Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 274: Yêu Tinh
Nguồn: tangthuvien
Trên bầu trời phía đông bắc khu vực số ba, Văn Lục như một mũi tên xé ngang bầu trời bay vút đi. Có được tâm hoa, tinh thần của Văn Lục cũng thoải mái hơn nhiều. Tâm hoa quả nhiên có tác dụng trọng đại đối với việc chữa tổn thương linh hồn. Vi Nhi chỉ cần hai tâm hoa liền khỏi hẳn. nghe thì có chút hơi nhiều nhưng Văn Lục là người biết rõ ràng. Linh hồn của Văn Lục là cấp tám viên mãn, nhưng chưa bao giờ hắn nhìn thấu cấp độ linh hồn của Vi Nhi. Nhất là lần trước, cô bé còn có khả năng tiên đoán trước được nguy hiểm sẽ xảy ra với hắn, nếu không cái mạng của Văn Lục chắc ô hô ai tai từ ngay nhiệm vụ đầu tiên rồi. Linh hồn mạnh mẽ như vậy không ngờ chỉ cần ba tâm hoa liền có thể khôi phục trọn vẹn thì tác dụng của nó cũng khỏi cần phải bàn cãi, Văn Lục giữ gìn chúng còn hơn chí bảo.
Tình huống cũng không cho phép Văn Lục ở lâu trong Mầm Thế Giới, dưới con mắt u oán của Vi Nhi, Văn Lục vội vã khởi hành bay về hướng bắc. Nếu hắn mà biết đám người Kiệt Hào không liên lạc qua cây tiểu kỳ của Hương không phải do gặp trọng địch mà do “tắt liên lạc” để rình gái tắm chắc hắn sẽ không nhân nhượng ỗi người một đao.
Bay được hơn mười ngày, Văn Lục gặp tốp đệ tử tu thuật từ phía bắc đầu tiên. Đập vào mắt hắn là một bộ dạng te tua của nhóm người khiến hắn không khỏi nhíu mày. Vừa thấy một cỗ lực lượng từ xa phóng tới, cả nhóm người như lâm đại địch, bất quá khi nhìn thấy người đáp xuống là Văn Lục thì tất cả đều thở phào, nhao nhao chào hỏi:
- Lão đại..
- Lão đại đã tới.
Người chạy đến cầm tay hắn đầu tiên không ngờ là cô bé cái bang. Nàng nhìn thấy Văn Lục nhất thời hưng phấn đến không kiềm chế chạy đến cắp tay hắn như hồi nào. Tuy nhiên khi nàng ngước lên vẫn thấy vẻ mặt hờ hững của Văn Lục liền đau buồn buôn tay lùi lại phía sau. Nàng thật không hiểu thái độ của Văn Lục qua có mấy tháng tại sao lại thay đổi đột ngột đối với nàng như vậy. Dù nhiều lần “kiểm duyệt” qua lại bản thân, nàng cũng tự nhận rằng mình không có điều gì lỗ mãng trước mặt hắn a.
Cô bé cái bang không biết Văn Lục cho tới giờ vẫn còn hiểu lầm nàng là người lăng nhăng. Lúc trước mấy lần hắn nói nàng tìm thuốc chữa thương cho người mình thích thì cũng chẳng thấy nàng biện minh gì cho nên Văn Lục vẫn lầm tưởng nàng có người yêu riêng của nàng. Nhưng giờ bỗng nhiên nàng tỏ thái độ thân thiện với hắn làm hắn không kịp thích ứng. Văn Lục lại là người không thích kẻ có mới nới cũ, cho nên thái độ đối với cô bé cái bang cũng lạnh nhạt dần.
Nhìn qua một lượt, thấy mọi người chỉ mệt mỏi chứ không có ai trọng thương, Văn Lục cũng thở phào một hơi. Còn chưa đợi hắn mở lời, một nam đệ tử tới từ Văn Lang Thiên đã đứng ra nói:
- Lão đại! Mau tới hỗ trợ Thủ Hộ Giả Lê! Ba người bọn họ cản địch để chúng ta chạy trước, xem trừng tình huống cũng không khả quan lắm.
Mấy người đệ tử tới từ Văn Lang Thiên lúc đầu còn có chút cao ngạo. Bất quá khi cùng đồng lòng chung sức với các đệ tử tu thuật giả dưới nhân gian, nhất là qua mấy tháng tập huấn của Hương, tất cả đều như hòa mình vào trong, sống một cuộc sống đoàn kết đầy ý nghĩa, khiến bọn họ xưng hô với Văn Lục một tiếng lão đại cũng không còn ngượng ngùng như trước.
Văn Lục nghe xong nam đệ tử nói liền gật đầu bảo:
- Như vậy mọi người tiếp tục đi về doanh trại phía đông. Ta sẽ đi trợ giúp Thủ Hộ Giả.
Tất cả đồng ý, Văn Lục cũng không dừng lại. Dưới con mắt ngẩn ngơ của cô bé cái bang, Văn Lục phóng vút đi trong chớp mắt.
Ở Địa Cầu Đại Hội Giới này, linh thú kỳ dị cùng yêu tinh cổ quái tràn ngập khắp nơi, Văn Lục cũng không dám tự tin rằng Vụ Ẩn của mình có khả năng che mắt bọn chúng. Chẳng phải cái tên bọ hung thủ lĩnh đang loanh quanh luẩn quẩn dưới chân là ví dụ chính xác nhất sao? Cái gọi là yêu tinh chính là từ thực vật, linh thạch… tu luyện lâu năm tiến hóa lên. Nói chung, bất cứ vật chất từ vô tri nào có khả năng tu luyện ra trí tuệ thì đều được coi là yêu tinh. Trong số yêu tinh thì số lượng yêu tiến hóa lên từ thực vật là nhiều nhất. Mặc dù thực vật trong mắt linh thú cùng nhân loại là vô tri nhưng bọn họ vẫn có sự vận động nhất định. Nói chính xác hơn là thực vật có sinh mệnh, sự trao đổi chất ở nơi tràn ngập linh khí trở thành một hình thức tu luyện. Do vậy so với những tộc yêu khác, số yêu tiến hóa từ thực vật bao giờ cũng vượt trội và thường được tôn vinh làm thủ lĩnh của tất cả những yêu tinh khác… được gọi là “Thảo yêu”.
Ngoài những yêu tinh tiến hóa lên từ thực vật thì còn có rất nhiều tộc yêu muôn hình vạn trạng khác. Điển hình như Thạch Yêu, loại yêu tinh này từ những khối đá có linh trí tiến hóa mà nên, tu vi cũng không kém chút nào so với Thảo Yêu. Ngoài ra còn có Ngọc Yêu, Khí Yêu, Nguyên Tố Yêu…
Yêu tinh đương nhiên cũng được tu thuật giả chia ra làm mười hai cấp bậc, tuy nhiên thực lực chính thức của bọn họ bao giờ cũng lớn hơn tu luyện giả cùng cấp rất nhiều, thậm chí có yêu tinh còn khiêu chiến vượt ba bốn cấp không thành vấn đề. Do vậy ngoài tu chân chuyên môn đa đoan quỷ kế, bẫy dập để bắt bọn họ thì các thế lực khác rất ít người nguyện ý trêu chọc bọn họ.
Sở dĩ tu chân giả không sợ yêu tinh là do số lượng yêu tinh trên địa cầu quả thực cực kỳ ít ỏi. Tuy nhiên ở trong Địa Cầu Đại Hội Giới này, có ười lá gan, tu chân giả cũng không giám trêu chọc yêu tinh cùng cấp. Muốn chơi hội đồng sao? Chỉ cần hô một cái thôi, số lượng yêu tinh ở nguyên khu vực số ba thôi cũng đủ cấp ột thế lực tu chân cơ hội xuống hoàng tuyền gặp tổ tông.
Văn Lục còn không biết, điều tai hại nhất hắn không muốn gặp nhất đã xảy ra. Ở một khu đầm nước ranh giới giữa đông và bắc của khu vực số ba, Kiệt Hào đang khoa chân múa tay trên một bãi cỏ, miệng không ngừng líu lo:
truyện từ
“Ngày xưa trao nhau tình yêu đó, em mong em là tất cả! Và muốn anh luôn bên em không bao giờ lìa xa… Mộng ước ngây ngô lúc ban đầu… nay đã phai rồi. Tiễn đưa em về một tình yêu mới…”
Ở một bệ đá bên cạnh, một tiểu cô nương cực kỳ xinh đẹp, hai mắt cong cong như vầng trăng khuyết, hai cánh tay ngọc vỗ vỗ, âm thanh oanh yến từ miệng nàng truyền ra.
- Hay… ngươi… đúng rồi! Ý kiến này không sai. Chính là nó… cái gì gì không bao giờ lìa xa. Tiếp, tiếp nữa đi!
“Ngày mai anh không còn em nữa, không cho ai là tất cả. Để nỗi cô đơn theo anh đến một miền trời xa… Để nhắc cho anh biết bao ngày… hạnh phúc êm đềm. Nhắc cho anh luôn còn một trái tim… yêu em…”
- Hu hu! Ngươi tệ lắm, sao lại hát bài buồn như thế! Ta không biết đâu, hát bài khác đi!
Kiệt Hào mặt mày co rúm, so với trái khổ qua còn ghê gớm hơn. Mấy ngày trước bị Thủ Hộ Giả Lê một cước đạp xuống làm “tiên tử” của hắn phát hiện ra. Càng kinh khủng hơn là theo dõi nhiều ngày, Kiệt Hào biết rõ tu vi của “tiên tử” này còn lợi hại hơn cả Thủ Hộ Giả Lê. Vừa mới động thân, không nghĩ tới “tiên tử” đã xuất hiện trước mặt. Thân hình nàng đủ khiến bất cứ người đàn ông nào nổi thú tính, nhưng cứ nghĩ tới cảnh vừa được nhìn thấy, Kiệt Hào lại thấy lạnh buốt từ đốt xương cùng chạy lên tới đỉnh đầu.
Mấy ngày trước, nàng chỉ cần giơ tay nhấc chân liền có linh thú vương bỏ mạng, so ra Kiệt Hào hoàn toàn không còn chút cơ hội phản kháng. Dưới giây phút tuyệt vọng không ngờ hắn làm ra hành động khiến Thủ Hộ Giả Lê và Trần Tiêu ẩn núp ngoài xa trố mắt. Chỉ thấy hắn ngẩng đầu lên trời, hai mắt u buồn nói:
- Ngọc Ảnh! Ta có lỗi với nàng… Ôi cuộc đời tại sao? Bao ngang trái? Chia lìa đôi tình nhân chúng ta.
Đoạn đầu còn có vẻ nghiêm túc, đoạn sau hắn sao chép y nguyên lời bài hát mà hắn nghe thấy khi còn đi theo Văn Lục ở dưới nhân gian, đương nhiên nói lên liền ra âm ra điệu. Than thở xong một lời, nhắm mắt hồi lâu chẳng thấy tiên tử động thủ, Kiệt Hào mở mắt ra liền ngạc nhiên thấy đứng trước mặt đúng là một tiên tử đúng nghĩa, vô cùng xinh đẹp, mái tóc dài thướt tha cùng khuôn mặt ửng hồng. Đôi mắt nàng cong cong hứng thú nhìn hắn. Một hồi, nàng có vẻ không quen nói chuyện lắp bắp nói:
- Cái này hay quá! Ngươi có thể làm lại lần nữa không?
Kiệt Hào sửng sốt, tiếp đó quên luôn thân phận chim lồng cá chậu của mình lên mặt nói:
- Cái gì là cái gì? Đây gọi là hát có biết không?
Nhìn bộ dạng nhu mì của nàng, Kiệt Hào liền vứt bỏ luôn hình dáng lúc trước ra khỏi đầu. Nhưng vừa nói xong hắn liền hối hận. Quả nhiên…
“Binh”
Kiệt Hào bị đánh bay tới bay lui, mặt mũi bầm dập. Tới giờ hắn mới thấm thía câu “hoa đẹp là hoa có gai”. Đừng nhìn nàng hiền lành mà bắt nạt. Đang lúc tối tăm mặt mũi, linh quang trong đầu chợt lóe, Kiệt Hào vội vội vàng vàng mở miệng:
“Ôi cuộc đời tại sao? Bao ngang trái? Chia lìa đôi tình nhân chúng ta. Khi đôi ta đang yêu nhau… đắm say. Em xa rồi, còn anh trong thương nhớ. Ôm tình yêu mà ta đắp xây…”
Quả nhiên, tra tấn dừng lại. Không chỉ Kiệt Hào mừng húm mà ngay cả hai kẻ đang ẩn núp bên ngoài cũng há hốc mồm nhìn màn trước mắt.
Tiếp đó… khỏi cần phải nói, mấy ngày liền, Kiệt Hào liền như cái máy hát, cố nghĩ nát óc mới nhớ nổi những bài hắn nghe ngày trước, còn lại là toàn bịa ra. Cũng may, khả năng âm nhạc của hắn cũng thuộc loại tốt cho nên ứng phó không thành vấn đề. Tuy nhiên cái chính là hắn cứ ngừng lại là liền bị ăn đòn, cứ cất lời hát liền được thưởng thức dáng vẻ nhu mì hiền dịu cùng khuôn mặt thích thú của tiên tử. Vừa khổ vừa sướng, cái cảm giác này khiến Kiệt Hào muốn phát điên. Ở ngoài, Thủ Hộ Giả Lê và Trần Tiêu cũng đang nghĩ cách cứu tên Kiệt Hào này ra. Nhưng so đi tính lại vẫn không tìm ra cách nào khả thi. Chẳng lẽ lại “gọi điện” về nhờ sự trợ giúp của Hương. Nếu nàng biết ba người đi cua gái không thành còn bị bắt thì không nổi điên mới là chuyện lạ. Đánh… lại càng khỏi phải nói. Tiên tử này ít nhất cũng phải đạt linh thú hoàng sơ cấp rồi nha, tu vi cũng phải bằng với tu luyện giả cấp mười cấp mười một, đấy là còn chưa nói tới thân phận của nàng… Ngọc Yêu.