Hồn Thuật


Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 279: Nữ Vương Môn (1)

Nguồn: tangthuvien


Đám người Văn Lục đang dào dạt đắc ý trước đòn “hồi mã thương” của nàng sát thủ. Chỉ duy có nàng vẫn bộ dạng điềm tĩnh như còn phải ứng phó điều gì. Quả nhiên nơi nào cũng có nhân tài... chỉ thấy một đệ tử huyết tộc gày còm đứng bên cạnh tên thủ lĩnh vừa nghe lệnh tản ra vội vã quát:

- Không thể làm vậy. Phải tấn công lên trên.

Một lời tỉnh người, cả đám đệ tử huyết tộc rất nhanh hồi tỉnh lại từ trong hoảng loạn. Đòn công kích tối hậu đã rút đi nhiều lực lượng của bọn họ, nhưng hiện tại đứng trước ranh giới sinh tử thì sức bú sữa mẹ cũng phải dốc ra a. Tất cả đồng loạt vươn cánh tay chưởng lên phía trên. Tên thủ lĩnh cũng không chậm trễ vội huy động sức mạnh trong Huyết Sọ hợp với chưởng lực của các đệ tử bên cạnh biến thành một đại thủ bật ngược lên trên không trung.

“Oanh…”


Bức tường bằng ba loại lực lượng bị đập thành ngàn vạn mảnh vụn bay tung tóe. Mười hai thành lực lượng của đám đệ tử huyết tộc thật không thể khinh thường, dư uy còn chấn ấy đệ tử tu thuật đang điều khiển bức tường bị nhộn nhạo huyết khí một trận.
Nhưng mà đòn công kích này cũng rút sạch sức lực trên người bọn họ. Trong hơn bốn mươi tên đệ tử Huyết Tộc thì có tới ba mươi bảy kẻ sụi lơ trên mặt đất. Đứng vững chỉ còn lại chưa tới chục người, kẻ nào mặt mũi cũng trắng bệch, hiển nhiên tiêu hao không nhỏ.

Cơ hội tốt…

Cả Văn Lục và Hương sát thủ đều nhìn thấy trong mắt đối phương ý tưởng đồng nhất này. Tay phải khẽ đảo, đại đao của Văn Lục đã được vung lên, “Long Ảnh Hóa Hình” được thi triển.

“HỐNG….”

Hai Long Ảnh uy mãnh gầm thét vươn móng vuốt chộp xuống vòng bảo hộ đang mờ nhạt của đám đệ tử Huyết Tộc. Hương cùng lúc cũng động thân, liên tiếp các mệnh lệnh được truyền tới các thành viên, hạc trận vươn cổ lên trời hót lên một tiếng lanh lảnh, hai cánh cấp cấp đập, một luồng kình phong xé mở thành những khe không gian nhỏ hẹp nối theo hai Long Ảnh mà ập xuống.

Hai công kích cực mạnh, uy áp đủ để mấy tên đệ tử còn lại đều không đứng vững phải khụy xuống. Tên thủ lĩnh Huyết Tộc lúc trước được bầu lên thay thế Huyết Âm, kẻ chết trong tay Thủ Hộ Giả Lê từng tuyên bố sẽ thu thập toàn bộ đệ tử tu thuật giả, lấy máu huyết của những đệ tử tu thuật trẻ tuổi này để tế lễ Huyết Âm. Theo hắn nghĩ, Huyết Âm bại chẳng qua là trên tay không có chí bảo Huyết Sọ của dòng tộc mà thôi, đám đệ tử tu thuật giả cũng chỉ có hơn người một chút, chưa đủ để Huyết Sọ lộ triển thần uy.
Nhưng là hắn cũng ngàn lần không nghĩ tới, hiện tại có lôi chí bảo Huyết Sọ kia ra cũng không chắc lưu lại được cái mạng nhỏ của hắn. Đúng là núi cao còn có núi cao hơn. Cuối cùng hắn cắn răn giơ thanh trùy thủ cắt đứt một ngón tay, máu tươi thành vòi phun ra bắn lên trên Huyết Sọ.


“Bùm…”

Toàn bộ huyết trận bao quanh đám đệ tử Huyết Môn bỗng nhiên nổ tung. Nhưng "Kẻ Dọn Dẹp" đang nhao nhao bên ngoài cũng bị đánh tan cả mảnh lớn. Khoảnh đất nơi bọn họ đứng cũng bị nổ ra một cái hố lớn, san đi đủ để làm hai cái sân bóng rổ. Trong khi đám đệ tử tu thuật còn đang ngơ ngác, Hương đã giận dỗi mắng:
- Đáng chết! Lại để bọn người đáng ghét này chạy trốn. Hừ… đừng có để rơi vào tay bổn cô nương.
Văn Lục cũng cười khổ:

- Tuyệt chiêu Huyết Độn này quả thực khó chơi. Lần sau phải phong tỏa không gian trước khi chiến đấu với đám người này mới được.

Hai Long Ảnh từ từ bay về thu nhỏ quấn quanh thân thể Văn Lục, lực lượng từ từ dung nhập vào trong thân thể hắn. Đây là một chỗ cực kỳ lợi hại của tu thuật giả. Dù sao lực lượng chính là từ trong Mầm Thế Giới của bọn họ tuôn ra, tu thuật giả hoàn toàn có khả năng thu lại, tránh việc tổn hao không đáng có. Hơn nữa trong chiến đấu nếu lực lượng này chưa va chạm với lực lượng của đối phương thì tu thuật giả có thể vưa đánh vừa hấp thu những lực lượng của mình còn tản mát xung quanh. Điều này giải thích tại sao tu thuật giả thường chiến đấu trong thời gian dài hơn so với đối thủ cùng cấp của các dòng tu luyện thông thường.
Bên dưới những "Kẻ Dọn Dẹp" sau khi bị nổ lớn một mảng đều nhao nhao kêu loạn bay theo một con lớn hướng về phía khu vực trung tâm mà bay. Văn Lục vừa nhìn qua liền phát hiện những "Kẻ Dọn Dẹp" không ngờ còn biết truy tung. Nếu không bọn chũng cũng phải bay loạn xung quanh một hồi chứ không thể dứt khoát bay nhanh theo một hướng như vậy. Xem ra chuyến này Huyết Tộc đúng là xuất môn bất lợi, bước ra khỏi cửa bằng chân trái rồi.

Nhóm người Văn Lục cũng không vội, mặc dù đây là cơ hội tốt để tiêu diệt Huyết Tộc nhưng cũng không đáng để mọi người đuổi theo. Các đệ tử tu thuật giả bay lâu trên trời như vậy dù có hạc trận vẫn tổn hao không nhỏ, đó là còn chưa nói tới việc dọc đường bay nhanh có bị cái quái quỷ gì đột nhiên xông ra tập kích hay không. Khu vực số hai đương nhiên là không thể thoải mái hơn khu vực số ba được, nhất là đám người Huyết Tộc lại chạy về phía trung tâm, vậy thì kiểu gì hai bên chẳng gặp nhau lần nữa.

Mọi người đợi "Kẻ Dọn Dẹp" bay đi hết mới hạ xuống, mấy đệ tử hăng hái đi lật các khối băng điêu do đệ tử Huyết Tộc bị "Kẻ Dọn Dẹp" công kích thu thập ngọc bài. Đồ vật này không biết làm từ loại ngọc nào không ngờ dưới băng hàn như vậy lại không có tổn hao gì, không khi các vật dụng, pháp bảo của các đệ tử tuyết tộc đều bị băng khí ảnh hưởng, khẽ đụng cũng làm chúng tan thành mảnh vụn. Tổng cộng lần này thu thập được thêm tám ngọc bài nữa. Văn Lục đoán chắc là Huyết Tộc trấn thủ cửa ải này nhất định đã “bắt nạt” được một hai thế lực nhỏ đi qua, huyết tinh mới lan rộng chính vì thế mới dụ dỗ "Kẻ Dọn Dẹp" tới. Tuy nhiên ngọc bài thu được hẳn là tên thủ lĩnh cầm rồi, cho nên có lục cũng chỉ lục ra tám ngọc bài của tám tên đệ tử bị chết mà thôi.


Đến khi cô nàng sát thủ quay sang hỏi tổng số lượng ngọc bài thu được, Văn Lục và Thủ Hộ Giả Lê đều ngẩn người. Sau cùng dứt khoát đem ngọc bài của mình thu được đổ ra ngoài cho nàng đếm. Hai tên thấy đối phương giống như mình thì nhìn nhau cười, xem ra cả hai đều không quan tâm tới con số này cho lắm. Lọt vào trong bảo tàng, không chăm chút đi vơ vét còn quan tâm đến ngọc bài làm cái quái gì a. Chẳng phải về sau tụ tập cả đám rồi cướp một thể có phải nhẹ người hơn không?
Hương sát thủ đơn giản kiểm kê.

Văn Lục “va chạm” với bốn thế lực, thu gọn toàn bộ sáu mươi lệnh bài của Tiên Môn cùng Phi Thiên Môn tổng cộng một trăm hai mươi tấm. Cộng với việc làm Hồng Hà làm "đạo tặc", cướp của đệ tử Thánh Quang và Phật Môn một trăm mười tám tấm. Tổng cộng tất cả ngọc bài hắn thu được là hai trăm ba mươi tám tấm.

Thủ Hộ Giả Lê và đám người Kiệt Hào thì ít hơn. Bọn họ chỉ đánh chớp nhoáng qua vài tên đệ tử của ba thế lực nhỏ. Mấy tên này đúng là nghé con không sợ cọp, xông lên chặn đầu liền bị Thủ Hộ Giả Lê “tiện tay” làm thịt, lại “tiện tay” thu thập mấy tấm lệnh bài. Tổng cộng hắn đoạt được chỉ có mười sáu tấm. Thấy ánh mắt dò hỏi của Hương, hắn nhún vai:

- Không có biện pháp… mấy lão già bất tử kia bám riết quá. Nếu không diệt ba thế lực ta còn thu thập được nhiều hơn hắn.

Cô nàng sát thủ bĩu môi khinh thường một cái rồi buông ra một câu:

- Từ giờ ta giữ! Công tích mà các ngươi cũng lười quan tâm, thật không hiểu nối các ngươi.

Nói đoạn lẩm bẩm:

- Mới có hai trăm năm mươi tư tấm ngọc bài. Hừm…xem ra phải cố gắng nhiều!


Thống kê xong, tất cả đệ tử tu thuật ngoại trừ Văn Lục đều kết xà trận để di chuyển. Mặc dù có nhiều đệ tử tiêu hao trong trận chiến vừa rồi nhưng nơi này là cửa khẩu, chẳng lẽ lại tập thể ngồi xuống hồi phục. Ngộ nhỡ có vài thế lực cùng mấy lão già sống lâu mò tới thì chẳng phải mệt chết sao. Ngọc bài không chê ít nhưng mà cũng phải có cái mạng để giữ mới tốt. Những thế lực nhỏ thường biết mình không thể nào đối kháng với các thế lực lớn nên hạn chế chỉ hoạt động ở khu vực số ba hoặc mạo hiểm vào khu vực số hai thôi, bọn họ đời nào dám vào phía trong khu vực trung tâm, cho nên lúc này dù đã qua bốn tháng nhưng khả năng gặp mấy thế lực một lúc ở cái cửa khẩu này cũng rất là cao.

Mãng xà di chuyển với tốc độ cực kỳ nhanh, tất cả mọi địa hình đều không thể nào làm khó đám đệ tử tu thuật, ngày đi cả mấy ngàn km không thành vấn đề. Văn Lục lẽo đẽo chạy theo sau.
Sở dĩ Văn Lục bị Hương sát thủ loại ra khỏi trận pháp của mọi người là vì thực lực biến thái của hắn so ra cũng gần tương đương với trận pháp của mọi người, do vậy xếp hắn vào không những khó điều khiển mà còn làm loạn tính ổn định của trận pháp. Do vậy Hương dứt khoát coi hắn là không khí, vứt ở ngoài làm Văn Lục buồn bực một trận. Dù sao vào trong trận cũng là làm ít ăn nhiều nha. Dưới sự cộng hưởng của mọi người, sức lực bỏ ra ít đi mà tốc độ cùng sức mạnh tổng thể lại tăng lên ai chẳng muốn..

Chạy một ngày, Hương để mọi người dừng lại, mấy đệ tử bị đòn cuối của đám đệ tử Huyết Tộc làm bị thương khiến mặt mày bọn họ lúc này thật dọa người. Dưới tính cẩn thận của Hương, cả đội phải chạy hẳn một ngày, tránh xa cái cửa khẩu mới được dừng lại mới làm mấy tên kia ra nông nỗi này.
Bất quá dưới sự trị liệu của mấy đệ tử tu luyện mộc thuật, cùng các loại đan dược chữa thương thần kỳ quả tu thuật giả, tin tưởng chỉ cần một hai ngày, bọn họ lại long sinh hoạt hổ như thường.
Đáng tiếc, mọi việc lại luôn luôn không như người mong muốn.

Giữa một thung lũng rộng lớn, khắp nơi cỏ cao tới đầu người, đội người Văn Lục vừa chạy tới đây liền thấy giữa thung lũng có hai cây cổ thụ cao chọc trời, cành lá to nhất cách mặt đất chừng hai trăm mét cũng phải lớn bằng một con đường bốn năm làn đường chạy đủ cho nhóm người Văn Lục dựng lều thoải mái.
Xà trận vừa trườn lên trên, cả đám chưa kịp thở phào thì phía cây đối diện xảy ra biến dị. Những cảnh lá của cây khổng lồ nọ khẽ khẽ rung động, một âm thanh du dương làm lòng người dễ chịu vang lên. Cả đám đệ tử tu thuật đều nhắm mắt hưởng thụ âm thanh dường như tới từ cõi cực lạc này. Duy chỉ có Văn Lục và một số đệ tử am hiểu âm luật là thay đổi sắc mặt. Văn Lục hừ lạnh một tiếng quát lớn:

- Tỉnh….

Mấy chục đệ tử tu thuật đều rùng mình tỉnh lại, cả đám túa mồ hôi hột, mặt mày lộ rõ nét mệt mỏi. Chỉ thoáng trầm mê đã bị như vậy, âm thanh kia quả là kinh khủng. Tới lúc này cũng chẳng cần Hương phải nhắc, mọi người tự động kết thành hạc trận nhìn chằm chằm vào cây cổ thụ đối diện. Văn Lục cũng vận dụng linh lực cực hạn lại dụng kỹ năng “Khai Ảo” có được từ nhiệm vụ vượt cấp lần trước để nhìn xuyên vào trong thân cây.
Cây cổ thụ có đường kính rộng bằng nửa sân bóng đá không ngờ… rỗng ruột. Bên trong là một trận pháp che dấu cổ quái. Bất quá dưới kỹ năng Khai Ảo, Văn Lục dễ dàng nhận ra có sáu mươi người đang ngồi xếp bằng nhập định bên trong, hơn nữa tất cả đều là… nữ tử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận