"Chú...!Cũng quen biết chị ấy à?"
Doãn Đan Tâm ngước mặt chờ đợi câu trả lời, Hàn Lam Vũ cũng không định che dấu cô, vốn dĩ hắn cũng chưa từng xem cô là vợ của mình.
Cách mà Doãn Đan Tâm xưng hô cùng hắn cũng đã phân biệt được mối quan hệ giữa hai người đang nằm ở đâu.
"Đan Tâm, có chuyện này tôi không muốn giấu em, trước khi lấy em về làm vợ, người tôi yêu là Triệu Y Trần và hiện tại tôi cũng chỉ có mình cô ấy" Hàn Lam Vũ một tay đặt ở trên vai Y Trần một tay nắm lấy bàn tay của Y Trần hướng mắt nhìn cô.
Đan Tâm đứng hình mất 3 giây, cô biết giữa cô và Hàn Lam Vũ chưa thể gọi là vợ chồng chính thức khi hai người chỉ có quan hệ vợ chồng trên giấy tờ và danh nghĩa, còn ở ngoài đời bọn họ hoàn toàn không phát sinh thêm bất cứ chuyện gì cho đúng nghĩa là vợ chồng.
Nhưng việc phải nghe tận tại Hàn Lam Vũ nói mấy lời này Doãn Đan Tâm không khỏi cảm thấy chạnh lòng, cô chậm rãi giấu bọc thuốc ở sau lưng, đột nhiên Hàn Lâm Vũ lại cảm thấy dáng vẻ của cô có gì đó tội nghiệp.
Nhưng chưa kịp lên tiếng, Doãn Đan Tâm đã vui vẻ nói: "Dù sao tôi cũng là do ông nội gán nợ cho nhà chú, ông tôi mất rồi, chắc gia đình chú biết tôi không có khả năng trả nợ nên mới lấy tôi cho chú.
Nhưng dù sao thì khi tôi được gả cho chú, khoản nợ của ông nội được xóa bỏ, tôi còn có thể đi học trở lại và còn có tiền để chạy chữa cho vú nuôi, so ra thì tôi cũng không có gì thiệt thòi cả.
Chúng ta làm một thỏa thuận nhé, trong vòng hai năm tôi sẽ lấy được bằng đại học và tự kiếm tiền trả khoản nợ đó thay ông nội sau đó chúng ta sẽ li hôn, chú có thể lấy người mình yêu về làm vợ, chú thấy tôi tính như vậy có được
không?"
Doãn Đan Tâm mỉm cười nhìn hai người, cặp mắt long lanh như biết nói, Triệu Y Trân hơi ngước mắt lên nhìn Hàn Lâm Vũ, hắn vẫn đang nhìn chằm chằm Doãn
(
Đan Tâm.
Lý do hắn nói ra cho cô biết là vì Doãn Đan Tâm tuy trẻ con và có chút ngang bướng nhưng lại rất hiểu chuyện và biết suy nghĩ cho người khác, bất kể là hắn đang lợi dụng lòng tốt của cô hay không thì Hàn Lam Vũ cũng chỉ có thể nói hắn hoàn toàn không có một tình cảm yêu đương nào với Doãn Đan Tâm, ngoại trừ Triệu Y Trân.
Hàn Lam Vũ hắn không muốn lén lút yêu đương với người đàn bà của mình!
Triệu Y Trân liền đứng dậy cà nhắc tiến đến phía Doãn Đan Tầm nắm lấy tay cô rưng rưng nước mắt cảm động:
"Đan Tâm, chị cảm ơn em đã tác thành cho bọn chị, chị vẫn luôn lo lắng sẽ làm tổn thương em nhưng nếu em không yêu Lam Vũ thì chị có thể yên tâm được rồi.
Ngày hôm qua bọn chị đã ở cùng nhau, sáng nay Lam Vũ trở về không tìm thấy em, bọn chị đã đi tìm em khắp nơi còn nhờ cả bảo vệ đi tìm nhưng không tìm thấy em.
Giờ nhìn thấy em quay về thật tốt!" Hóa ra đêm qua Hàn Lam Vũ không về là vì đang ở cùng một người phụ nữ
khác!
Triệu Y Trần lo lắng ôm lấy Đan Tâm vuốt ve như với một cô em bé bỏng, trong lòng Doãn Đan Tâm cũng không nỡ tính toán với Hàn Lam Vũ vì ngày hôm qua hắn không về, dẫn đến một loạt phiền phức như thế.
Lúc này hắn mắng cô làm cho người khác gặp nguy hiểm hóa ra là vì đi tìm cô mà chân của Triệu Y Trân mới bị đau.
Doãn Đan Tâm đẩy Triệu Y Trận ra rồi đỡ cô đi lại ngồi trên ghế, sau đó còn rót nước mời cô:
"Chân của chị không sao chứ?" "Không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi nhưng Lam Vũ lo lắng thái quá, cứ bắt chị phải đi sơ cứu cho bằng được" Triệu Y Trần gạt nước mắt quay sang nhìn Hàn Lam Vũ hiền hòa cùng ánh mắt chứa đựng một tình cảm sâu đậm, Hàn Lam Vũ chỉ cười khẽ với cô rồi đi tới đỡ Triệu Y Trân đứng dậy sau đó nói với Đan Tâm: "Em hiểu là tốt.
Tôi đưa Y Trần về nghỉ ngơi, em tắm rửa rồi ngủ một giấc đi,
chiều nay Tử Lam sẽ ghé ăn cơm cùng chúng ta!" Doãn Đan Tâm mỉm cười gật đầu một cái: "Tôi biết rồi, chú đưa chị ấy về nghỉ ngơi đi!"
Triệu Y Trần dựa vào người hắn bước ra ngoài, gương mặt lo lắng xúc động ban nãy đã biến mất, chỉ còn lại một nụ cười nhếch mép lạnh nhạt.
Doãn Đan Tâm không biết rằng cô còn được mệnh danh là ảnh hậu, mấy chuyện làm người khác tin cô không khó đối với Triệu Y Trân, cô chính là diễn từ trong phim ra ngoài đời thật! Còn Doãn Đan Tâm, ngay lúc bọn họ vừa bước qua khỏi tầm nhìn của cô, ánh mắt đang cười đột nhiên chảy lệ, cô để bọc thuốc ở trên bàn rồi đi vào phòng tắm, bật nước thật lớn rồi ngâm mình trong bồn tắm, suy đi nghĩ lại cuộc đời cô đã gặp bao nhiêu chuyện lạ lùng trong đời rồi, thêm chuyện này cũng không có gì phải cảm thấy tủi thân.
Mất mát này đối với Doãn Đan Tâm giống như việc mất đi một người thân, sau này cô sẽ tìm được một người yêu cô thật lòng!
***
Hàn Lam Vũ thực sự không quay trở lại, Doãn Đan Tâm nằm trên giường lăn qua lộn lại mấy vòng ôm lấy bụng, dạ dày còn chưa qua "bà dì" đã tới rồi, Doãn Đan Tâm thực sự xui tận mạng mà.
Vật lộn cả nửa buổi cô mới có thể ngủ được một chút thì Hàn Lam Vũ lại về đánh thức cô dậy, Doãn Đan Tâm thực sự muốn giết người, cô gào lên vài cái rồi lấy chăn trùm qua đầu.
Hàn Lam Vũ càng kéo cô thì cô càng nhảy lên phía đầu giường có người lại.
"Doãn Đan Tâm, em có dậy hay không hả?"
Hàn Lam Vũ bực mình kéo chăn ra rồi lay người cô liền bị Doãn Đan Tâm cắn.
loạn xạ còn cắn cả vào ngón tay hắn làm cho hắn nhăn nhó la lên một tiếng rồi rút tay về, cô vừa khóc vừa kêu: "Chú để cho tôi ngủ đi mà, Tử Lam là em trai chú, liên quan gì đến tôi chứ? Làm ơn cho tôi ngủ đi mà, tôi buồn ngủ lắm rồi, mắt không mở nổi nữa!"
Thực ra là nó đau bụng, mỗi lần "bà dì" ghé thăm đều giống như trời hành, bảo cô bây giờ ngồi dậy thay đồ rồi ra ngoài ăn tối thà cắt cổ cô đi.
Doãn Đan Tâm không đi là tuyệt đối không đi, Hàn Lam Vũ cũng phải chịu thua trước một con nhóc cứng đầu.
Hắn ra bên ngoài đóng cửa lại, lúc đó Doãn Đan Tâm mới có thể yên ổn tấm thân mà đi ngủ.
Ở nhà hàng của resort, Hàn Tử Lam đã đến, còn gọi trước các món ăn mà Lam Vũ yêu thích, còn đặc biệt chuẩn bị một phần thức ăn đặc biệt để ra mắt "chị dâu" của hắn.
Tiếc là, Hàm Lam Vũ lại đi một mình tới còn Doãn Đan Tâm thì không thấy tăm hơi.
Hàn Tử Lam hơi liếc mắt xuống nhìn cặp lồng bên cạnh ghế ngồi của hắn rồi đứng dậy khi Hàn Lam Vũ đang bước lại gần, hai anh em ôm lấy nhau sau mấy năm trời không gặp.
"Tử Lam, em cao lên nhiều đấy!".
"Còn anh thì vẫn luôn là người anh đẹp trai ngời ngời của em!" Hàn Tử Lam mỉm cười trêu hắn rồi hỏi: "Cô ấy đâu rồi?"
Hàn Lam Vũ: "Đan Tâm không được khỏe nên vẫn còn đang ngủ ở trong phòng, lát nữa anh sẽ mang bữa tối cho cô ấy!"
Hai anh em vừa dùng bữa vừa trò chuyện cùng nhau.
Có thể đây là lần cuối Hàn Tử Lam gặp anh trai ở đây vì hắn còn phải chuẩn bị báo cáo và nhiều công việc phải xử lý trước khi về nước.
Cho tới khi Hàn Lam Vũ kết thúc tuần trăng mật ở đây thì hắn vẫn chưa xong việc nên gửi lời hỏi thăm đến "chị dâu" của hắn trước.
"Phải rồi, một người bạn của em gửi cho em một ít cháo cô ấy tự làm, lúc này anh bảo cô ấy không khỏe? Vậy thì đưa cái này cho cô ấy, nói là tấm lòng của em" Hàn Tử Lam lấy cặp lồng đựng cháo đưa cho Hàn Lam Vũ rồi mỉm cười ôn nhu.
"Hôm nay không có duyên gặp mặt, đợi em về nước sẽ tới thăm hai người!" "Hàn Tử Lam, cô gái nấu cháo cho em là ai hả?" Hàn Lam Vũ bật cười nhìn em trai.
Hàn Tử Lam hiểu ý anh mình, hắn dựa người vào thành ghế, gác tay lên thành ghế rồi cười trêu anh:
"Bạn bè bình thường thôi.
Nếu là người em thích em sẽ tự tay nấu cho cô ấy!"