Hàn Lam Vũ đứng ở bên ngoài một lúc, không còn nghe thấy tiếng động ở bên trong hắn mới từ từ đẩy cửa nhìn vào.
Henry vừa nhìn thấy hắn đã kêu lên “ư ư” mấy tiếng nhưng Doãn Đan Tâm do mệt mỏi quá mức mà ngủ mê mệt không còn biết một thứ gì.
Hàn Lam Vũ từ từ tiến tới cúi người bế cô đứng dậy đi ra khỏi phòng, Henry cũng đi theo nhưng bị Ngô quan gia dỗ dành kéo lại bên trong.
Hàn Lam Vũ chậm rãi đặt cô xuống giường, trước lúc ngủ cô vẫn còn tủi thân khóc nên nước mắt vẫn còn đọng lại trên má, đặt cô ngay ngắn nằm trên giường xong hắn mới kéo chăn nằm xuống rồi ôm lấy cô vào lòng.
Mặc dù Hàn Lam Vũ không có tình cảm gì với cô nhưng thời gian qua ở bên cạnh cô, Hàn Lam Vũ cũng có chút quý mến, đó là tình cảm của những người thân dành cho nhau.
Ngày thường chỉ nhìn thấy một Doãn Đan Tâm hoạt bát và cá tính, chưa từng thấy cô hoảng loạn và sợ hãi như thể khiến cho Hàn Lam Vũ không nhịn được cái đầu xuống muốn hôn lên trán cô một cái.
Ngay Hàn Lam Vũ còn đang do dự, Doãn Đan Tâm cựa mình đạp vào chân hắn một cái, gương mặt Doãn Đan Tâm lúc quay mặt ra đúng lúc hắn cúi xuống liền chạm vào môi cô.
Hàn Lam Vu có chút đứng hình nhìn lại Doãn Đan Tâm, hắn chưa bao giờ để ý gương mặt của cô kỹ như thế này.
Ngũ quan cân đối, sống mũi cao thẳng, cằm V line, môi trái tim, gương mặt tương xứng đến từng chi tiết.
Hàn Lam Vũ ôm lấy eo cô kéo vào lòng, bây giờ hắn mới để ý eo cô rất nhỏ, thân hình cân đối chỉ là thời gian qua hắn luôn gắn mác cho cô là học sinh nên dù Doãn Đan Tâm có làm gì thì hắn cũng chỉ thấy cô rất trẻ con.
Nghĩ ngợi một lúc, Hàn Lam Vũ cũng ngủ quên bên cạnh cô, hai tay vẫn ôm lấy cô không rời.
Sáng hôm sau, lúc Doãn Đan Tâm tỉnh dậy, Hàn Lam Vũ đã dậy từ lúc nào, cô nhớ lúc tôi đã cố tình ngủ ở bên phòng của Henry nhưng không hiểu vì sao lúc tỉnh dậy lại ở trên giường hắn còn ở trong vòng tay của hắn nữa chứ.
Doãn Đan
Tâm cựa quậy muốn thoát khỏi tay hắn nhưng Hàn Làm Vũ càng nổi chặt vòng
tay hơn.
Doãn Đan Tâm nổi giận nhìn hắn: “Chú bị điên à? Buông tôi ra!” “Tôi không buông thì em làm gì được tôi?” Hàn Lam Vũ nhếch môi trêu chọc cô.
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt hắn, ngày hôm nay của cô nhất định là càng xui xẻo hơn.
Doãn Đan Tâm gào lên muốn khóc: “Chú buông tôi ra đi mà!” Cô có chứng sợi không gian hẹp, Hàn Lam Vũ vì sợ cô lại nổi cơn thịnh nộ như lúc tối nên đã kẹp chặt hai chân cô lại, hai tay cô bị giữ ở trước ngực, một tay hắn vòng qua cổ ôm lấy cô.
Cả hai đắp cùng một chiếc chăn vô hình chung tạo cho cô một cảm giác không gian chật hẹp khiến cô không tài nào thở nổi, Doãn Đan Tâm bây giờ chính là muốn cử động cũng không cử động được.
“Vậy em phải hứa, yên lặng nghe tôi giải thích” Hàn Lam Vũ dùng chất giọng vừa đe dọa vừa thương thảo nói với cô.
“Được rồi, nhưng chú phải buông tay tôi ra được, tôi bị chứng sợ không gian hẹp” Doãn Đan Tâm mếu máo ngước đầu lên cao muốn kẹp chiếc chăn xuống nhưng do Hàn Lam Vũ đang nằm nghiêng, cơ thể hắn to gấp đôi cô khiến cô càng trở nên nhỏ bé.
Doãn Đan Tâm sợ hãi đến nỗi không còn kêu la nổi, cô nhắm mắt bật khóc lớn rồi đập cửa, Hàn Lam Vũ cũng không chịu khuất phục, để cô nếm mùi một chút thì mới biết ngoan được.
Cuối cùng, Doãn Đan Tâm cũng phải chịu thua hắn mà cầu xin: “Hàn Lam Vũ, chú mau mở cửa đi, tôi sai rồi, Hàn Lam Vũ, mở cửa ra!”.
Hàn Lam Vũ để cô kêu là một lúc nữa mới mở cửa ra, cửa vừa mở Doãn Đan Tâm đã nhảy sổ tới ôm chầm lấy hắn, khóc đến nước mắt nước mũi lem luốc lên cả mặt.
Hắn bế cô đi vào nhà vệ sinh lau mặt cho cô, để cô bình tĩnh lại hắn mới bảo người làm dọn phần thức ăn khác cho cô.
Lần này Doãn Đan Tâm đã ngồi im ngoan ngoãn ăn sáng, hắn nói gì liền làm theo không dám cãi lại.
Hàn Lam Vũ nghiêm khắc nhìn cô: “Ăn xong uống thuốc rồi qua nhà ba mẹ dùng bữa trưa, còn nữa không được gọi tôi là chủ, không được bướng bỉnh ngang ngược nữa, không được cố tình chống đối tôi, nhớ chưa?”.
Doãn Đan Tâm mếu máo vừa ăn vừa gật đầu với hắn nhưng cặp mắt lại nhìn hắn bằng nửa mắt, sau đó lại đảo mắt nhìn lên phía trên chỉ còn trong trắng trứng trừng nhìn hắn đến lúc Hàn Lam Vũ đưa tay dọa đánh cô mới thôi cái trò đó mà ăn uống nghiêm túc.