Lúc Hàn Lam Vũ đang làm việc ở công ty thì nhận được điện thoại của Viên, chú ta bảo đang ở trong bệnh viện cùng với ba mẹ hắn, bảo hắn tới đó một chuyến.
Hàn Lam Vũ cũng hiểu được là chuyện gì, hắn đứng dậy với tay lấy áo khoác vắt trên ghế ngồi mặc vào rồi đi ra ngoài.
Tới bệnh viện, Viên đã đợi ở trước cổng, trên đường đi đã nói đại khái cho hắn hiểu, Hàn Thanh Triết muốn để Triệu Y Trân tự khai báo, cái thai đó rốt cuộc có phải là giọt máu của Hàn gia hay không? Nếu cô vẫn một mực muốn Hàn Lam Vũ phải chịu trách nhiệm thì chứng minh bằng cách xét nghiệm ADN của đứa trẻ trong bụng, nếu đứa trẻ thực sự mang dòng máu Hàn gia, Hàn Thanh Triết lập tức cho hỏi cưới cô đàng hoàng, để cô nhận được quyền lợi đầy đủ của một người con dâu Hàn gia.
“Cô Triệu, cô có thể chọn, chúng tôi sẽ không ép, một là cô đồng ý xét nghiệm ADN cho đứa trẻ, nếu đứa trẻ quả thực là con của Tiểu Vũ thì mẹ con hai người sau này là người nhà Hàn gia, được Hàn gia bảo bọc không chút thiếu sót, cô cũng sẽ giống như Đan Tâm, được hưởng mọi quyền lợi hợp pháp.
Cô hãy tự mình quyết định đi!”
Triệu Y Trân mặc trang phục bệnh nhân ngôi ở trên giường bệnh tựa lưng vào thành giường, Hàn Thanh Triết có thể ra điều kiện như vậy ắt hẳn đã biết được một số chuyện.
Triệu Y Trân vẫn ngoan cố nhìn ông: “Đứa trẻ này là con của Tiểu Vũ, Hàn tổng, ngài muốn chối bỏ nó cũng không thể, đó là cháu nội của ngài…”
“Chứng minh đi! Bên ngoài đang có luật sư của tôi, sau khi có kết quả, mối quan hệ của cô và Tiểu Vũ sẽ trở thành hợp pháp!”
Hàn Thanh Triết nhàn nhạt trả lời, Huyền Thanh ngồi bên cạnh ông cũng lên tiếng: “Cô Triệu, chúng tôi sẽ không làm khó cô, bây giờ cô dừng lại vẫn còn kịp, chúng tôi coi như chuyện này chưa xảy ra, còn nếu cô tự tin đó là giọt máu của Hàn gia, vậy thì cô hãy chứng minh cho chúng tôi thấy.
Cô Triệu, thực hư thế nào cô là người hiểu rõ nhất!”
“Các người…
Các người, vì sao lại muốn vu khống cho tôi? Hàn phu nhân, bà cũng là phụ nữ, cũng đã làm mẹ rồi làm sao có thể nói những lời đó? Mọi người tại sao lại độc ác như vậy? Tôi có thể chứng minh nhưng sau này nếu đứa trẻ biết các người hoài nghi về thân phận của nó, sự trong sạch của mẹ nó, nó sẽ suy nghĩ như thế nào?”
Triệu Y Trân không làm lồng làm lộn lên, khóe mắt long lanh dâng tràn một làn nước mỏng, nếu bọn họ không biết cô ta từng nhiều lần qua đêm với người đàn ông khác có lẽ đã mủi lòng trước diễn xuất xuất thân của cô rồi.
Cánh cửa mở ra, Viên bước vào trước đứng sang một bên, hai tay chắp lại phía trước, cúi đầu, Hàn Lam Vũ bước vào sau, quay sang nhìn Hàn Thanh Triết và Huyền Thanh gật đầu một cái: “Ba mẹ!”
Triệu Y Trân nhìn thấy hắn lập tức khóc lóc đưa tay lên nắm lấy bàn tay hắn khi thấy hẳn bước đến, cô vừa lắc đầu vừa nói: “Hàn Lam Vũ, anh phải tin em, anh phải tin eml”
Hàn Lam Vũ trong ánh mắt lộ ra một tia chán ghét nhưng Triệu Y Trân nhòe mắt đi nên không nhìn thấy biểu cảm lạnh nhạt của hắn.
Hàn Lam Vũ một tay nắm tay cô, một tay vỗ nhẹ vào vai cô: “Trân Trân, chỉ cần em chứng minh được thì chúng ta có thể kết hôn rồi, đó không phải điều mà em muốn sao?”
“Tiểu Vũ…
Em…”
Triệu Y Trân ngẩng mặt nhìn hắn, gương mặt tối lại, nức nở: “Tiểu Vũ, chẳng lẽ anh không tin em?”
“Vì anh tin em nên mới để em làm như vậy.
Trân Trân, em có dám không?”
Hàn Lam Vũ không nóng không lạnh lên tiếng, lời nói có vẻ như không muốn ép buộc cô nhưng lại khiến cô vô cùng bất an.
“Em…’ Triệu Y Trân lúng túng không đáp, đến nước này rồi cô không thể lùi cũng không thể tiến mà Hàn Thanh Triết, ông ta thực sự muốn dồn cô đến bước đường cùng rồi.
Triệu Y Trân được bác sĩ đưa đi, trước khi thực hiện bọn họ có nói thai của cô rất yếu do lân trước bị tổn thương khá nặng nề, việc này có thể ảnh hưởng tới thai nhi nhưng Triệu Y Trân đâu còn lựa chọn nào khác chứ? Lần đó là do Đan Tâm ra tay với cô, khiến cô bị tổn thương thai khí rất nghiêm trọng, nếu như cái thai này không giữ được thì trong chuyện này cô vô tội, chỉ cần kết quả này đúng như cô nói, đứa trẻ là con của Hàn Lam Vũ thì bọn họ sẽ không làm khó cô nữa, ngược lại sẽ cảm thấy áy náy và có lỗi với cô.
Sau này cô cũng không còn chuyện gì phải giấu giếm nữa.
Triệu Y Trân quay sang nhìn bác sĩ chính thực hiện cho cô, cùng lắm là giống như lân trước, bỏ một khoản tiên có thể thay đổi kết quả xét nghiệm trinh tiết của Đan Tâm, bây giờ cũng phương thức đó nhưng bỏ ra một số tiền lớn, đủ để làm mờ mắt người khác.
Đột nhiên, cô nhìn thấy thấp thoáng phía sau lưng nữ bác sĩ có một người, người này lại vô cùng quen thuộc, chính là Dư Cảnh Nam? Hắn ung dung tựa người vào tường, hai tay khoanh trước ngực mặc áo blouse trắng đeo khẩu trang nên cô không rõ hắn đang nghĩ gì, chỉ có điều cô không còn cơ hội thực hiện kế hoạch, dường như mọi thứ đều đã được sắp xếp.
Không, không…
Triệu Y Trân muốn hét lên, kết quả xét nghiệm cuối cùng do Dư Cảnh Nam đích thân mang tới, hắn không chỉ đi một mình mà đi cùng một nữ y tá khác.
“Bác Hàn, hôm nay cháu có một vài chuyện muốn nói rõ vê Đan Tâm.
Đâu tiên là xét nghiệm huyết thống, đúng như hai bác nghĩ, đứa trẻ thực sự không phải là con của Tiểu Vũ.
Còn đây là người đã kiểm tra trinh tiết của Đan Tâm, cô hãy từ từ mà nói!”
Dư Cảnh Nam vừa nói vừa quay sang nhìn nữ bác sĩ.
Cô ta có chút lúng túng nhưng cũng không hề giấu giếm: “Ngày hôm đó cô Triệu tìm tới nói muốn giúp em gái không phải gả tới một gia đình giàu có, vì chỉ cân không còn trong sạch hôn sự sẽ được hủy bỏ, em gái cũng không cân lấy người không yêu, tôi cảm thấy nếu có điều kiện đó thật thì gia đình nọ cũng thật chẳng ra gì.
Lúc đó tôi cũng chưa rõ đó là ai, gặp được thần tượng lại nghe cô ấy kể vê hoàn cảnh tội nghiệp như vậy, cô ấy còn đưa cho tôi một phong bì tiên nhờ giúp đỡ, vì vậy mà tôi nhất thời có hành động không đúng…
Tôi xin được trả lại cho các vị.
Sau khi nghe bác sĩ Dư nói, tôi thực sự biết bản thân đã làm sai, hi vọng được mọi người tha thứ”
Tha thứ ư? Chuỗi ngày đau khổ của Đan Tâm là do bọn họ đã sắp xếp và lên kế hoạch rất kỹ lưỡng, từng bước từng bước đưa vào quỹ đạo, thật thật giả giả, đổi trắng thay đen, Đan Tâm chính là người hứng chịu tất cả.
Những bức ảnh ám muội của Đan Tâm và Trương Tu Kiệt bị phát tán vào đúng thời điểm nhạy cảm, dư luận đã hoàn toàn ngả về phía Triệu Y Trân, còn Đan Tâm trở thành một kẻ lăng loàn, độc ác trong mắt người khác, để hợp lý hóa việc Triệu Y Trân trở thành người thứ ba nhưng lại được tất cả tình thương và sự tôn trọng của người khác.
Độc ác hơn nữa là ngay từ ban đầu, Triệu Y Trân đã tính toán rất kỹ, Doãn Đan Tâm từ đầu đến cuối đều là con môi của Triệu Y Trân, cô ta vừa muốn trở thành thiếu phu nhân của Hàn gia, vừa muốn tất cả mọi người ủng hộ mối quan hệ đó, biến Đan Tâm trở thành người xấu trong mắt công chúng, cô nghiễm nhiên đường hoàng bước vào Hàn gia trong sự kiêu hãnh của một người phụ nữ thủy chung son sắt được yêu và đáng được yêu.
Dư Cảnh Nam lại nói: “Tiếp theo sẽ còn nhiêu chuyện dính líu đến Hàn gia, Tiểu Vũ đã quyết định đòi lại sự trong sạch của Đan Tâm, cháu nghĩ, việc này cần được hai bác ủng hộ!”
Huyền Thanh ngậm ngùi nhìn Dư Cảnh Nam sau đó đưa mắt nhìn nữ bác sĩ trẻ có chút ác cảm, cuối cùng nhìn sang Hàn Lam Vũ: “Con đã biết tất cả mọi chuyện?”
Hàn Lam Vũ gật đầu.
Hàn Thanh Triết nắm chặt bàn tay tức giận nói: “Bằng mọi giá phải lôi chúng ra ánh sáng! Đan Tâm là con dâu của ta, là thiếu phu nhân của Hàn gia, Hàn gia sao có thể sợ bị phiền phức được chứ?”
Hàn Thanh Triết lại quay sang nhìn Hàn Lam Vũ: “Tiểu Vũ, con là chồng của Đan Tâm nhưng con chưa từng làm tròn trách nhiệm với nó, nếu không được sự tha thứ của Đan Tâm con cũng đừng về lại Hàn gia nữa, biệt thự Proud cũng không phải là nơi con có thể ở, con vì cô ta đuổi Đan Tâm ra khỏi nhà thì cũng phải mang được Đan Tâm trở về nếu không con cũng đừng về nữa!”
“Mình à…”
“Chúng ta về thôi!”
Hàn Thanh Triết lạnh lùng đứng dậy, Huyền Thanh tuy cũng bức xúc thay Đan Tâm nhưng dù sao Hàn Lam Vũ cũng là đứa con trai yêu quý của bà, bây giờ ông lại đuổi con ra khỏi nhà như thế đương nhiên là bà cũng cảm thấy xót rồi.
Đợi bọn họ ra ngoài hết, Dư Cảnh Nam liên quay sang nhìn Hàn Lam Vũ cong môi: “Có vẻ như chỉ còn tớ là nơi cậu có thể tới thôi?”
Hàn Lam Vũ cũng nhếch mép đứng dậy vỗ vỗ vai bạn: “Trong tình huống xấu nhất tớ sẽ nghĩ tới cậu đầu tiên.
”
Dư Cảnh Nam liếc bạn, hắn đã ra khỏi phòng rồi nhưng nụ cười nguy hiểm vẫn còn xuất hiện trên môi.