Nói đến Cố Miên, trong học tập có thể nói cô không phải là giỏi cho lắm nhưng cũng không phải dạng quá kém, bởi vậy đối với cô việc học chính là điều quan trọng, đặc biệt cô lại thuộc típ sinh viên rất kỉ luật vô cùng nghiêm ngặt với bổn phận của mình, nếu không phải ngoại hình xinh đẹp của mình, thì tuyệt đối sẽ không có ai để ý đến cô trong cả một đám đông được.
Lần này nghỉ mất ba ngày không lên lớp, đã vậy còn rớt mất vào môn chuyên ngành nếu như cô không muốn rớt hạng trong kì thi sắp tới thì cô buộc phải học bù.
Đó cũng là nguyên nhân cô tìm Trần Cảnh Thiên để nhờ cậu ta giúp, đơn giản vì cậu ta chính là một học bá ngầm.
Bạn thân của cô tuyệt không phải dạng tầm thường, nên Cố Miên nhờ cậu ta qua thật không sai.
Nhận được điện thoại của Cố Miên, Trần Cảnh Thiên chỉ có thể nhận lời cô bạn thân giúp cô học bù.
Gần tám giờ tối thì học xong, Cố Miên hẹn cậu ta đi ăn khuya, lúc này Trần Cảnh Thiên mới xem như là được an ủi.
Ngồi trong một cái quán bán đồ nướng ven đường vào trường học, Trần Cảnh Thiên mới lúc này mới cảm thấy được an ủi.
Hai người gọi lên mười xiên thịt nướng và đồ uống, Trần Cảnh Thiên lúc này chợt nhớ đến một chuyện mà vẫn luôn thắc mắc từ chiều đến bây giờ.
Nếu bây giờ mà không hỏi, thật sẽ làm cậu ta nghẹn chết, “Này, tiểu Miên, lúc chiều ấy, cái người đưa cậu về chính là cậu cả nhà họ Hạ sao?”
Cố Miên đang gỡ mấy miếng thịt nướng vào đĩa, nghe Trần Cảnh Thiên hỏi liền có chút sửng sốt ngẩng đầu nhìn cậu ta, nhưng vẫn thành thực đáp: “Ừm, làm sao vậy?”
Trần Cảnh Thiên mỉm cười: “Xem ra mình đoán không có sai, mấy ngày nay cậu là cùng một chỗ với cậu cả nhà họ Hạ đúng không?”
Cố Miên có chút khó hiểu, cô gật đầu rồi chợt lắc đầu: “Không có à nha.”
“Là sao?” Trần Cảnh Thiên chống cằm nhìn chằm chằm Cố Miên, “Không có?” Cậu ta không để Cố Miên nói tiếp, liền tiếp tục truy hỏi: “Nếu không có cùng một chỗ với cậu cả Hạ gia, hai người một thế giới, vậy thì cậu làm cái gì nha?”
Cố Miên đáp: “Không chỉ ở cùng với Hạ Tuấn Khiêm, còn có ông nội và mẹ của anh ấy nữa.
Chúng tôi nghỉ mấy ngày trên núi.”
Nghe Cố Miên nói xong, Trần Cảnh Thiên ngạc nhiên lại càng ngạc nhiên hơn, cậu ta mắt tròn mà nhìn cô, “Ầy, thì ra không chỉ theo cậu cả nhà người ta, vậy mà còn đi gặp cả phụ huynh luôn rồi, tiểu Miên, cậu được nha, mau, nói cho mình nghe nhà bên đó đối xử với cậu thế nào, có phải cái kiểu mẹ chồng hào môn cay nghiệt trong truyền thuyết không vậy?”
Cố Miên nghe câu hỏi này, có chút buồn cười, cái tên bạn này của cô thế nào mà lại mường tượng ra cái loại tình huống đáng sợ như vậy, não của cậu ta thế nào mà lại còn nghĩ ra đoạn kịch mẹ chồng cay nghiệt con dâu mới về nhà chồng kia nha.
“Không có đâu, nhà họ tốt lắm.” Cố Miên chính là nói thật, nghĩ đến thái độ của ông và mẹ của Hạ Tuấn Khiêm đối với cô, lòng cô liền ấm áp, cô nói tiếp: “Ông nội Hạ và mẹ Hạ còn tặng quà cho mình.”
Trần Cảnh Thiên tỏ vẻ không tin, điều này hoàn toàn trái ngược suy nghĩ của cậu ta, Cậu ta cho rằng, loại hào môn giống như Hạ gia thật chẳng có gì tốt đẹp, há lại còn tặng quà cáp cho cô bạn của hắn, làm gì để bạn của cậu ta vào mắt.
Bất quá như vậy thì cũng tốt, Cố Miên mà gả qua đó dù không hợp với cái cậu họ Hạ kia thì cũng không bị mẹ chồng ngược đãi.
Đề tài này bị Cố Miên dừng lại, cả hai không nói tiếp chuyện này, chỉ bàn về chuyện học hành thi cử, sau đó thì Trần Cảnh Thiên đưa Cố Miên về kí túc xá của cô.
Vì cả ngày mệt mỏi, Cố Miên lúc này chỉ muốn đánh một giấc thật ngon.
Tắm rửa xong cô xem lại mấy bài luận văn liền lên giường chuẩn bị đi ngủ, mới vừa định nằm xuống thì điện thoại trong túi xách bỗng nhiên đổ chuông tin nhắn báo tới, chẳng biết vì sao mà tự nhiên vì cái âm báo tin nhắn kia mà tim của Cố Miên nhảy lên một cái.
Trước giờ điện thoại của cô ít có ai điện tới hay nhắn tin cho cô, lần này khẳng định chắc là của Hạ Tuân Khiêm kia nhỉ?
Tâm tình có chút vui, lại có chút thấp thỏm liền cầm lấy cái điện thoại kia, màn hình sáng lên nổi lên số điện thoại nhắn đến quả nhiên là của Hạ Tuấn Khiêm như trong dự đoán, trái tim của Cố Miên lại không kìm được vốn đang bình tĩnh mà nhộn lên một vòng vui sướng.
“Ngủ ngon!”
Tin nhắn chỉ có mỗi hai chữ ngủ ngon, ngắn gọn, đúng phong cách kiệm lời của Hạ Tuấn Khiêm, Cố Miên không nhịn được mà nở nụ cười.
Cái tên Hạ Tuấn Khiêm kia quả thật là rất cố gắng muốn làm tròn bổn phận một người bạn đời hoàn hảo nha.
Nghĩ lại mấy ngày ở cùng hắn, cái tên kia rõ ràng là một tên mắc bệnh ưa sạch sẽ, vậy mà lại miễn cưỡng cũng muốn ở chung phòng với cô, còn muốn cô lau tóc cho hắn, còn nói cái gì mà có qua có lại, nghĩ một hồi, cái ý nghĩ buồn ngủ lại biến mất lúc nào không hay, ý cười trên mặt ngược lại càng thêm sâu sắc.
Thật là sao lại có một tên đáng yêu như vậy chứ?
Rất nhanh Cố Miên cũng nhanh chóng trả lời tin nhắn của Hạ Tuấn Khiêm, cũng là hai từ ngủ ngon, sau đó lập tức ném điện thoại qua một bên.
Từ từ chìm vào giấc ngủ…