Ngày Eira khởi hành, Hoàng Hiếu Phong tự mình tới đón đưa cô đến sân bay.
Những bài báo nói về họ ngày một nhiều, thân thế của Eira từng chút một bị lôi ra ngoài ánh sáng.
Đương nhiên, về năng lực điều tra, không ai có thể qua mặt được Hoàng Gia, cùng với sự can thiệp của Hoàng Hiếu Phong, tin tức họ thu thập được chỉ là mặt ngoài mà Eira muốn cho người khác xem.
Nhưng những thông tin này đã đủ gây ra một trận sóng lớn.
Người dân chỉ biết cảm thán mỹ nhân xứng với anh tài.
Thiếu phu nhân tương lai nhà họ Hoàng tuy không có gia cảnh hùng hậu gì nhưng tự bản thân cô đã tạo ra năng lực có thể sánh vai cùng Hoàng Hiếu Phong.
Đâu phải ai cũng thuận lợi tốt nghiệp trường đại học đứng đầu thế giới.
Nhiều doanh nghiệp muốn tranh giành tinh anh từ trường đến vỡ đầu mà không được đấy.
Có vài phóng viên đánh hơi được địa chỉ nhà Eira, nhưng e ngại câu chuyện của phố Winter và Hoàng Hiếu Phong nên không dám làm điều gì quá khích, cùng lắm là nằm vùng hòng bắt được tin sốt dẻo.
Egan cũng mấy lần bị họ chụp được bóng lưng và sườn mặt, điều này khiến hắn rất khó chịu, nhưng lại không thể sử dụng công khai năng lực của mình để tránh đi được.
May rằng, mấy tấm ảnh đó đều phải nộp vào tay Hoàng Hiếu Phong, đây là yêu cầu của Eira khi ký giao kèo với anh.
Thân phận của họ không thể tùy tiện lộ mặt, sẽ dính đến vài rắc rối không cần thiết.
Lúc này Eira và Hoàng Hiếu Phong đã ngồi trong phòng chờ sang trọng, với năng lực của anh, chuyến bay của cô đã được bao trọn khoang hạng nhất.
Đây là kết quả khi cô từ chối ngồi chuyên cơ riêng của Hoàng Gia.
Eira lơ đãng quan sát người đàn ông bình thản ngồi một bên đọc báo uống cà phê thay cho bữa sáng.
Kể từ lần đầu gặp mặt Hoàng Hiếu Phong đã yêu thích hương vị cà phê mà cô pha chế cho anh, đến mức khi dùng loại trong nhà cũng không còn thể hiện sự hài lòng nữa.
Eira đoán được điểm này qua quầng mắt hơi tối màu của Hoàng Hiếu Phong, vì thế tranh thủ trước khi ra khỏi quán đã chuẩn bị cho anh một bình cà phê giúp tỉnh táo.
Dĩ nhiên, cà phê do phù thủy chế biến sẽ có những hiệu dụng thần kỳ khác, nhưng Eira sẽ không tiết lộ đâu.
"Anh không cần đến công ty à? Tôi ngồi đây một mình chờ Adam cũng được mà."
Ngắm nhìn một hồi lâu, cuối cùng Eira vẫn không nhịn được cất tiếng hỏi.
"Không sao, tôi ngồi cùng cô hai mươi phút nữa thôi." - Hoàng Hiếu Phong gập báo lại, xoay cổ tay nhìn đồng hồ sắp chỉ vào tám giờ đúng - "Thế nào, tôi ngồi ở đây khiến cô không thoải mái à?"
"Đâu có." - Eira nhún vai - "Chẳng qua tôi cảm thấy lạ trước chuyện một người tham công tiếc việc như anh lại nguyện ý chịu mất thời gian bồi tôi ở đây.
Không phải mấy doanh nghiệp các anh hay có câu nói chậm vài giây liền thiệt mất vài chục tỷ sao?"
Hoàng Hiếu Phong đang nhấp ngụm cà phê nghe thế thì suýt phụt ra, nhưng rất nhanh đã lấy lại phong độ lịch lãm tinh anh thường ngày của mình, dở khóc dở cười nhìn Eira:
"Cô từ đâu nghe được câu đó vậy?"
"Không nhớ nữa, hình như từ mấy câu thoại trong phim truyền hình." Egan lúc không có chuyện gì làm rất thích xem phim, đặc biệt là mấy bộ dài tập nói về sóng gió hào môn.
Mỗi lần Eira đi qua phòng anh đều nghe thấy tiếng gào thét chửi rủa của anh trai, xuất phát từ tò mò nên cô cũng xem thử một chút, nhưng sau vài tập lập tức dứt áo bỏ đi.
"Bớt xem mấy cái đó lại." Hoàng Hiếu Phong trong phút chốc chỉ biết câm lặng, không biết qua bao lâu mới nặn ra vài từ.
Mẹ của anh cũng thích xem phim truyền hình, nhiều khi còn giận cá chém thớt lên hai bố con anh.
Ông Hoàng từng vài lần khuyên bà đừng xem ảnh hưởng đến sức khỏe, nhưng bà Hoàng lại phản bác đó là đam mê để giải trí khi buồn.
Hai bố con họ thì hay rồi, đi làm cả ngày không thấy mặt, bà ở nhà một mình tìm chút tiêu khiển còn bị nói.
Không chỉ thế, bà còn đá xoáy sang vấn đề kết hôn của anh, bảo rằng chỉ cần con trai có vợ, bà sẽ không xem mấy cái phim đó nữa.
"Tôi không xem, kịch bản mấy bộ phim đó quá tệ." Với một thân phận khác là nhà văn nổi tiếng, phẩm vị của cô đâu có tệ hại như Egan.
"Hoàng tổng, cô Eira, hai người ở đây à?"
Đúng lúc này Adam kéo hai cái va li còn to hơn cả người anh ta đi vào, bên cạnh là hai cô gái khác có gương mặt thanh tú ưa nhìn, Eira đoán họ là trợ lý đi theo hỗ trợ cho Adam.
Hoàng Hiếu Phong không muốn mở miệng, nên người đáp lời trở thành Eira:
"Anh đến muộn đó, Adam."
"Ha ha." - Adam ngượng ngùng cười - "Xin lỗi, bình thường tôi không có thói quen dậy sớm, đã thế còn tắc đường, may mà vẫn kịp chuyến bay."
"À, để tôi giới thiệu với cô một chút." - Adam tránh sang một bên, để Eira đối diện hai cô gái đứng sau lưng mình - "Lily và Miranda, họ đều là học trò của tôi, sẽ cùng đồng hành trong cuộc thi với chúng ta.
Các em cũng gặp quý cô Eira rồi đúng chứ? Dù sao với dung mạo xuất sắc như cô ấy thì không thể nào quên được."
"Em chào chị, thật may mắn khi chị đã đồng ý làm người mẫu cho thầy của em.
Mong thời gian sắp tới chúng ta sẽ chiếu cố nhau thật nhiều." Lily là một cô bé hoạt bát, vừa được Adam giới thiệu liền xà tới bắt lấy tay Eira lắc lắc.
Cô bé giống người thầy của mình luôn tôn vinh và ưu ái cái đẹp, nên sự xuất hiện của Eira giống như tự mang theo một vầng hào quang chiếu rọi trái tim đang khô cạn ý tưởng nghệ thuật của cô.
Không giống với Lily, Miranda trầm tính và có nét trưởng thành hơn nhiều.
Cô bé lễ phép chào cô, sau đó yên tĩnh lui về phía sau người bạn của mình.
Nhưng Eira từ trong đôi mắt lặng lẽ ấy nhìn ra được vài thứ hay ho, nếu có thời gian, hai người bọn họ cần nói chuyện một chút mới được.
Trong lúc mấy người Eira nói chuyện, thông báo chuyến bay sắp cất cánh của họ được phát ra.
Hoàng Hiếu Phong đặt tờ báo đã xem xong trên bàn, đứng dậy một tay kéo vali của Eira, một tay khác lại hướng về phía cô.
Eira hiểu ý anh, chủ động nắm lấy bàn tay kia rồi sóng vai nhau bước ra khỏi phòng chờ thương gia.
Lily đi ở phía sau chứng kiến một màn này thì chụp lấy cánh tay của Miranda, trầm trồ cảm thán:
"Tình cảm của hai người bọn họ thật tốt.
Nam thì anh tuấn tài giỏi, nữ thì sắc sảo quyến rũ, về một nhà chính là tuyệt phối.
Bao giờ tớ mới có thể tìm một người dịu dàng với mình như thế đây?"
"Cậu nói ít đi là được." Chỉ khi nói chuyện với Lily, sắc mặt của Miranda mới tươi sáng lên một chút, mỗi tội mấy lời cô nàng nói ra không hề kiêng nể bạn thân tí nào.
Lily bĩu môi: "Ít nói như cậu cũng đâu có ai đâu? Hay là cậu có người yêu rồi nhưng giấu tớ?"
"Cậu bị ngốc à? Một ngày hai mươi tư tiếng thì cậu dính lấy tớ cả hai mươi tư, tớ có ai không chẳng cậu không biết?" Miranda vừa tức vừa buồn cười cốc một cái lên trán Lily.
"Cậu dám đánh tớ.
Tớ quyết định giận cậu một ngày." Lily phồng má, không thèm túm lấy Miranda nữa mà chạy đi tìm Adam cáo trạng.
Miranda nhìn vali bị cô gái nào đó bỏ quên bên chân mình, bất đắc dĩ kéo thêm cả của cô đuổi theo.
Làm xong việc ký gửi hành lý, cũng là lúc Eira nói lời tạm biệt với Hoàng Hiếu Phong.
Anh không căn dặn nhiều, chỉ nói rằng mọi thứ đã được anh sắp xếp ổn thỏa, cô cứ tin tưởng và làm theo là được.
Eira cảm thấy Hoàng Hiếu Phong đang lo thừa, nhưng vẫn quyết định cảm ơn ý tốt của anh.
"Khi nào đến khách sạn thì gọi điện cho tôi."
"Được."
"Rồi rồi, tuy tôi không muốn làm gậy đánh uyên ương, nhưng vẫn phải nhắc nhở chúng ta sắp trễ chuyến bay.
Hoàng tổng, anh yên tâm, tôi sẽ mang một Hoàng thiếu phu nhân xinh đẹp toàn vẹn trở về."
Adam đột nhiên bị nhét đầy mồm cơm chó không thể đứng một bên nhìn nữa.
Hắn quen Hoàng Hiếu Phong lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy cách cư xử ân cần ở anh trước người khác phái như thế.
Cũng đúng, nếu là một cô gái hoàn mỹ như Eira, những điều bất khả thi đều có thể xảy ra.
"Cậu tự lo chuyện của mình cho tốt đi." Hoàng Hiếu Phong nhìn thấy chiếc khăn lụa của Eira sắp tuột xuống, tiếp sát lại gần cô rồi đem hai đầu khăn buộc chúng lại.
Lần trước khi cả hai đứng sát thế này là lúc Eira giúp Hoàng Hiếu Phong chỉnh lại cà vạt, bọn họ gần nhau đến mức có thể nghe rõ từng tiếng tim đập của đối phương.
Chẳng qua lần này vai trò có thay đổi một chút.
Eira cao một mét bảy mươi hai nhưng so với Hoàng Hiếu Phong thân mét chín tư vẫn thấp hơn một cái đầu, lúc chỉnh cà vạt cho anh phải nhướn người lên, trong khi hiện tại đối phương lại cúi đầu xuống khiến ánh mắt cả hai vô tình chạm nhau.
Eira theo động tác của anh thấy được nút thắt của chiếc khăn thì bật cười.
Người đàn ông này đúng là không có khiếu nghệ thuật gì cả.
Hoàng Hiếu Phong cũng biết mình không khéo tay gì cả, nghe thấy tiếng cười của cô thì định tháo nút chiếc khăn ra, rất tiếc lại bị cô ngăn cản.
"Được rồi, để vậy cũng được.
Tôi sẽ bị trễ mất."
"Vậy cô bảo trọng."
"Anh cũng vậy.".