Hôn Thê Thay Thế Của Hạ Tiên Sinh


Xe chạy hơn một giờ, đối với Cố Miên một người hễ lên xe buýt liền ngủ thì một giờ đồng hồ chỉ là cái nháy mắt, vừa mở mắt đã đến nơi rồi.
Xe vừa mới dừng lại, lớp trưởng đã đứng một bên để hướng dẫn bọn họ xuống xe, một bên lại hướng dẫn các thành viên cả lớp nhớ cầm đẩy đủ các vật dụng cá nhân, Cố Miên vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc có chút lơ mơ không rõ, chờ mọi người xuống hết, cô mới chậm rãi đứng lên nhấc ba lô đi theo mọi người.
Điểm đến của chuyến ngoại khóa lần này là một vùng ngoại ô, sát nông thôn, mục đích chính là để các sinh viên trải qua cuộc sống dân dã, thời hạn là ba ngày hai đêm.
Đối với các cậu ấm cô chiêu đã quen ăn sung mặc sướng mà nói, chuyến ngoại khóa này thật sự là không tình nguyện cho lắm, ở nhà bọn họ chính là các loại chi tiêu cơm áo gạo tiền đều chẳng cần rớ tay đến, bởi vậy người phụ trách hoạt động ngoại khóa lần này cũng chẳng trông mong vào mấy cái bình hoa di động kia, họ tự liên hệ với người dân trong vùng tiếp đón, đồng thời tìm một vài đầu bếp chuyên trách nấu nướng.
Cũng may mọi việc đã lo chu toàn, vậy mà cái đám cậu ấm cô chiêu kia vẫn còn tỏ ra cái thái độ ghét bỏ rõ rệt, chê ỏng chê eo đủ kiểu, lúc thì nói ở đây không có phòng tắm xa hoa, lúc lại nói này ở đây chẳng có nước nóng tắm, này nọ không ngừng lải nhải, oán giận nói người phụ trách là bắt cả đám phải ở lại ba ngày hai đêm chính là muốn bọn họ tìm chết.
Người phụ trách hoạt động lần này dĩ nhiên cũng ôm một bụng tức giận, nếu không nghĩ tới kỳ này được cộng thêm lương, có thể có cơ hội tham gia đợt huấn luyện cán bộ cấp cao của Hạ thị, đối với sự phát triển tương lai của y sau này có ích thì y còn lâu mới tham gia cái hoạt động nhàm chán này.
Chả là hạng mục khai phá trải nghiệm cuộc sống ở nông thôn đang được Hạ thị mạnh mẽ khai phá, cũng đã bắt đầu có chính sách thực thi, còn thiếu chính là nguồn lực phản hồi tin tức về cao tầng, mà đại học A có hợp tác cùng Hạ thị xây một tòa giảng đường vậy cho nên mới có hoạt động ngoại khóa lần này.


Nhiệm vụ chủ yếu của sinh viên tham gia lần này là viết xuống những phản hồi và cảm nhận của bản thân về những trải nghiệm ở vùng ngoại ô nông thôn này.
Ở Vân Hải, xuất thân là phú nhị đại rất nhiều, vậy thì đại học A cũng không đơn giản chút nào, để vào đây học, cũng phải điều kiện gắt gao mới được vào, từ đó thấy được đại học A cũng không phải là một quả ngon mềm mại gì, muốn bóp sao thì bóp.
Không ai biết được sau lưng ngôi trường đại học A này đã có ai chống lưng, nhưng bất kể là ai cũng không dám không cấp cho ngôi trường cũng như ban lãnh đạo của nó một chút mặt mũi.

Vậy nên buổi hoạt động ngoại khóa này, có không ít cô cậu sinh viên oán hận vô cùng, nhưng cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn mà tham gia.
Nhưng là vẫn không thể xóa hết oán giận trong người.
Mà mấy cái bộ dạng mặt mày cau có của các cậu ấm cô chiêu thân thể tôn quý càng làm nổi bật vẻ mặt điềm nhiên, băng lãnh của Cố Miên đi cuối hàng.

Cố Miên không giống đám người kia được nuông chiều từ bé này, từ nhỏ đến năm tám tuổi, cô đã cùng mẹ trải qua quãng thời gian khổ sở khó nhọc, sinh hoạt đơn giản mộc mạc.

Khi đó, để nuôi cô lớn, mẹ cô phải vất vả làm thuê bên ngoài, gửi cô ở nhà với thím hàng xóm, nhà của thím kia có nguyên một vườn cây ăn trái rất sai, khoảng thời gian đó cũng là ký ức đẹp nhất của cô.
Bởi vậy, đối với cuộc sống ở nông thôn, Cố Miên chẳng hề bài xích, ngược lại còn có chút hoài niệm, kể từ lúc được mang về Cố gia, cảm giác vui vẻ lúc bé tuyệt đã không còn nữa.
Người phụ trách ngoại khóa lần này tên là Trương Diệu, là do Hạ thị điều đến, chủ yếu là đến khảo sát một lần, dầu gì hạng mục này cũng nhằm vào đám người có tiền, cho nên việc xem xét đám sinh viên này cũng có lợi cho hạng mục, y cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý mà đường đường chính chính sống chung với đám cậu ấm cô chiêu này.


Sau khi dàn xếp xong xuôi cho đám cậu ấm cô chiêu kia, bọn họ vẫn chưa hết ấm ức khó chịu.

Trương Diệu liền bắt tay vào chuẩn bị an bài một ít hoạt động cho buổi tối, tối nay sẽ có lửa trại, hơn nữa còn có một số ít người trong thôn đến tham gia, dĩ nhiên phải khiến hoạt động này thật là đặc sắc mà những người tham gia sẽ khen không dứt miệng, chung quy thì cái đám sinh viên này dù tính tình khó chiều thật, nhưng cuối cùng vẫn là mấy cô cậu mới lớn mà thôi, ắt hẳn sẽ có những hứng thú mới lạ với loại chuyện này.
An bài xong mọi việc thì sắc trời cũng vừa chạng vạng tối, ngày hè đêm ngắn ngày dài, nên dù vậy, nơi cuối chân trời vẫn có một vài tia nắng xuyên qua tàn cây trong khuôn viên nơi cắm trại.
Trương Diệu vừa bước ra khỏi lều chính, bước chân của anh ta đột nhiên bị đình chỉ, kinh ngạc đưa mắt nhìn về phía gốc cây phong to già ở phía xa, có một cô gái đưa lưng về phía anh ta, bàn tay nhỏ đang ôm một chú chó nhỏ lông vàng óng,
Trương Diệu nhận ra cô gái nhỏ kia, ban chiều trong đám người kiêu kỳ kia, thì cô gái nhỏ này là người điềm tĩnh nhất, bình thản nhất chẳng hề tỏ ra bực dọc chán ghét gì, ngược lại đối với cảnh nông thôn còn có chút hoài niệm yêu thích nên anh ta đặc biệt lưu ý đến cô gái nhỏ này.
Nghe được phía sau có tiếng bước chân đi tới, Cố Miên ôm chú chó nhỏ quay người lại nhìn người đang đi tới, ánh mắt cô bình tĩnh nhưng lại trong vắt như trời thu, khuôn mặt xinh đẹp mĩ lệ trắng nõn, mà phía sau lưng cô là sắc trời diễm lệ.
Trương Diệu chợt phát hiện thiếu nữ này lớn lên thập phần tinh xảo xinh đẹp, một nữ sinh đơn giản mộc mạc, nhưng lại khó có thể hình dung ra được vẻ đẹp đơn xơ kỳ lạ của cô gái này.

Trương Diệu là người từng trải, từng gặp vô số các cô gái, thế nhưng ở cô sinh viên nhỏ này, anh ta khó có thể dùng từ ngữ nào để diễn tả nét đẹp đó của cô.

Lúc Trương Diệu còn đang ngây người thì Cố Miên đã đi tới gật đầu chào hỏi.

Sau đó ôm con chó nhỏ mà vuốt lông nó, bộ dạng của cô cũng không thay đổi sắc mặt là mấy, khiến người đối diện khó có thể nắm bắt được cô đang nghĩ gì, nhưng có thể xác định một điều đó là, tâm tình của cô không tệ chút nào.
"Đây là chó của em à?" Trương Diệu nhìn chú chó nhỏ hỏi Cố Miên.
Cố Miên lắc đầu, "Không phải, tình cờ thấy nó ở đây thôi."
Trương Diệu đang định hỏi thêm mấy câu thì phía sau hai người, tiếng nói đùa cười lớn vang lên, thì ra đám cậu ấm cô chiêu kia sau khi dùng trà chiều xong rồi thì tâm tình cũng khá lên một chút, hiện tại cả bọn kéo nhau đi tản bộ vừa vặn đến chỗ này.
Một người trong đám sinh viên bất giác ồ lên một tiếng khi phát hiện ra cục bông vàng chính là chú chó nhỏ trong tay Cố Miên, thế là cả đám người xúm nhau vây lại....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận