Hôn Thê Là Trẻ Con


“Tiểu Vũ, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa”
Dư Cảnh Nam đút tay vào túi áo blouse nói.

Hàn Lam Vũ đứng ngang hàng với Dư Cảnh Nam, cũng đút tay vào túi quần, cả hai đều đang nhìn về phía chiếc ghế đá trống trơn vừa rồi, hắn lên tiếng: “Chuyện gì chứ?”
“Nghe nói cậu đón Triệu Y Trân về nhà tối hôm qua rồi? Cậu đã xác định mối quan hệ với cô ấy rồi à?”
Hàn Lam Vũ: “Cô ấy đã có thai con của tớ, còn gì không rõ ràng nữa à?”
“Vậy còn Đan Tâm thì sao? Cậu vẫn xem cô ấy là một đứa trẻ à? Cậu như thế này không thấy bất công với cô ấy sao?”
Dư Cảnh Nam quay vào nhìn Hàn Lam Vũ.

Dư Cảnh Nam ngày thường điềm tĩnh ít nói, sao bây giờ lại xông xáo, nói nhiều như thế? “Cậu có vẻ quan tâm đến Đan Tâm nhỉ?”
Hàn Lam Vũ hỏi vậy thôi, trong lòng đã có câu trả lời.

“Có phải vì cô ấy làm cậu nhớ đến Thẩm Duệ Dung?”
Dư Cảnh Nam mỉm cười: “Cái tên đó đã không còn ý nghĩa gì với tớ nữa rồi.

Hơn nữa, Đan Tâm là Đan Tâm, Thẩm Duệ Dung là Thẩm Duệ Dung, bọn họ tách biệt nhau rất lớn, chỉ có vẻ bề ngoài thì không thể nói là giống nhau được!”
“Nam Nam, cậu thay đổi rồi!”
“Phải, tớ già thật rồi.

Trái tim tớ cũng già đến mức căn côi rồi!”
Dư Cảnh Nam mỉm cười: “Sự xuất hiện của Đan Tâm là một ngọn gió mới, giúp tớ nhận ra nhiều điều mà trước nay tớ không để ý tới.

Tớ đã hận Thẩm Duệ Dung tám năm rồi, tớ càng hận thì vết thương càng sâu, trái tim này càng khô cằn.

Nhưng bây giờ, tớ có thể buông bỏ quá khứ, bắt đầu lại được rồi, tớ rất cần một người có thể đi cùng tớ đến hết cuộc đời này!”

Hàn Lam Vũ nói: “Nếu người đó là Đan Tâm thì cậu đã nhầm rồi…”
Dư Cảnh Nam cắt lời hắn: “Nhầm? Tớ lại không thấy như thế! Không phải cậu và cô ấy đã thỏa thuận, hôn nhân của hai người sẽ dừng lại sau hai năm nữa sao?”
Hàn Lam Vũ biến sắc, hắn ngước mặt nhìn Dư Cảnh Nam: “Đến chuyện này mà cô ấy cũng nói với cậu sao?”
“Cô ấy không nói thì tớ cũng định hỏi, cậu rốt cuộc là muốn xử trí như thế nào? Hai người phụ nữ bên cạnh cậu, cậu chỉ có thể chọn một người!”
Dư Cảnh Nam chờ đợi câu trả lời từ hắn.

Hàn Lam Vũ nhất thời không biết nói gì, hắn nhìn Dư Cảnh Nam đồng cảm: “Ai cũng được, tuyệt đối không thể là Doãn Đan Tâm.

Cô ấy đã có người trong lòng khác, Nam Nam, cậu đừng ngốc nghếch mà lao vào nữa, cô ấy không giống như cậu nghĩ đâu!”
Hàn Lam Vũ nắm lấy cánh tay Dư Cảnh Nam bóp mạnh như muốn thức tỉnh bạn.

“Tớ tự hỏi không biết cậu đã từng thật lòng yêu ai chưa? Ngoài Triệu Y Trân cậu có chút hứng thú hơn những người phụ nữ từng qua tay cậu thì cậu đã thực lòng đặt tâm tư vào người phụ nữ nào chưa? Tiểu Vũ à, cậu nên lo cho cậu sẽ tốt hơn.

Cậu phải biết tình cảm của mình nằm ở đâu, cậu cứ như thế này, có một ngày cậu sẽ phải hối tiếc!”
Dư Cảnh Nam đưa tay lên gỡ tay bạn xuống rồi mỉm cười xoay người ổi.

Hàn Lam Vũ nhìn theo bóng dáng Dư Cảnh Nam khuất dần, trong lòng có chút gì đó khó hiểu, hắn không muốn Dư Cảnh Nam tiếp tục lún sâu vào con đường này hay bản thân hắn mới là người không hiểu rõ tình cảm của chính mình? +#* “A Hàn Tử Lam, em ở đây!”
Doãn Đan Tâm vây tay gọi một chàng trai mặc chiếc áo khoác dạ dài đến đầu gối, nở một nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời đang từ xa bước đến.

“Này, anh ấy là gì của cậu thế? Là người theo đuổi cậu đúng không? Nhìn ánh mắt anh ta nhìn cậu kìa.

Chắc là yêu thương, cưng chiều cậu lắm nhỉ? Lại còn đẹp trai nữa.

Chậc chậc.


Lâm Hải Quỳnh gãi cằm cười gian manh rồi tiện tay lấy lon nước ngọt đưa lên miệng uống.

“Nói vớ vẩn, anh ấy là em trai của người mà tớ đã lấy làm chồng, theo vai về thì chính là em chồng của tớ đấy, yêu đương cái đầu cậu…”
Phụt! Nước trong miệng Hải Quỳnh còn chưa trôi xuống dạ dày đã phun hết lên mặt Đan Tâm.

“Cậu làm gì thế?”
Đan Tâm mếu máo bất động.

”Xin lỗi, xin lỗi”
Lâm Hải Quỳnh vội lấy khăn tay trong túi ra lau cho Đan Tâm rồi đưa chiếc khăn đó cho Đan Tâm cười trừ: “Cậu làm tớ bất ngờ quá, cậu có chồng rồi sao? Vậy mà hỏi cậu yêu ai chưa, cậu lại ngơ ngác như không hiểu!”
“Sao vậy?”
Lúc này, Hàn Tử Lam đã tới gần, hẳn nhẹ nhàng hỏi Đan Tâm.

“Không sao, chúng ta vào thăm vú nuôi kẻo bị đóng cửa, bệnh viện có giờ giới nghiêm, đi nào!”
Đan Tâm đứng dậy kéo Hàn Tử Lam đi, không quên quay lại chào Hải Quỳnh: “Hẹn gặp lại cậu sau nhé!”
“Ơ…
Bao giờ chúng ta mới gặp lại?”
Hải Quỳnh ngơ ngác gọi với nhưng Đan Tâm đã chạy đi mất rồi.


“Hải Quỳnh, viện trưởng gọi em kìa!”
Một cô y tá đứng ở trên hành lang gọi cô, Hải Quỳnh lưu luyến nhìn theo hướng Đan Tâm vừa rời đi rồi đành phải quay người đi tìm viện trưởng.

“Hải Quỳnh, em gan to thật đấy, dám bỏ học tới đây chơi!”
Cô y tá cũng là chỗ quen biết với Hải Quỳnh nên mới biết quan hệ giữa viện trưởng và Hải Quỳnh nên được viện trưởng nhờ đi tìm cô.

Hải Quỳnh nhíu mày khổ sở: “Ai bảo gần đây chú ấy đều rất chăm chỉ tới bệnh viện chứt”
“Em nói cái gì?”
“Không ạ, chúng ta đi nhanh lên!”
Hải Quỳnh thúc giục, càng chậm trễ càng ăn chửi nhiều hơn.

Trên giường bệnh, vú nuôi đang nằm ngủ, hơi thở bà đều đều, gương mặt có chút tiều tụy.

Đan Tâm tự trách bản thân vì không sớm nhận ra bệnh tình của bà đã trở nặng.

Cô tự cảm thấy trong cái rủi còn có cái may, nếu hôm đó bà không ngất xỉu trước mặt cô, không được đi cấp cứu thì bà vẫn sẽ giấu cô về bệnh tình của mình, hóa ra bà không muốn trở thành gánh nặng của cô.

Đan Tâm vuốt ve bàn tay bà, áp tay bà lên má cô, rơm rớm nước mắt.

“Ông nội, nếu ông có linh thiêng thì phù hộ cho cháu tìm được anh ta, giúp vú nuôi chữa trị bệnh, cháu không muốn vú nuôi lại giống như ông, bỏ cháu mà đi nữa”
Hàn Tử Lam đứng bên cạnh, chạm nhẹ tay lên vai cô, hai người im lặng không nói gì sau đó rời đi.

Lúc Doãn Đan Tâm tới lấy cặp sách ở văn phòng Dư Cảnh Nam, phần thức ăn mà cô mua cho hắn vẫn còn để yên trên bàn.

Lúc nãy đi ăn cùng Hải Quỳnh, hai người đã mua về cho hắn trước để hắn ăn lúc còn nóng, bây giờ thì lạnh ngắt rồi.

“Dư Cảnh Nam, chú vẫn chưa ăn trưa sao?”
Dư Cảnh Nam đang xem lại bệnh án của bệnh nhân, nếu hẳn đã không tới bệnh viện thì thôi, còn một khi hắn đã đăng ký ngày trực nhiều hơn đương nhiên sẽ có hàng đồng công việc đợi hắn.

Dư Cảnh Nam là bác sĩ tài giỏi bậc nhất ở đây, sự có mặt của hắn cũng làm bệnh viện càng ngày càng đông bệnh nhân hơn.


Hàn Tử Lam cũng bước theo Đan Tâm vào trong, hắn khẽ gật đầu mỉm cười với anh.

Dư Cảnh Nam cũng mỉm cười, anh dừng tay đi tới bộ ghế sofa ngồi xuống, bây giờ mới bóc đũa ra ngồi ăn.

“Này, để tôi đi mua hộp cơm khác cho chú!”
Đan Tâm vội vàng nói.

“Không cân đâu, tôi quen rồi!”
Dư Cảnh Nam quay sang nhìn Hàn Tử Lam: “Em tới thăm vú nuôi à?”
“Vâng, em gọi cho anh Tiểu Vũ, anh ấy bảo Đan Tâm ở đây nên tới thăm vú nuôi rôi đón cô ấy về luôn”
Dư Cảnh Nam gật đầu: “Bây giờ anh cũng phải đi họp rồi.

Em đưa cô ấy về đi!”
“Tối nay chú còn phải trực không?”
Doãn Đan Tâm mang cặp lên vai rồi nhìn hẳn.

Dư Cảnh Nam gật gật: “Tới tám giờ tối!”
“Tôi vê đây!”
Đan Tâm vẫy tay rồi đi theo Hàn Tử Lam ra về.

Buổi sáng nay Đan Tâm đã bỏ học một buổi rồi, chiều nay lại được nghỉ, cô chẳng muốn về nhà sớm một chút nào.

Doãn Đan Tâm liền quay sang nhìn Tử Lam đang chăm chú lái xe, nói: “Này, tôi không muốn về nhà bây giờ!”
Hàn Tử Lam quay đầu nhìn cô mỉm cười rồi quay bánh lái: “Vậy tôi đưa em đi chơi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận