Hồn Thuật


Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 146: Vòng Một, Lượt Một

Nguồn: Tàng Thư Viện




Văn Lục nghe vị giám sát sử nói vậy, quay người nhìn về phía sau thì thấy một bảng ngọc cao lừng lững chín mét, rộng ba mét đang nhè nhẹ tỏa ra quang mang dìu dịu.
Văn Lục và mọi người trong tổ đội số mười hai tiến lại gần. Nhìn lên nhìn xuống một hồi, Văn Lục đưa linh thức nhập vào trong bảng ngọc, lập tức nhận được số võ đài của mình và tên đối thủ.

Võ đài Văn Lục được xếp chính là võ đài thứ ba trăm hai mươi mốt. Thông tin về đối thủ Văn Lục cũng chỉ nhận được một cái tên “Trần Trọng Long”, ngoài ra không có chút gì về thuật pháp cũng như cấp bậc cả. Nghĩa là ai muốn biết thêm thông tin về đối thủ của mình thì… tự đi mà tìm.

Trong số bảy người của tổ đội số mười hai thì chỉ duy nhất Vân Nhi là không tham gia Việt Thuật Đại Hội còn lại sáu người đều đăng ký tham gia. Lệ Thanh bởi vì tu luyện công pháp Shiva đáng lẽ còn không có tư cách vào trong tam cấp đồ án. Chẳng qua nàng đi theo Văn Lục cho nên các vị giám sát sử và các trưởng lão mới nhân nhượng cho nàng qua. Bởi vậy nàng đi theo là mang tư cách của người cổ vũ mà thôi. Dù có được thi đi chăng nữa Văn Lục cũng không cho phép. Tu vi của nàng quá thấp.

- Thế nào rồi?

Văn Lục quay đầu lại hỏi mấy người phía sau. Na Na nhanh miệng nói:

- Số của em là hai trăm năm mươi. Có lẽ không phải chờ đợi lâu lắm.

Bên cạnh Lung Quang cúi đầu ủ rũ:


- Ta tận bốn ngàn linh ba lận. Hic….

Kiệt Hào đứng bên vỗ vỗ vai hắn đồng tình:

- Số của ta cũng là ba ngàn chín trăm linh một, sấp xỉ số của ngươi a.

Văn Lục mỉm cười nhìn Hương và Vân Trọng nói:

- Thế còn hai người? Đừng có nói là đứng cuối nha.

Vân Trọng ngây ngô cười, gãi gãi đầu rồi nói:

- Số của ta là năm mươi chẵn, xếp lượt đầu.

Hương chỉ buông một câu gọn lỏn:

- Một ngàn một trăm hai mươi.

Nói xong thấy Văn Lục nhìn tới nhìn lui, Hương gắt giọng:

- Nhìn gì mà nhìn?

Nói xong hai má ửng hồng quay mặt đi lơ đãng nhìn chỗ khác. Nếu nàng không đeo mặt nạ thì ắt hẳn không khỏi bối rối. Văn Lục bị mắng vậy thì lấy làm kỳ. Không hiểu dạo này cô nàng kiêu căng, lạnh lùng này lại có vẻ tránh mặt mình. Văn Lục sờ sờ lên mặt tự hỏi:


“Cũng không có thêm cái sẹo nào a. Làm gì mà trốn như trốn quỷ vậy chứ?”

Lúc này các thí sinh cũng đã nhận số thứ tự của mình xong, trên đài cao, vị giám sát sử nọ lại nói lớn:

- Mọi người chắc đã nhận số cho riêng mình. Hiện tại ta sẽ nói rõ về vấn đề phân chia thắng thua của các trận đấu.

Võ đài hình tròn có đường kính ba trăm mét, thí sinh nào bị đánh đập lên kết giới ba lần… bị sử thua. Thí sinh nào bị đánh hôn mê, kết giới sẽ lập tức đếm từ một tới mười nếu không đứng dậy chiến đấu sẽ bị sử thua. Vì đề phòng vấn đề thương vong, mỗi một võ đài sẽ có một vị giám sát sử hoặc một trưởng lão đứng giám sát, tuy nhiên ta khuyên các bạn một câu, nếu cảm thấy mình không thể đỡ nổi tuyệt chiêu của đối phương thì nên hô lớn “nhận thua” thì lập tức được truyền tống ra ngoài, tránh phải vong mạng vô ích.

Còn một điều rất quan trọng nữa đó chính là các trận đấu ở vòng loại này… có hạn chế thời gian. Cụ thể là mỗi trận đấu ở vòng một chỉ có thời gian là ba mươi phút. Nếu hai người không phân thắng bại được thì lập tức cả hai đều bị sử thua và đưa vào danh sách phụ. Sau khi kết thúc mỗi lượt, bảng ngọc sẽ dựa vào tu vi, cấp độ của các thí sinh mà chọn thí sinh trong danh sách phụ đó ra cho đủ số người vòng sau. Ví dụ sau lượt một số thí sinh phải có là bốn ngàn năm trăm người. Như vậy giả sử số thí sinh chính thức lọt vào lượt hai là bốn ngàn bốn trăm thì bảng ngọc sẽ lấy một trăm người có tu vi cao nhất ở trong danh sách phụ ra để sắp xếp cho đủ bốn ngàn năm trăm người. Mọi người đã hiểu rõ chứ?

Tất cả các thí sinh nghe vậy đều gật đầu. Vì số lượng thí sinh nhiều cho nên cách hạn chế thời gian như vậy là ổn thỏa nhất. Đôi khi các trận đấu chưa đầy một giây đã kết thúc ấy chứ. Bởi vậy ba mươi phút thực ra có khi là… quá nhiều.
Trên đài cao, vị giám sát sử nhiệt tình hô lớn:

- Ta tuyên bố… hạng mục võ thuật của Việt Thuật Đại Hội kỳ này chính thức bắt đầu.

Tiếng nói của vị giám sát sử vừa dứt, lập tức một hàng đệ tử dưới chân đài cầm những dùi trống lớn đánh mạnh về phía những trống cái xếp hàng ngay trước mặt. Tiếng trống dồn dập khiến các đệ tử tu thuật kích động, bừng bừng khí thế, hận không thể nhảy ngay lên đài chiến đấu một trận.

Cùng lúc này, quang mang trên chín mươi sáu võ đài cũng bùng phát trở nên chói lòa. Một đường chạy dọc từ đầu này đỉnh núi tới đầu kia đỉnh núi, theo phương vị từ nam tới bắc, võ đài được đánh số từ một tới ba mươi sáu. Dãy bên phải của dãy chính, cũng là nửa phía đông của đỉnh núi, đánh số từ ba mươi bảy tới sáu mươi sáu. Dãy bên trái của dãy chính, nửa phía tây của đỉnh núi, đánh số từ sáu mươi bảy tới chín mươi sáu. Việc đánh số võ đài như vậy sẽ giúp cho các thí sinh dễ dàng nhận biết võ đài mình phải thi đấu hơn.

Vân Trọng đang ngây ngốc nhìn quang cảnh hoành tráng giữa đỉnh núi, thoáng ngẩn người rồi quay sang nói với đám người Văn Lục:

- A! Bảng Ngọc kêu ta tới võ đài thứ năm mươi, ta đi trước đây!


Nói xong, chớp mắt liền chạy biến về phía võ đài số năm mươi ở dãy bên phải. Đầu tiên sẽ là các cặp có số thứ tự từ một cho tới chín mươi sáu. Tiếp đó cứ võ đài nào trống thì Bảng Ngọc lập tức thông báo bằng tín hiệu tinh thần cho cặp thí sinh có số tiếp theo vào võ đài vừa xong trận đấu đó. Như vậy sẽ tiết kiệm được thời gian rất nhiều. Chỉ cần thí sinh dự thi đứng ở trong vòng vây của mười hai Bảng Ngọc thì không phải lo tới lượt mình bị bỏ lỡ.

Văn Lục và mọi người cũng bước tới sân số năm mươi để cổ vũ cho Vân Trọng.
Khi mọi người chậm dãi tới nơi thì Vân Trọng đã đứng đối mặt với một người trên võ đài số năm mươi. Đứng phía kia võ đài là không ngờ là một nữ đệ tử khiến tên to xác Vân Trọng hết gãi đầu lại gãi tai.
Vừa nhìn thấy đám người Văn Lục tới, hắn nhún vai bất đắc dĩ nhìn mọi người. Kiệt Hào cười lớn:

- Haha… tên chân to nhà ngươi thích nhé, trận đầu tiên gặp ngay mĩ nữ.

Mọi người cũng mỉm cười nhìn Vân Trọng. Cái tên to xác này thực ra đang đau đầu muốn chết. Hắn thuộc loại người cuồng chiến đầu, lúc nào cũng chỉ mong gặp được đối thủ mạnh mẽ để vung đại phủ sướng tay. Ai ngờ được gặp ngay một tiểu cô nương bảo sao hắn nhăn mày nhăn mặt.
Vân Trọng cười hì hì nhìn cô gái trước mặt rồi nói:

- Tiểu cô nương… ta nghĩ cô nên nhận thua đi. Ta thực không muốn vùi hoa dập liễu a.

Mọi người bên dưới võ đài kể cả nhóm người Văn Lục lẫn nhóm người cổ vũ cho cô cái trực tiếp há hốc mồm muốn trạm cằm tới mặt đất. Không ngờ cái tên cục mịch này lại thốt ra được một câu văn hoa như vậy. Bất quá trên võ đài, vị nữ tử kia khi nghe thấy Vân Trọng nói thế thì lạnh nhạt hỏi lại:

- Nhóc con, ngươi bao nhiêu tuổi mà dám gọi ta là tiểu cô nương? Nói cho ngươi biết, bổn cô nương năm nay đã năm mươi bốn tuối rồi. Biết điều thì lễ phép một chút, bổn cô nương nhẹ tay cho.

Lúc này tới lượt Vân Trọng mở tròn hai mắt nhìn chằm chằm nữ đệ tử. Tiếp đó hắn chẹp chẹp miệng thì thào:

- Trông vừa trẻ vừa xinh thế, ai ngờ là một cụ già. Hai za… thật là đáng tiếc, đáng tiếc.

Nử tử hiển nhiên không phải là điếc. Những lời Vân Trọng lẩm bẩm đều lọt vào tai nàng
hết, lập tức nàng nổi giận đùng đùng dút kiếm chỉ Vân Trọng quát:

- Ngươi nói ai già?... Hôm nay bổn cô nương phải cho ngươi một bài học.

Vừa lúc này bên trong kết giới cũng hiện lên một quang mang hình chữ số ở giữa võ đài. Chữ số đếm ngược từ ba cho tới một rồi bùng nổ như pháo hoa, báo hiệu trận đấu bắt đầu.
Nữ tử mặc trang phục võ thuật gọn gàng màu xanh này lập tức vung kiếm lên, một loạt kiếm khí kim lực lượng hình thành bắn về phía Vân Trọng như ngàn mũi tên gầm rít ghê người, muốn xuyên Vân Trọng ra thành tổ ong.
Vân Trọng cũng không phải tay mơ để người khác nhào nặn, hắn lập tức rút thanh đại phủ cán dài phía sau lưng ra quét một đường, lập tức đánh tan toàn bộ những mũi kiếm do kim lực lượng của nàng kia hình thành.

Ở dưới võ đài, Văn Lục lắc đầu mỉm cười:

- Cô nàng năm mươi tư tuổi này thực ra mới đạt kim thuật tầng sáu. Tính ra cũng là một đệ tử khá. Tuy nhiên để đấu với Vân Trọng thì e không có cửa.

Trên võ đài, Vân Trọng dương dương đắc ý đứng, một tay chống rìu xuống đất, một tay khẽ hất mái tóc sang một bên, vênh vênh cái mặt bự của hắn về phía nữ đệ tử đang sững sờ nói:

- Có chút môn đạo, bất quá ta nói này tiểu cô nương…. Đang đánh nhau đừng có mà đứng đực ra như thế chứ? Bị vẻ đẹp trai anh tuấn của ta làm mất hồn sao? Mới có một chiêu đã ngẩn người vậy à? Thật là mất hứng…

Nữ đệ tử xem chừng như đang choáng váng. Dưới sự tức giận công tâm, một sát chiêu của nàng ra, trên trời không lối, dưới đất khó chui vậy mà cái tên to xác với cây đại phủ kia khua có một đường lập tức vỡ vụn rơi từng mảnh kim loại xuống mặt võ đài khiến nàng có chút toát mồ hôi.
Tiếp đó lại thấy hắn luôn mồm gọi tiểu cô nương này tiểu cô nương nọ khiến nàng lại nổi giận bừng bừng quát lớn: truyện từ

- Hừ… đừng có vội đắc ý. Tiểu Thố ra đây cho chị…

Tiếng quát vừa rứt, bên cạnh cô nàng liền xuất hiện một khe không gian nho nhỏ. Cái khe không gian này cũng không bạo phá như những vết nứt không gian mà lại có phần giống miệng của một cái túi lớn, hoàn toàn yên bình hòa nhập với không gian trên võ đài.
Từ trong không gian nhảy ra một bóng trắng. Mọi người nhìn kỹ thì hóa ra là một… con thỏ. Chỉ có một điểm khác biệt là tai của con thỏ này dài quá mức. Đôi tai của con thỏ có cái tên Tiểu Thố này dài gấp đôi tai thỏ bình thường. Vân Trọng lúc đầu sửng sốt, tiếp đó ôm bụng cười ngặt nghẽo.

- Ta xin đấy, tiểu cô nương a. Con này là linh thú đấy hả? Xem ra vừa một đĩa thịt nhắm rượu. Haha… cười chết ta mất.

Vị nữ đệ tử kia nghe vậy bừng bừng lửa giận cũng không thèm nói câu nào với Vân Trọng mà trực tiếp ra lệnh:

- Tiểu Thố… dạy tên này một bài học cho chị.

Vân Trọng đang cười khoái chí thì chỉ thấy hai cái tai của con thỏ nhỏ liền chụm vào nhau. Tiếp đó một luồng điện từ trên trời bổ thẳng xuống người Vân Trọng khiến hắn lông tóc dựng đứng, đầu đóc đen thui. Mặc dù luồng điện này đối với sức phòng ngự hệ thổ của Vân Trọng mà nói chỉ đủ gãi ngứa, tuy nhiên việc mái tóc hắn còn đang bốc khói, khuôn mặt lại đen đen thui khiến Vân Trọng đang cười lập tức ngậm miệng lại.
Vị nữ tử thấy “thảm cảnh” Vân Trọng như vậy thì đắc ý cười ha ha chỉ Vân Trọng nói lớn:

- Đáng đời nhà ngươi, dám mạo phạm bổn cô nương. Biết điều thì mau mau lôi linh thú của ngươi ra. Nếu không ta cho ngươi nhục cái mặt.

Nữ đệ tử đang cười khoái chí thì chỉ thấy một bóng người chớp nhoáng. Vừa định thần đã thấy Vân Trọng túm hai cái tai của con thỏ rồi quay quay tròn như trẻ con vẫn hay quay con quay. Ai bảo thổ thuật tốc độ chậm? Vân Trọng sẽ là người đập thanh đại phủ vào mồm hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận