Hồn Thuật


Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 261: Chạy Trốn(6)

Nguồn: tangthuvien



Đứng trong Vụ Ẩn, Văn Lục nhìn Hồng Hà sau khi một mẻ thu gom toàn bộ ngọc bài còn đứng ngoáy mông kêu la loạn xạ thì cười khổ. Ngay cả Chấp Không đứng bên dưới nghe Hồng Hà dùng từ của bọn họ để chế nhạo thì mặt mày xanh lét.

Lúc trước tên đệ tử phật môn chẳng qua là bị tên đệ tử thánh quang nói đến nỗi hỏa độc công tâm, bọn họ lại là dòng tu luyện chuyên về tu tâm dưỡng tính nào có tìm được ra câu chửi nào ác độc nên luống cuống quen miệng hét lên chứ nào có ý dùng từ “phổ độ” để chửi người. Nếu đây là câu chửi của phật môn vậy chẳng phải suốt ngày bọn họ kêu “làm thiện, trừ ác, phổ độ chúng sinh” trước bao nhiêu người như vậy… nghĩ thôi cũng đủ lạnh người. Giả sử câu nói của Văn Tốn là thật, thông tin này được đồn ra ngoài vậy đệ tử phật môn chắc tự sát tập thể quá.


Quả nhiên, bên dưới thánh nữ nhìn thấy cảnh này dù không hiểu hai chữ phổ độ trong miệng Hồng Hà nhưng cũng hiểu ra biểu hiện của hắn chính là mắng người thì lửa giận bừng bừng nhìn sang Chấp Không, lạnh giọng mỉa mai:

- Cái gọi là ghét ác như cừu, thương chúng sinh như con của phật môn đó hả? Thật bất ngờ nha… hóa ra trước giờ đệ tử phật môn cứ gặp người là “phổ độ chúng sinh”… nghĩ không ra là mắng người. Ta thực khinh bỉ các ngươi, không biết tư cách đáng khinh như vậy tại sao lại lấy được lòng nhiều dân chúng nha.

Khóe miệng Chấp Không giật giật vài cái, đây thực là tình ngay lý gian mà. Bên dưới nhìn lên cũng chỉ nhìn thấy cái mông to tướng của Hồng Hà, đâu cách gì thấy được cái đầu hắn đâu mà phân biệt đầu trọc hay đầu có tóc. Cho nên thánh nữ hiểu lầm Hồng Hà là đệ tử phật môn thừa cơ đánh lén cũng không có sai… nhất là làm sao đối phương biết chửi người theo phong cách phật môn chứ?

Không đúng, nếu đối phương ẩn núp quanh đây thì chẳng phải sẽ biết sao, hơn nữa lại chụp cái mũ “khinh bỉ chúng sinh” to tướng lên đầu đệ tử phật môn như vậy nhất định là thế lực muốn đục nước béo cò. Nếu thánh nữ đổ hết tội lỗi cướp ngọc bài lên đầu đệ tử phật môn thì chẳng phải lúc đó cả hai sẽ không chết không thôi sao. Kế này thật độc ác.
Chấp Không nghĩ như vậy liền quay sang tức giận nói với thánh nữ:
xem tại
- Ngươi óc bã đậu sao? Không nhìn ra đây là âm mưu của người ngoài ư? Còn ngu muội muốn đánh nhau chí mạng để người ta được hưởng?

Thánh nữ cũng không phải kẻ không có đầu óc, suy đi tính lại thì cũng thấy khả năng đệ tử phật môn tự bôi xấu mặt mình là khó có khả năng, hơn nữa vừa nãy có một tên già mõ chạy tới thì cũng không thể loại trừ khả năng có một kẻ khác ẩn núp quanh đây.
Có khả năng ẩn núp mà ngay cả hai thế lực mạnh mẽ cũng không phát hiện ra… chẳng phải là?


Chấp Không và thánh nữ nhìn nhau đều thấy trong mắt đối phương nhìn ra câu trả lời. Còn chưa kịp thương lượng thì phía trên, Hồng Hà cũng ngoáy chán, xoay người muốn bay đi. Thánh nữ phát hiện ra trước tiên liền quát lớn:

- Tặc tử Nhẫn Giả kia! Ngươi chạy đâu cho thoát…

Nói đoạn nhảy lên thanh kiếm đang phát hào quang chói lòa, vút cái đã biến thành tàn ảnh bay vút theo. Chấp Không nhìn thoáng qua đám đệ tử của cả phật môn lẫn thánh quang còn ngơ ngác thì hơi ngần ngừ một chút rồi cũng bay theo thánh nữ. Tên đáng hận này không những vơ vét sạch ngọc bài, lại còn sỉ nhục đệ tử phật môn, tội này thật khó tha…

Bên trên không trung, Văn Lục thấy Hồng Hà mang vẻ mặt kích động đi vào trong Vụ Ẩn thì lập tức điều khiển lực lượng bay đi. Theo dự tính của Văn Lục thì thôi miên thuật của Văn Lục tấn công được một nửa số người của cả phật môn lẫn thánh quang thì tốt rồi. Không nghĩ tới pháp bảo chống công kích linh hồn lại ít như vậy. Chỉ có Chấp Không cùng thánh nữ sở hữu hai kiện có khả năng miễn dịch đối với cấp độ hồn thuật hiện tại của Văn Lục, cho nên Văn Lục một chiêu đắc thủ, trừ hai người cầm đầu ra thì liền thâu tóm toàn bộ ngọc bài của những đệ tử khác cùng với mười bảy tấm ngọc bài của lão già họ Vương.

Thực tế Văn Lục không biết rằng trong số các đệ tử phật môn và thánh quang cũng có vài người sở hữu pháp bảo phòng chống công kích tinh thần. Chỉ là cấp độ pháp bảo đó thấp hơn nhiều so với hai pháp bảo mà Chấp Không và thánh nữ nắm giữ, cho nên không thể đối kháng được với sự mạnh mẽ của hồn thuật. Điều này cũng không có gì lạ, dù sao lĩnh vực linh hồn vẫn là lĩnh vực mà các thế lực khác không cách nào mạnh mẽ hơn thuật pháp của Đại Việt. Mặc dù các thế lực khác cũng phát hiện ra sức mạnh khủng bố của linh hồn nhưng qua nhiều năm nghiên cứu, thành tựu cũng gần như là không đáng kể, làm sao có thể so sánh với bộ lạc Đại Âu trước kia?

Văn Lục thực tế hoàn toàn có thể điều khiển hơn một trăm người đệ tử kia đồng thời công kích hai người Chấp Không và thánh nữ, sau đó tàn sát nhau… thực nhẹ nhàng. Bất quá từ trước tới giờ Văn Lục cũng không phải kẻ hiếu sát, nếu không phải địch nhân, tha được Văn Lục nhất định sẽ tha, cho nên hắn mới không muốn giây dưa với hai người cầm đầu này. Lúc còn ở trên khối thạch bích khổng lồ, mặc dù Văn Lục có sát tâm đối với thánh nữ nhưng nghĩ lại thì người ta thích làm gì là quyền của người ta. Làm sao lại bắt buộc người ta phải ra tay cứu mình được? Trong khi đó tu luyện giả thường thường ngươi xảo ta trá cho nên thánh nữ bàng quang trước cảnh Huyết Tộc ức hiếp mấy người Na Na cũng không có gì lạ. Bởi vậy đối với đám người thánh nữ mà nói, nếu không trêu trọc gì Văn Lục, Văn Lục cũng chẳng buồn ra tay với bọn họ. Đương nhiên ngọc bài thì lại là vấn đề khác, đây chính là mục tiêu của mỗi thế lực ở trong Địa Cầu Đại Hội Giới, có khả năng cướp thì ngu gì mà bỏ qua?

Văn Lục vừa mới điều khiển vụ ẩn bao quanh mọi người bay vút đi thì hai bóng người đã đuổi sát theo. Không hổ là hai người cầm đầu hai thế lực mạnh trên địa cầu, không biết cả hai dụng biện pháp gì mà cũng bay cực kỳ nhẹ nhàng trên bầu trời. Xem ra bọn họ qua bao nhiêu thế hệ nghiên cứu cũng đã tìm ra phương pháp phi hành trên bầu trời Địa Cầu Đại Hội Giới, tuy nhiên có vẻ biện pháp này không có khả năng áp dụng rộng dãi, cho nên lúc bình thường, mọi người vẫn bình tĩnh chạy trên mặt đất.


Bay qua một ngọn núi, đám người Văn Lục lọt vào một khu vực rộng bằng năm sân bóng đá ghép lại. Đáng kinh ngạc là toàn bộ khu vực đất rộng này lại có hình thù giống một cái hố bom, ở giữa hõm xuống sâu, trên bề mặt cũng không có một thực vật nào tồn tại, toàn bộ trọc thui lủi lộ ra màu đất xám đen trông kỳ quái.
Tốc độ của Văn Lục cực nhanh, còn chưa kịp suy tính, cả nhóm đã lọt vào giữa khu vực đặc thù này. Vừa nhìn thoáng qua, Văn Lục đã biến sắc thốt lên:

- Không xong…

Nói đoạn nhanh chóng điều khiển lực lượng bao bọc mọi người như một tên lửa phóng lên trên. Đáng tiếc tốc độ của Văn Lục đã nhanh, nhưng có vật còn nhanh hơn. Chỉ thấy trên đầu mọi người một mảng tối thui, tiếp đó cả mấy người Văn Lục đều bị một sức mạnh kinh khủng đập rớt xuống dưới, đập lên mặt đất “bụp bụp”.

Hai người Chấp Không và thánh nữ tốc độ chậm hơn một chút vừa chạy tới mép “hố bom khổng lồ” cũng sợ mất mật vội vàng lui lại. Hai người nhìn thấy ở giữa trung tâm khu đất, hơn mười cây cột, không… phải nói là hơn mười xúc tua đen thui đang ngoằn ngoèo hoạt động như những con rắn ngỏng cổ lên trời mà uốn éo. Nếu đo ra, mỗi một xúc tua đen thui này cũng phải to như một chiếc xe tải trở hàng cỡ lớn. Và điều làm hai người kinh ngạc là những xúc tua này dường như có thể dãn dài, co ngắn tùy ý. Nhất là trên đầu mỗi xúc tua có một phiến lá hình quạt khổng lồ tương đương sân bóng rổ. Mà đám người Văn Lục chính là bị phiến lá này một đập đem bọn họ đánh văng xuống đất. Văn Lục còn đỡ, những người khác toàn bộ hộc máu đương trường. Thanh Nhàn thực lực kém trực tiếp hôn mê… sức mạnh như vậy quả là khủng bố.

Ngay từ lúc thấy khu đất có biểu hiện khác lạ Văn Lục đã khả nghi. Lúc trước hắn phải sử dụng hồn thuật cho nên tinh thần còn chút suy yếu nên không thả linh thức ra để thăm dò đường, không nghĩ tới chưa kịp làm ra phản ứng, sinh vật kia đã hạ đánh rớt bọn họ rồi, đây đúng là ví dụ tốt nhất cho việc “vui quá hóa buồn” mà.
Hồng Hà còn đang choáng váng chưa kịp lấy lại tinh thần đã nghe tiếng Văn Lục quát:

- Bay lên…

Hồng hà và Văn Tốn đi theo tổ đội quái vật số mười hai vài tháng cho nên cũng biết với mỗi mệnh lệnh của Văn Lục, các thành viên trong tổ thường thường chấp hành vô điều kiện, cho nên khi nghe Văn Lục quát lớn như vậy thì cả hai cũng không chút ngần ngừ vỗ mạnh tay xuống đất bật người lên trên không trung.


“Soạt”

Gần như cùng lúc, dưới mặt đất nứt ra, một cái miệng đỏ máu, răng nhọn lởm chớm như tách mặt đất mà chui lên, chỉ cần đám người Văn Lục phản ứng chậm một nhịp thôi, cam đoan cả đám sẽ nằm trong mấy cái miệng này. Hai người Chấp Không và Thánh Nữ đứng ngoài nhìn thấy cảnh này cũng lạnh cả người. Thật không hiểu sinh vật kia là động vật hay thực vật nữa, nhiều cái miệng giống như cây ăn thịt như vậy chẳng lẽ là do nhiều con tấn công, hay chỉ là một loại sinh vật mà có nhiều miệng như vậy… thực làm cho người ta rùng mình mà.

Cũng không đợi hai người Chấp Không suy tính xem nó là động vật hay thực vật, là nam hay nữ, trên đầu tiền tối thui làm cả hai kinh hãi gần chết “soát” một tiếng đã nhảy lùi về phía sau.

“Ầm…”

Mặt đất như có ngàn vạn cân nện xuống, hai người Chấp Không và thánh nữ mồ hôi tuôn ròng ròng, nhìn mép phiến lá khổng lồ ngay trước mặt, nhịn không được lùi thêm vài chục mét nữa, tránh xa cái miệng hố khổng lồ càng xa càng tốt.
Ở bên này đám người Văn Lục cũng không khá hơn. Nhất là Văn Lục đang cắp hai cô nàng lại càng được chăm sóc kỹ lưỡng, hai phiến lá khổng lồ đập xuống.

- Đón…

Văn Lục vừa quát lớn, vừa vội vàng tung Na Na và Thanh Nhàn về phía Hồng Hà và Văn Tốn. Tốc độ hai phiến lá cũng nhanh tới khủng bố, Văn Lục thậm chí còn không có thời gian rút đao cũng đành miễn cưỡng vận lực vào song chưởng đẩy lên đón đỡ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận