Hồn Thuật


Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 143: Truyền Thuyết Thủ Hộ Giả

Nguồn: Tàng Thư Viện




Một hàng trống được các đệ tử nam xếp một hàng dài bên dưới khán đài phía tây ầm ầm vang tiếng. Để có chỗ cho các đệ tử xem, các vị trưởng lão phải mở rộng trận pháp trên bề mặt đỉnh núi khiến cho các đệ tử hoàn toàn có thể đứng trên tấm màn trong suốt ở ngoài phạm vi đỉnh núi mà quan khán vào. Những đệ tử tu thuật giả dự thi thì sẽ đứng cả ở khu phía đông chờ tới lượt. Chỉ riêng ở khu đài phía tây sẽ dành cho các vị giám sát giả và các trưởng lão ngồi. Hiện tại các trưởng lão và các giám sát sử chia đều cho năm đỉnh núi, bởi vậy khu đài phía tây này thực tế cũng không lớn lắm.

Tiếng trống dồn dập khiến trái tim nóng bỏng của các đệ tử không khỏi thêm kích động. Hạng mục cuối cùng này chính là hạng mục được chờ đón nhất, tất cả những người đi theo cổ vũ nếu không phải sang các đỉnh núi khác cổ vũ cho người nhà thì đều tập trung ở đỉnh núi trung tâm này để quan khán.
Lúc này số người có mặt ở đỉnh núi trung tâm này cũng phải trên dưới mười lăm ngàn người, nhưng thực tế trên khu thí sinh đứng số thí sinh mà Văn Lục linh thức lướt thoáng qua cũng chỉ đạt chín ngàn người mà thôi. Còn lại đều là tới cổ vũ hoặc quan khán thi đấu.

Sau một hồi trống rung trời, một vị giám sát sử mỉm cười bước lên đài cao hòa ái nhìn về phía đông, nơi các thí sinh đang đứng nói vọng tới:

- Cuối cùng cũng tới hạng mục mọi người trông đợi nhất. Sau hạng mục này, chúng ta sẽ biết ai là anh tài, ai là cao thủ, ai sẽ mang vinh quang về ôn phái, cho gia tộc mình. Trong thế giới tu luyện giả này, còn điều gì vinh quang hơn thế?

Vị giám sát sử vừa dứt lời, lập tức các đệ tử bên dưới kích động hò reo ầm ĩ. Vị giám sát sử mỉm cười giơ hai tay lên, đám đệ tử bên dưới mới từ từ im lặng:


- Được xếp ở trung tâm, chúng ta đều là những tinh anh nổi trội. Đã vậy… hãy khiến cho những người xem được mở rộng tầm mắt đi…

Tiếng hò reo lại vang lên ầm ầm. Mỗi người có mục đích riêng của mình, nhưng đều hướng tới tầm cao hơn. Có người nắm chặt hai tay, có người đỏ bừng mặt…Tất cả đều kích động trước lời phát biểu của vị giám sát sử.
Văn Lục nhìn đám người Kiệt Hào và Na Na bên cạnh cũng đang xoa xoa tay hưng phấn thì lắc lắc đầu:

“Cái lão giám sát sử này không ngờ dùng lực lượng tinh thần trong âm thanh. Thật là…”

Nghĩ vậy nhưng Văn Lục cũng không làm “cụt hứng” của đồng đội, mà nhàm chán nhìn xung quanh. Văn Lục linh thức lướt qua một lần liều cau mày híp mắt đánh giá góc phía nam. Ở góc đó không ngờ xuất hiện ba người khiến Văn Lục tò mò. Hai người một chỗ và một người kia đứng riêng lẻ.

Văn Lục đánh giá một hồi liền nhận ra trong số ba người đó có một người quen. Không… phải nói là cái tên suốt ngày ôm kiếm, với khuôn mặt lạnh tanh từ trối người từ ngàn dặm kia Văn Lục đã gặp qua.

Hắn không phải ai khác mà chính là người mà Văn Lục gặp khi tham gia khảo nghiệm hồn ngọc tên… Trần Tiêu. Lần đó người này cũng đoạt được vị trí thứ ba. Hiện tại Văn Lục gặp mặt hắn ở đây, hơn nữa cũng đạt tới cấp tám sơ cấp thì chắc hẳn hắn cũng đã hoàn thành nhiệm vụ hồn ngọc thứ ba đó.

“Quả là một đối thủ tốt…’

Văn Lục lẩm bẩm một hồi. Tuy nhiên người làm cho Văn Lục kiêng kị lại không phải người tu luyện hắc ám tên Trần Tiêu này, mà là người đứng vác thanh gươm râu hùm hàm én đứng bên cạnh hắn. Tên mặc áo choàng màu trắng này đang mỉm cười với mấy đệ tử nữ bên cạnh. Cái điệu bộ vác gươm đứng của hắn thật… quá sức gây chú ý. Với khuôn mặt tuấn lãng, hắn làm cho không ít đệ tử nữ đỏ mặt thẹn thùng. Văn Lục híp mắt đánh giá tên “vác kiếm” này liền cảm thấy có điều gì đó cổ quái. Tu vi của tên này Văn Lục nhận ra hắn mới chỉ đạt cấp bảy đỉnh phong. Tuy nhiên Văn Lục không phân biệt nổi nó thuộc dạng thuật pháp nào. Hơn nữa trên người hắn tỏa ra một thứ khiến Văn Lục cảm giác tên này không đơn giản như bề ngoài… chỉ là cái khí tức kia từ đâu mà có thì Văn Lục nhìn không ra.

“Chẳng lẽ tên này che giấu tu vi? Không thể nào, linh hồn và sức mạnh của hắn chỉ đạt tới cấp bảy đỉnh phong mà thôi, không thể che nổi mình có linh hồn cấp tám viên mãn. Thế thì điều cổ quái này từ đâu mà có chứ?”
Văn Lục cau mày một hồi cũng không tính ra, liền ngoắc ngoắc Na Na đang chăm chăm nhìn về khán đài hỏi:


- Na Na… nàng biết cái tên kia chứ?

Na Na đang hưng phấn trước những lời của vị giám sát sử, nghe được lời nói của Văn Lục bên cạnh có chút giật mình quay lại ngơ ngác hỏi:

- Đại ca hỏi tên nào?

Văn Lục chỉ chỉ về phía hai người kẻ vác, người ôm gươm ở góc phía đông. Na Na vừa nhìn về phía đó liền sửng sốt, lấy hai tay nhỏ nhắn che miệng kinh hô “A” lên một tiếng. Văn Lục thấy vậy lại càng tò mò gặng hỏi:

- Sao rồi?

- Hắn… hắn… hình như là Lê….

Văn Lục nhăn mày:

- Lê? Là có ý gì?

Lúc này mọi người trong đội dưới lời kinh hô của Na Na cũng đã có chút tỉnh táo. Khi nhìn về hướng Na Na đang nhìn thì ngoại trừ cô bé Lệ Thanh ra, còn lại đều biến sắc kinh hô “a” lên một tiếng. Na Na lúc này từ từ nói:

- Không ngờ hắn đã xuất hiện… xem ra Đại Việt sắp không yên ổn rồi.


Văn Lục vừa bực mình vừa buồn cười trước vẻ há hốc miệng thất thần của cô bé liền cốc cho cô bé mấy cốc rồi nói:

- Còn không giải thích?

Na Na vừa xoa xoa đầu vừa nói:

- Đại ca không biết đâu… dưới nhân gian Đại Việt có một truyền thuyết bí ẩn. Truyền thuyết này kể về một chi nhánh họ Lê. Chi nhánh này hoàn toàn khác hẳn gia tộc tu thuật giả họ Lê mà đại ca nghe thấy. Điều kỳ quái là tất chi nhánh này các đời đều chỉ sinh một con, mà lại là con trai duy nhất. Hơn nữa tất cả bọn họ đều chỉ mang một cái tên là… “Lê”.

Mọi người bên cạnh ngoại trừ Văn Lục và Lệ Thanh nghe Na Na nói vậy đều gật gật đầu xác nhận. Văn Lục càng kỳ quái nói:

- Như vậy… có gì đặc biệt?

- Cái làm bọn họ trở thành truyền thuyết là mỗi khi Đại Việt lâm nguy, những người mang cái tên “Lê” này đều xuất hiện, hoặc dẹp loạn, hoặc phò tá người bình ổn giang sơn. Kinh khủng hơn họ đều là những người tài… võ công siêu cường.
Lúc đầu Na Na còn không tin tưởng bởi vì những người này hành tung bí ẩn, thậm chí những người dưới nhân gian còn không biết tới tên họ kìa. Chỉ là mấy năm trước Na Na có đọc qua một cuốn sách có nói tới một vài sự kiện liên quan tới họ, Na Na mới biết… họ quả thật tồn tại.

Lệ Thanh đứng bên không nhịn được tò mò liền nắm tay Na Na giục:

- Chị Na Na, mau mau kể… mau kể….

Na Na cười cười ra dáng người lớn xoa xoa đầu Lệ Thanh nói tiếp:

- Sự kiện đầu tiên khiến họ lộ diện trước mặt nhân thế chính là mấy trăm năm trước, một vị tráng sĩ tên Lê thuộc thế hệ thứ ba mươi bảy phò tá vua Trần Nhân Tông và Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn đánh đuổi quân Nguyên Mông. Lúc đó tu luyện giả thuộc thế lực của Hốt Tất Liệt cực kỳ kinh khủng. Tu chân của Trung Quốc cũng phải bó tay trước cường hoành của bọn chúng.
Tuy nhiên tới đất của Đại Việt, gần một ngàn tu luyện giả kia bị một người. Đúng vậy… chỉ một người với một thanh gươm đã tung hoành trong loạn giặc… đánh cho tu luyện giả dưới tay Hốt Tất Liệt bấy giờ chết như sung rụng cuối mùa…quả thực thiên hạ anh hùng khó ai sánh bằng. Nhưng cuối cùng, tráng sĩ này cũng đồng quy vu tận với kẻ cầm đầu nhóm tu luyện giả đó… Thanh thần binh cũng bị gãy làm hai bắn về hai phương trời Đại Việt.
Nhưng cũng bởi tinh thần bất khuẩt quả cảm đó mà binh sĩ Đại Việt dưới triều vua Trần Nhân Tông lúc bấy giờ sĩ khí đại trấn, đánh cho quân Nguyên Mông phải ba lần ôm hận mà chạy khỏi đất đai Đại Việt…


Văn Lục nghe tới đây cũng phải run rẩy trong lòng. Lịch sử quả là tráng lệ… những chiến tích hào hùng này không ngờ ẩn bên dưới một nhân vật hào hùng không kém. Na Na nhìn về phía người đang mỉm cười vác kiếm kia nói tiếp:

- Sau một quãng thời gian… Đại Việt lại lâm nguy trước quân Minh. Lúc đó không ngờ một người tên Lê lại xuất hiện. Người này tìm lại hai mảnh của thanh gươm thần, nhờ Trấn Quốc Hoàng Thú tôi luyện lại. Bởi vì lúc đó nhân tài điêu đứng, lại không có người cầm đầu, cho nên người tên Lê đời thứ ba mươi tám này liền phá lệ, lên nắm quyền, chỉ huy quân sĩ đánh đông dẹp bắc, sau nhiều lần gian khổ đã viết nên một trang lịch sử tráng lệ của dân tộc Đại Việt. Hẳn đại ca cũng đoán ra được là ai. Chỉ tiếc rằng, nếu bước chân trên con đường danh lợi thì không thể nào giữ được lực lượng trước kia. Sau khi người này lên làm vua thì lực lượng hùng mạnh cũng biến mất, hơn nữa còn phải trả lại thanh gươm thần cho Trấn Quốc Hoàng Thú. Tuy nhiên người nọ vẫn cam tâm tình nguyện. Dưới trướng người này hiện nay đều là những nhân vật nổi tiếng… Ức Trai tiền bối cũng là một trong số đó.
Văn Lục kinh hô:

- Thật sự?

Như vậy, Văn Lục cũng lờ mờ đoán ra được thân phận của những người mang duy nhất một chữ “Lê” này rồi. Na Na nghe Văn Lục hỏi vậy cũng mỉm cười tinh nghịch.

- Đương nhiên là thật… không những thế một trăm năm trước cũng xuất hiện một người tên Lê nữa. Người này không nổi trội như người thế hệ thứ ba mươi tám kia, mà chỉ âm thầm bảo hộ một vị, đại ca đoán ra là ai không?

- Một trăm năm? Không lẽ… người được bảo hộ là Nguyễn Ái Quốc?

- Đại ca đoán đúng rồi…. Nếu không được bảo vệ tốt, chẳng lẽ những tu luyện giả khác có thể để yên cho vị thánh nhân này độc lập nước nhà sao?

Văn Lục tặc lưỡi, quá nhiều điều bí ẩn mà hiện tại hắn vẫn không biết a. Không biết Đại Việt còn ẩn chứa những điều kinh thiên gì nữa.
Bên cạnh Na Na vẫn thao thao bất tuyệt:

- Bởi vậy … những người tên Lê này được mệnh danh là “Đại Việt thủ hộ giả”. Đời đời thủ hộ non sông Đại Việt khỏi bị xâm phạm. Mà chỉ cũng chỉ duy nhất họ mới có thể sử dụng thanh gươm được mệnh danh là thần binh kia.

- Thanh gươm?

Văn Lục nghe tới thần binh thì hai mắt co rút nhìn chằm chằm lên thanh gươm người khoác áo choàng trắng kia đang vác trên vai. Hiện tại, Văn Lục mới phát hiện ra cảm giác cổ quái mà nãy giờ hắn gặp từ đâu mà ra. Nếu Văn Lục đoán không lầm, giả sử để người thanh niên kia kết hợp với thanh gươm, Văn Lục cũng không nắm chắc có thể đánh thắng hắn không. Thật là thế gian nhiều điều kỳ diệu a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận