Hồn Thuật


Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh

Chương 315: Núi Cao Lại Có Núi Cao Hơn(6)

“Uông…”

Từ ngoài xa, vang nhiều đợt ngao hống trầm thấp khiến cả không gian vang vọng. Những đệ tử có tu vi thấp kém một chút vừa nghe thấy âm thanh đều cảm giác đầu muốn nổ tung, cả đám khụy trên mặt đất, hô hấp dồn dập.

Không đầy ba nhịp hô hấp, toàn bộ khu vực phía nam chân ngọn núi trung tâm đều bao phủ bởi vô số linh thú. Đủ các chủng tộc xếp thành từng khu vực, trải dài ngút tầm mắt ra phía thảo nguyên, thậm chí còn lấn cả xuống con sông chia đôi bờ đông tay. Mỗi một chúng tộc linh thú lại có một hai linh thú hoàng ngự trị đứng đầu, cả đám phấn khích nhìn về phía dưới thác nước. Tât cả nhóm đệ tử kể cả ma môn lẫn Băng Cung đều hít vào một ngụm lương khí. Với số lượng linh thú như vậy đừng nói đánh nhau, chỉ riêng đứng im à giết cũng đủ mệt quá mà chết, những người cầm đầu các nhóm đệ tử mặt mũi đều co quắp một trận.

Trận chiến giữa đám đám khô cốt, hình nhân băng và linh thú hoàng khu vực trung tâm đều bị giãn đoạn, ai về trận địa của người đó. Hiện tại bỗng nhiên mọc ra một phương thế lực hoàn toàn áp đảo, chiến đấu liền trở nên vô nghĩa, thành trò cười cho thiên hạ.

Chỉ riêng tên “không tim không phổi” Hồng Hà càng tiểu nhân đắc ý vênh váo lượn quanh một vòng quát tháo:

- Vừa rồi tên nào đòi lấy đông ăn hiếp ít? Bước ra đây cho đại gia… Hừ! Có ngon ra bắt nạt đại gia đi. Lão tử không phổ độ ngươi, ta thề đi bằng hai đầu gối, hừ hừ…

Bên phía đệ tử phật pháp đứng, cả đám nghe xong đều giận tím mặt. Tên to xác mặc chiếc áo màu lửa này lúc trước đã cướp trắng ngọc bài thì thôi, giờ lại còn “châm ngang, chọc chéo” phật môn chút. Cả đám hận không thể ùa ra tẩn cho hắn thành heo mập mới hả lòng hả dạ.

Vân Trọng thấy Hồng Hà “hào quang vạn trượng” cũng không chịu thua kém, khua khua thanh đại phủ nói:

- Hiện tại các ngươi đã bị bao vây! Ta nhắc lại… toàn bộ các ngươi hiện tại đã bị bao vây. Muốn sống thì mau mau nộp ra tất cả ngọc bài cùng ba tấm hoàng lệnh. Nếu không Vân Trọng anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ phong lâm, gái gặp gái mê ta không chắc các vị có thể ra khỏi Địa Cầu Đại Hội Giới đâu… ha ha…

Nghe Vân Trọng đe dọa còn tận dụng cơ hội “tự sướng” Hồng Hà đứng bên khó chịu nói:

- Đầu to ít óc! Ở đâu ra ba tấm hoàng lệnh? Còn một tấm chưa lấy đâu đấy!

- Nga! Thế bắt bọn họ lên lấy là được, miễn cho lão tử phải leo thác mệt chết.



Đang lúc Hồng Hà và Vân Trọng thao thao bất tuyệt, chợt một tiếng hừ lạnh vang lên. Chỉ thấy giữa đám khô cốt Ma Lang cười lạnh quát:

- Khinh người quá đáng! Các ngươi nghĩ các ngươi là ai? Nghĩ muốn bổn tọa phải nghe lời. Nằm mơ đi…

Nói đoạn Ma Lang quay lại nhìn về phía đám đệ tử ra lệnh:

- Tất cả thực hiện “huyết tế”…

Hơn năm mươi đệ tử ma môn vừa nghe xong mặt mũi trắng bệch, hai đầu gối muốn nhũn ra, tất cả đều nhìn về phía Ma Lang với ánh mắt cầu xin. Bất quá sắc mặt Ma Lang vẫn không chút biến chuyển, lạnh lùng nói:

- Sao? Ngay cả lời bổn tọa cũng không tuân lệnh, các ngươi có tin ta rút ra thần hồn các ngươi, tra tấn chín chín tám mươi mốt ngàn năm, đặt chú ấn cho vạn khiếp không được luân khồi không?

Nghe vậy tất cả đệ tử ma môn càng thêm sợ hãi. Sau cùng một tên đệ tử hít sâu một hơi tiến lên cung tay nói:

- Lệnh của thiếu chủ, đệ tử không thể không tuân. Chỉ cầu xin thiếu chủ chiếu cố cho người nhà của chúng ta.

Nói xong hắn quay người nhảy vào giữa Triệu Ma Đại Trận:

“Oanh…”

Máu huyết văng tung tóe, tất cả đều được vân trận hấp thu, vân quang trở nên sáng ngời. Những đệ tử còn lại đều mang khuôn mặt khổ sáp, nhưng đều khẽ khom người cung tay về phía Ma Lang rồi đồng loạt nhảy vào trong trận pháp, tiến hành giải thể, tất cả lực lượng cùng máu huyết đều bị trận pháp hấp thu sạch sẽ.

Hành động của đám đệ tử diễn ra quá nhanh, lại đứng ngay sát Triệu Ma Đại Trận khiến Văn Lục cảm giác không ổn cũng không có biện pháp ngăn chặn. Chỉ cần là người có trí tuệ liền hiểu sau khi trận pháp hấp thu số lượng lớn tinh huyết của đám đệ tử này sẽ khủng bố cỡ nào. Lúc trước những xác người lẫn xác linh thú mặc dù cũng đủ huyết tế để khởi động đại trận, nhưng dù sao cũng chỉ là xác chết. Hiệu quả không thể nào bằng được với tự mình huyết tế của đám đệ tử ma môn.

Lúc này Hương cũng đã rời lưng rùa xám, đứng cạnh Văn Lục, hai mắt trầm ngâm nhìn vân quang trận pháp đang tỏa hào quang. Chợt ánh mắt hơi đổi, miệng ngọc khẽ thốt:

- Không xong! Đây là Triệu Ma Đại Trận đang tiến cấp.Những đệ tử vừa rồi huyết tế chỉ có tác dụng kích hoạt cấp độ trận pháp mà thôi. Văn Lục đại ca! Mau ngăn chặn không cho Ma Lang tiếp tục tiến hành huyết tế. Nếu không hậu quả thật đáng sợ.

Hương cũng không có dùng biện pháp truyền âm, lời vừa nói ra, không chỉ nhóm người Văn Lục hơi đổi sắc mặt mà ngay cả người của Băng cung lẫn các đệ tử của những thế lực khác cũng giật mình nhìn lại.
Văn Lục nghe xong vừa động, Ma Lang đứng trong trận pháp đã cười điên cuồng:

- Đã chậm! Hiện tại… ai cũng không cứu được các ngươi… ha ha…

Không gian giới chỉ của Ma Lang lóe sáng, từng “tòa núi” xác động vật lẫn xác nhân loại ùn ùn chất lên Triệu Ma Đại Trận. Vân trận pháp chỉ lóe sáng, lập tức hấp thu toàn bộ tinh huyết cùng lực lượng trong vô số cái xác, đường vân ngày càng sáng ngời. Không những thế còn tạo ra một lớp màng bảo vệ khiến người ngoài đừng hòng công kích nổi Ma Lang cùng tên thiếu niên tên “cốt” ở sát đó.

“Oanh…”

Một đao nhất thời của Văn Lục mặc dù thi triển gấp rút nhưng ít nhất cũng phải đạt lực lượng của một tu luyện giả cấp chín. Tuy nhiên một đao này vẫn không cách gì chia đôi được quang mang bảo vệ xung quanh Ma Lang cùng tên thiếu niên tên Cốt.

Để tính toán thực hiện nghi thức huyết tế để trận pháp tiến hóa cùng vô số xác người cùng linh thú để triệu hồi vong ma, không biết ma môn đã phải sát hại biết bao nhiêu sinh mệnh.

Nhìn vô số cái xác không ngừng tuôn vào trận pháp, thánh nữ của Thánh Quang không khỏi căm giận nhìn trừng trừng về phía Ma Lang, hận không thể cho hắn một kiếm, diệt tan thần hồn. Những đệ tử các thế lực khác, ánh mắt cũng không khỏi co rút một trận. Bên ngoài đệ tử phật môn chắp tay niệm kinh không ngớt.
Gần ngàn tòa lớn nhỏ xác người cùng linh thú tuôn vào Triệu Ma Đại trận, quang mang trận pháp ngày càng thêm cường thịnh. Vừa ngừng cung cấp tinh huyết, giữa trận pháp lần nữa xuất hiện một ma môn màu đen nhánh như lỗ đen vũ trụ.

“Oanh…”

Dưới con mắt quan sát của mọi người, một thân hình khổng lồ nhảy bật lên trên. Tiếp đó là từng bóng đen như tòa núi “phốc phốc” lao vút ra.

- Mau! Mau lùi lại phía sau.

Không biết tên đệ tử nào quát một tiếng. Mọi người vội vã tản ra, thoáng chốc đã để lại một khoảng đất rộng tới hơn mười ngàn mét dưới chân ngọn núi trung tâm. Ma khí quấn quanh những bóng đen khổng lồ như tòa núi từ từ tan ra. Cảnh tượng hiện ra trước mắt mọi người làm tất cả không khỏi hít vào một ngụm lương khí. Chỉ thấy chín trăm chín mươi chín bộ cốt long khổng lồ đang chình ình đứng ở xung quanh trận pháp. Bên trên mỗi một bộ cốt long là một thân hình mang giáp màu cổ đồng che kín toàn bộ thân thể, chỉ để lộ ra hai cặp mắt đỏ lòm tỏa ra quang mang màu máu.

Trên tay mỗi mỗi tên toàn thân là áo giáp này đều có một cây đại thương, dài tới hơn mười mét, mũi thương sáng loáng, chỉ nhìn thôi cũng đủ lạnh người.
Chín trăm chín mươi chín tên tổ hợp thành đội quân vong ma, mỗi một thanh viên có lực lượng không thua kém gì một linh thú hoàng. Lực lượng ma môn vừa bày ra liền làm mọi người không khỏi sợ hãi.

Hiện tại lực lượng cường thịnh nhất trong số các thế lực thì chính là đám linh thú. Nhưng mà tổng cộng lại linh thú của cả khu vực chân núi trung tâm cùng khu vực thảo nguyên thì cũng chỉ đạt tới sáu, bảy trăm linh thú. Số lượng chênh lệch như vậy khó lòng mà thủ thắng.

Chiến đấu cấp độ này, những linh thú có cấp độ thấp kém không thể giúp được gì, ngược lại còn làm vướng víu tay chân. Tình thế bỗng chốc chuyển sang, nằm gọn trong tay Ma Lang cùng kẻ có tên Cốt kia.
Đang trong lúc mọi người còn chưa biết xử lý ra làm sao, đã thấy tên Ma Lang cười điên cuồng nhìn về phía nhóm người Văn Lục đang đứng mà nói:

- Chậc chậc! Các ngươi tưởng mình to lắm sao? Hôm nay bổn tọa dạy cho các ngươi biết một điều. Núi cao còn có núi cao hơn, đừng có tưởng sức mạnh nhất thời mà dương dương đắc ý.

Nói xong Ma Lang nhìn khắp một lượt đệ tử các thế lực:

- Hiện tại ta sẽ cho các ngươi một cơ hội cuối cùng. Giao nộp toàn bộ ngọc bài của các ngươi ra cho ta. Nhất là Triệu Hồi Thuật cùng Nhẫn Giả các ngươi, hai hoàng lệnh lão tử muốn nắm rồi… ha ha…

Nói đoạn hắn trầm mặt xuống gằn từng chữ:

- Trong ba nhịp thở, còn không tỏ rõ ý định, bổn tọa nói là làm. Lúc đó đừng trách bổn tọa không nhắc nhở các ngươi. xem tại

- Một…

- Hai…

Nhìn tất cả các thế lực khác vẫn chưa có ý định giao ra ngọc bài, Ma Lang tức thì nổi khùng:

- Hừ! Rượu mời không muốn lại muốn rượu phạt. Long Cốt Vong Ma! Giết… giết toàn bộ cho bổn tọa…

Chín trăm chín mươi chín bộ long cốt có bộ dạng như rồng phương tây dường như có trí tuệ lập tức ngửa cổ lên trời phun ra một đoàn long tức. Tiếp đó ầm ầm đạp lên mặt đất mà hung hắng đánh ra ngoài. Ở gần nhất là một “lão tiền bối” nằm vùng của Thanh Vân Môn thuộc hàng “danh môn chánh phái”. Phía sau hắn là đám đệ tử của môn cho nên không cách nào lùi lại nhanh chóng cho nên bắt buộc phải ngưng chiến. Ai ngờ được vừa tiếp được một thương của một Long Cốt Vong Ma, thì một thương của Long Cốt Vong Ma ở phía sau đã bay theo một đường khó tin lướt sát dưới nách của cặp cốt cánh Long Cốt phía trước, nháy mắt xuyên qua đầu hắn khiến toàn bộ phần trên cổ nổ tung tóe.
Những lão nằm vùng của các thế lực khác đang muốn nghênh chiến vừa nhìn thấy cảnh này tức thì lạnh lẽo chạy dọc theo sống lưng bốc thẳng lên đầu, nào còn can đảm nghênh chiến.

PS: Độc giả đọc xong nhớ "Thanks" ủng hộ tác giả nhé! Mọi ý kiến đóng góp xin vào đây!!: tangthuvien /forum/showthread.php?t=53996


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui