Hôn Thê Là Trẻ Con


Bên ngoài đã không còn động tĩnh gì nữa, Doãn Đan Tâm tiến đến mở cửa bước ra ngoài.

Cô lang thang bước xuống tầng dưới, tiếng rơi vỡ ở trong phòng bếp khiến cô giật mình chạy vội tới, không biết giờ này đã khuya, ai còn làm gì ở dưới bếp nữa? “Là chị à?”
Triệu Y Trân ngẩng đầu, gương mặt có chút bối rối, xen lẫn một chút tức giận: “Tại sao đám người làm lại rủ nhau nghỉ hết chứ? Ngày mai bọn họ cũng không cần tới đây làm nữa!”
Doãn Đan Tâm cười mỉm, việc đó cũng không đến lượt cô quyết định.

Đan Tâm đi ra ngoài lấy chổi và xúc rác đi vào quét dọn đống thủy tinh ở trên sàn, từ tốn hỏi: “Chị muốn làm cái gì?”
“Tiểu Vũ uống say còn nôn rất nhiều, anh ấy kêu đau bụng nên tôi nghĩ là do buổi chiều không ăn lại còn uống nhiều như thế dẫn đến đau bao tử, tôi muốn hầm cho anh ấy một ít cháo”
Triệu Y Trân ngoài đời bản lĩnh bao nhiêu lúc ở trong phòng bếp lại thảm hại bấy nhiêu.

Doãn Đan Tâm không nói gì thêm, trực tiếp đi đến mở tủ lạnh lấy ra một ít đậu xanh và mật ong, cháu đậu xanh mật ong giải rượu rất tốt, nấu món này có lẽ là hợp lý.

Đan Tâm nghĩ ngợi một lúc rồi bắt tay vào làm, cô đổ đậu xanh vào bát rồi ngâm nước, quay sang nhìn Triệu Y Trân đang đứng chắn đường ở trước bếp: “Chị đi ra ngoài đi, nấu xong tôi sẽ gọi chị mang lên”
Triệu Y Trân lúng ta lúng túng bước ra khỏi bếp, cô nhìn đậu xanh rồi lại nhìn mật ong nguyên chất ở trên bàn hỏi lại: “Cô định làm gì?”
“Nấu cháo đậu xanh mật ong, giải rượu rất tốt”
Đan Tâm trả lời nhưng vẫn không ngừng tay.

Triệu Y Trân chưa nghe tới món cháo này bao giờ, cô là người có chế độ ăn uống rất khoa học nên mấy thứ giải rượu không cần thiết.


Dù Doãn Đan Tâm đang chính là giúp cô nhưng Triệu Y Trân vẫn cảm thấy chướng mắt, cô càng biết làm nhiều món, càng giỏi bao nhiêu thì lại càng khiến cái gai trong mắt cô càng lớn hơn.

Triệu Y Trân đi về phòng, Đan Tâm hầm nốt nồi cháo, cô ngồi trên bậc thang, dựa đầu vào tủ, không gian yên ắng, bên ngoài trời mưa rả rích, không khí se lạnh khiến cơn buồn ngủ của Đan Tâm bất chợt ập đến, cô thiu thiu ngủ lúc nào không biết, vừa chợp mắt đã hơn mười lăm phút, cô giật mình tỉnh lại, vội chạy tới xem nồi cháo, hốt hoảng thế nào lại quên mất nồi cháo nóng, trực tiếp dùng tay trần nhấc nöi cháo xuống, năm đầu ngón tay đã đỏ tấy lên nhưng cô vẫn tiến đến pha thêm hai thìa mật ong rồi bỏ vào cháo trộn đều, cũng may là nồi cháo chưa bị gì.

“Nấu xong chưa vậy?”
Triệu Y Trân bước xuống nhìn Đan Tâm ở trong phòng bếp.

Đan Tâm gật đầu, lúc này cô mới tiến đến bồn rửa cho tay ở dưới vòi nước rồi xả nước, lên tiếng: “Chị lấy cháo vào tô rồi cắt một ít hành lá bỏ vào là có thể mang lên rồi”
Triệu Y Trân bước tới, lấy hành lá trong rổ mà Đan Tâm đã rửa sạch rồi bắt đầu cắt, nhưng chỉ mới hai đường dao, thay vì cắt hành thì lại cắt vào đầu ngón tay của mình, Triệu Y Trân nhăn mặt kêu lên một tiếng.

Đan Tâm quay lại nhìn chỉ biết thở dài: “Tránh ra đi”
Đan Tâm một tay cố định mấy cọng hành trên thớt vừa dùng dao thái lá hành từng khúc nhỏ, sau đó đổ một ít vào chính giữa tô cháo rồi đi lấy hộp đựng y tế lấy ra một miếng bông và thuốc đưa cho cô: “Cô tự làm đi nhé!”
Nói xong Đan Tâm đi tới tủ lạnh lấy mấy cục đá rồi đi về phòng.

Triệu Y Trân nhăn nhó vì đau, cầm máu xong thì mang cháo đi về phòng.

Sáng hôm sau, Ngô quản gia lên gọi Đan Tâm, cô có chút mệt mỏi không muốn mở mắt: “Ông Ngô, hôm nay cháu được nghỉ học mà?”
“Phu nhân, ngày mai là ngày mừng thọ của lão phu nhân nên phu nhân gọi tới bảo muốn đưa cháu đi mua sắm”
Doãn Đan Tâm ngáy ngủ nói: “Không đi có được không?”
Miệng nói như vậy nhưng cô vẫn lăn ra ngoài để xuống giường ai ngờ lại lăn quá đà, cũng may nằm đè lên chăn nếu không mình mẩy ê ẩm phải biết.

“Kìa cháu, phải cẩn thận chứ?”
Ngô quản gia vội đi tới đỡ cô dậy, mặt mày cô vẫn chưa tỉnh ngủ, vô thức kéo mạnh tay từ trong chăn khiến vết thương bị động chạm làm Đan Tâm nhíu mày tỉnh cả ngủ.

“Phu nhân, tay của cháu làm sao thế?”
Ngô quản gia thất kinh nhìn cô.

“Cháu lỡ đổ nước nóng lên tay, không sao đâu!”
Đan Tâm phẩy tay rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Đổ nước nóng lên tay mà lại bị bỏng ở đầu ngón tay? Ngón nào ngón đó đều rất vừa vặn ở đầu ngón, kiểu này bảo nhúng tay vào nước nóng còn tin được.


“Triệu tiểu thư nấu cháo cho Hàn tống bị cắt vào ngón tay sao đến cháu cũng bị bỏng tay là sao thế?”
Ngô quản gia sốt ruột phàn nàn rồi đi ra ngoài.

Doãn Đan Tâm nghe thấy chỉ mỉm cười, đánh răng rửa mặt xong thay đồ đi xuống nhà.

Triệu Y Trân đang ngồi bên cạnh Hàn Lam Vũ ở ghế sofa, đám người làm xếp hàng tập trung phía trước cúi đầu, vẻ mặt ai cũng lo lắng sợ hãi, Đan Tâm chậm rãi đi tới: “Mọi người làm gì ở đây đông vui thế? Sắp có tiệc tùng gì à?”
Triệu Y Trân vừa nhìn thấy Đan Tâm, lập tức ôm lấy cánh tay Hàn Lam Vũ nói: “Anh xem, Đan Tâm cũng…
“Cũng làm sao? Mọi người giải tán đi, đi làm việc đi, định đứng không như thế mãi à? Hàn Lam Vũ trả công để mọi người tới làm mà.

Đi đi!”
Đan Tâm hơi nháy mắt với đám người làm, bọn họ đương nhiên không dám rời đi.

“Em nói tiếp đi!”
Hàn Lam Vũ lạnh lùng lên tiếng, thực ra Triệu Y Trân cũng không biết phải giải thích thế nào, cô cũng đã nhận là mình nấu cháo cho hắn, tốt nhất không nên nói gì lúc này.

“Tiểu Vũ, thực ra cũng không có chuyện gì to tát, nếu có mọi người ở đó em vẫn muốn tự nấu cháo cho anh, chỉ là em có chút bất cẩn, anh đừng trách phạt họ nữa”
Nếu Triệu Y Trân đã tha thứ cho bọn họ, hắn cũng không việc gì phải truy cứu nữa.

Hàn Lam Vũ đứng dậy đi ra ngoài.

Thực ra Triệu Y Trân chỉ muốn bọn họ biết rằng trong căn nhà này, ai mới là người có quyền lực.


Chẳng qua Đan Tâm chẳng cần thứ quyền lực nhưng vẫn luôn được mọi người yêu thương và kính trọng, sống hòa thuận như vậy không tốt hơn à? Trong căn biệt thự rộng lớn này đã đủ lạnh lão, cô đơn rồi.

Đan Tâm ăn sáng xong, lái xe riêng của Huyền Thanh đã tới đón cô đi tới trung tâm thương mại để mua sắm, lựa dịp này Huyền Thanh lại mua cho cỏ một đống đồ phải bảy, tám người xách mới đủ.

Đan Tâm lấy băng dính cá nhân bịt mười đầu ngón tay rồi nói dối Huyền Thanh chỉ là vết thương nhỏ, Huyền Thanh thấy vậy không cho con dâu xách bất cứ thứ gì.

Cô chỉ việc đi lựa quà cho bà nội mà thôi.

Chỉ thông qua một buổi mua sắm cũng có thể lên trang đầu của tờ báo phụ nữ rồi, chủ đề mẹ chồng nàng dâu như thế này đúng là rất nóng hổi để chị em thảo luận.

Ngày mai cũng là ngày nghỉ, Đan Tâm xin ba mẹ ngủ lại bên nhà, lấy lý đó là muốn ngày mai đích thân sửa soạn cho bà nội thật xinh đẹp, ba mẹ đương nhiên là đồng ý hai tay hai chân luôn.

Biệt thự Proud không có Henry, Bây giờ vắng cả Đan Tâm nữa, ngôi nhà như chìm vào bi thương đến khó tả.

Hàn Lam Vũ vẫn đến công ty vào cuối tuần, chỉ còn Triệu Y Trân một mình làm bá vương ở trong nhà, đám người làm chịu đủ sự kiêu ngạo, hống hách của Triệu Y Trân.

Cô chỉ muốn thỏa mãn cảm giác được làm Hàn phu nhân là như thế nào, cô sợ nghèo, cô sợ khổ là sai sao? Dù hiện tại Triệu Y Trân đã có danh tiếng nhưng đối với cô vật chất chưa bao giờ là đủ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận