Hồn Thuật
Chương 36: Quyết đấu
Nguồn: tangthuvien
Văn Lục không biết rằng, vì để cổ vũ và nâng cao sức mạnh tu thuật Đại Việt, các môn phái thường khuyến khích các đệ tử quyết đấu. Việc quyết đấu sẽ thúc đẩy các đệ tử chăm chỉ tu luyện hơn. Khác với việc các môn phái thù hằn mâu thuẫn chém chém giết giết như các phương pháp tu luyện của nước khác. Có thể nói là việc quyết đấu của tu thuật được nâng lên tầm cao so với các quyết đấu của hầu hết các tu luyện khác trên thế giới.
Quyết đấu ở tu thuật chia làm ba loại, quyết đấu so tài, quyết đấu mâu thuẫn và quyết đấu sinh tử.
Như tên gọi, quyết đấu so tài chỉ là hình thức quyết đấu nhẹ nhàng nhất, điểm tới là dừng. Còn quyết đấu mâu thuẫn thì có thể đánh trọng thương hay tàn phế đối phương nhưng không được giết chết. Loại này chỉ xảy ra khi hai người có mâu thuẫn không thể khuyên giải được. Loại cuối cùng là quyết đấu sinh tử, loại này khó sảy ra vì những người tu thuật thường hay hảo hữu lẫn nhau.
Đôi khi người trong gia tộc có mặt ở hầu hết các môn phái lớn nên việc xô xát dẫn đến thù hằn thì rất ít. Tuy nhiên ngươi có thù không đội trời chung thì ngươi cũng chỉ có cách quyết đấu mà thôi. Nếu thất bại là do ngươi không có tài, không thể trách ai.
Tất nhiên mọi việc cũng đều có mặt tốt mặt xấu, mọi thứ đều có thể “lách” kể cả pháp luật, lẫn quy tắc. Ví dụ hai người ngang sức, mà hắn cứ tìm mình đòi quyết đầu ngày này qua ngày nọ thì quả thật mệt chết. Hơn nữa ngoài việc quyết đấu, người có thù sinh tử thì có thể tìm quan tòa tối cao của tu thuật mà tố cáo. Nếu thực sự kẻ mà ngươi tố cáo thực sự là kẻ ác việc gì cũng làm thì cho dù hắn là trưởng lão hay trưởng môn môn phái nào đó cũng bị các thẩm phán tu thuật tiễn hắn về với ông bà ông vải.
Việc các đệ tử nói quyết đấu chẳng qua là việc quyết đấu ở mức thấp nhất, quyết đấu so tài. Chứ nếu không cứ mở miệng ra là coi quyết đấu sinh tử thì quả thật là nguy hiểm. Ngươi phải nói ngươi có thù hằn gì đến nỗi không giết không thôi, và được các trưởng lão làm trọng tài thì mới được quyết đấu sinh tử.
Tản Viên môn có gần ba ngàn đệ tử đời thứ ba mươi ba, trong đó Ngọc Thanh là người xuất sắc nhất hệ mộc. Mười chín hai mươi tuổi mà đạt tới tầng năm viên mãn mộc thuật thì quả thật là thiên tài. Trong số một ngàn hai đồng môn nữ thì Ngọc Thanh quả thật là rất thu hút, bởi vì hệ của cô là hệ chữa thương.
Chẳng trách Văn Lục dưới sự “tuyên truyền” oang oác của Đại Hùng thì tránh sao khỏi bị ghen ghét của bao nhiêu đệ tử Tản Viên môn đây. Nhất là Liên Khanh nọ lại đạt tới tầng sáu viên mãn thổ thuật, càng nhìn Văn Lục càng ngứa mắt.
Thiên tài trong thiên tài, mọi người luôn nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ, tất cả thấy mình theo đuổi Ngọc Thanh không dám nói gì, vậy mà tên nọ không biết từ môn phái ẩn tu lạ lẫm nào tới phá đám, đúng là không quyết đấu không xong.
Ngọc Thanh bất mãn hét lên:
- Sư huynh… đây là khách của muội, muội không cho phép huynh sỷ nhục Văn Lục ca ca.
Liên khanh nhún vai nhìn những người xung quanh nói:
- Ta đâu có sỷ nhục, đúng không mọi người? Sao? Văn Lục tiên sinh sợ quá phải núp sau váy đàn bà… không giám ra quyết đấu?
Văn Lục mặt không đổi sắc phất tay:
- Không có hứng thú!
“Ta chỉ dùng sức mạnh vào giết địch hoặc bảo vệ người thân, ngươi cũng chỉ một đòn mà thôi” Văn Lục rất tự tin, với cả thể thuật và hồn thuật tầng sáu viên mãn của hắn, xử lý Liên Khanh này quả thật dễ dàng. Nhưng mà mới đến môn phái người ta đã đem đệ tử băm vụn còn ra thể thống gì.
Văn Lục biết dừng nhưng có người không biết điều vẫn oang oang cái miệng:
- Nha… quả thật là sợ sệt còn ra vẻ cao thủ. Tiếc quá, ta tưởng chuyến này được học hỏi thêm kỹ năng mới chứ… quả thật đáng tiếc…
Ngọc Thanh tức giận run rẩy chỉ chỉ vào Liên Khanh không nói được lời nào. Liên Khanh tức thì biến sắc vội bào chữa:
- Ngọc Thanh sư muội, ta chỉ là muốn học hỏi thêm với Văn Lục tiên sinh thôi. Muội không trách ta vì sự “chăm chỉ” của ta chứ? Văn Lục tiên sinh ta nói có đúng không?
“Hừm! Ai chẳng biết ngươi muốn trị Văn Lục, lại còn đem mặt nạ học hỏi mà đeo lên mặt. Tưởng ai cũng dễ lừa chắc”
Người đứng bên cạnh đều thần tình khinh bỉ Liên Khanh. Nhưng mà kinh bỉ cũng chẳng dám nói gì. Dù sao việc tu luyện là do thiên phú, sinh ra là có rồi. Ai bảo hắn sinh ra đã mang một "Mầm Thế Giới" cấp chín rồi chứ? Quả là bất công mà.
Đồng tử Văn Lục co rút: “Hổ không phát uy ngươi lại cho rằng mèo bệnh?”. Mọi thứ đều có giới hạn, khi vượt qua giới hạn thì thứ đó sẽ thành “thứ” khác.
- Được! Thời gian và địa điểm.
Văn Lục lạnh lùng thốt ra, như kiểu việc này không liên quan gì tới hắn.
Cả đám người kéo nhau bay tới sân quyết đấu của Tản Viên môn. Cũng không biết do Liên Khanh “tuyên truyền” trước hay không mà chỉ một lúc sau sân quyết đấu đã tràn ngập người, kể cả các đồng môn đời thứ ba mươi ba hay đồng môn thứ ba mươi hai. Thậm chí Văn Lục còn càm thấy vài luồng khí tức tương đương với Tản Phong trưởng lão cũng tới. Tản Phong trưởng lão lúc này vẫn ở bên cạnh bảo vệ tướng quân Lý Thường Kiệt cho nên ông không có mặt, nếu không chắc quyết đấu cũng không sảy ra. Dù sao thì sức mạnh của Văn Lục thế nào ông cũng nắm khá rõ. Hơn nữa Văn Lục còn tặng không cho Tản Viên môn một linh thú hoàng chẳng lẽ không nể mặt.
Trên võ đài phía nam Tản Viên môn, Văn Lục mặt không đổi sắc đứng nhìn về phía Liên Khanh đang tủm tỉm cười cười với các cô nương dưới võ đài. Quả thật là hào hoa, lại là thiên tài thì đi đâu cũng có sức hút. Kể cả Ngọc Thanh trước khi gặp Văn Lục cũng không có phản cảm với Liên Khanh. Nhưng mà thiên tài hôm nay lại sử sự quả thật là tệ. Không trách được, vì tố chất thiên tài và việc ứng sử chẳng liên quan gì tới nhau cả.
Một sư huynh đời thứ ba mươi hai được phân công làm trọng tài. Người nọ sau khi thấy hai đối thủ sẵn sàng mới phất tay ra hiệu trận đấu bắt đầu.
Người dưới võ đài chỉ thấy Văn Lục vẫn chắp tay sau lưng đứng im không nhúc nhích. Liên Khanh thấy vậy cũng không dám khinh thường, hắn lên tới tầng sáu thổ hệ viên mãn cũng không phải là hư danh. Được các trưởng lão trọng điểm bồi dưỡng nên cũng biết người trong trận đấu mà một cái nhíu mày cũng không có thì quả thật là khó chơi rồi.
Liên Khanh vung tay, một mũi thương từ dưới đất bất thình lình chui lên dưới thân Văn Lục. Nhảy sang bên chưa kịp đáp xuống, linh thức Văn Lục lại đã thấy phía phải và phía sau có hai mũi thương đất vụt bay tới. Dưới chân hàng chông đất đã đợi sẵn.
- Không tệ!
Văn Lục nhẹ nhàng thốt lên, rồi vặn mình sang phía khác. Hai mũi thương đất vẫn đuổi theo trên không. Ở bên trái lại thêm một mũi, trước mặt lại thêm một mũi thương.
“Oh! Cũng không phải là thiên tài hư danh” Văn Lục vừa nghĩ vừa lượn mình qua kẽ các mũi thương chuyển thân lên trên không.
Liên Khanh thấy Văn Lục vẫn không thèm rút đại đao sau lưng thì nhíu mày. Các cô nương dưới võ đài thấy Văn Lục bị dồn yếu thế thì la hét cuồng nhiệt, dexiben liên tục tăng khiến các công tử đứng bên cạnh muốn thủng màng nhĩ. Nam nhân mà thấy nữ nhân đứng bên cạnh mình đi cổ vũ cho người khác nói không tức giận trong lòng thì không ai tin. Chẳng ai bảo ai tất cả nam đệ tử quay sang cổ vũ cho Văn Lục. Vậy là dưới võ đài từ cổ vũ đơn thuần sang “đấu” cổ vũ giữa nam đệ tử và nữ đệ tử.
Trên võ đài, Liên Khanh cắn răng đưa vào thêm ba mũi thương đất nữa. Tám mũi thương vây kín từ trên xuống dưới Văn Lục.
Lúc này Văn Lục đã nhào lộn lên tận trên không, cách mặt đất chừng năm mươi mét.
- Hừ
Chỉ thấy Văn Lục vừa nhào lộn vừa đưa tay ra phía sau nắm lấy chuôi đại đao. Đao rời lưng:
“Choang”
Người phía dưới đều ngẩn người, Văn Lục đeo đại đao nhờ cái sợi vải buộc sau lưng làm gì có vỏ đao. Vậy tiếng choang kia không lẽ là đao tự ngân?
Mấy trưởng lão đứng xen lẫn trong đám đệ tử tức thì tất cả đều biến sắc.
Xem chừng thanh đao lai lịch không nhỏ. Mọi người chưa hết giật mình thì trên không Văn Lục đã xoay người thành vòng tròn.
“Gia tốc đao”
“Cửu cửu trọng biến”
Chỉ thấy cả thân Văn Lục và đao xoáy thành một vòng xoáy như bánh răng xoay từ trên không bổ thẳng xuống.
Chính là tăng chín lần lực lượng, kỹ năng mà Văn Lục phát hiện ra khi tập bay.
Tiếng rít chói tai vang lên trong đầu mọi người dưới võ đài. Các trưởng lão đang quan khán đồng tử đều co rút:
- Không hay.
Có hai bóng ảnh đồng thời từ dưới võ đài bay lên, người chưa tới đã vội gia tăng liên tiếp các vòng phòng ngự. Liên Khanh mặt cũng tái nhợt, áp lực từ trên đè xuống khiến hắn không thể nhúc nhích, miễn cưỡng vận toàn lực lượng thổ hệ hình thành vòng bảo hộ ình.
Lực lượng của Văn Lục giờ là tầng sáu thể thuật, tăng lên chín lần? Trưởng lão cũng không dám kinh thường. truyện từ
“Uỳnh… “
Bụi mù bao phủ cả võ đài, các trưởng lão thở phào nhẹ nhõm. Bụi tan đi người dưới võ đài thấy một vệt dài sâu hoắm xuống tận hơn mười mét. Nằm bên cạnh vết rách là Liên Khanh đang tả tơi, đầu óc rối tung nào còn dáng vẻ phiêu hốt như lúc nãy. Văn Lục thì thảnh thơi đứng một bên võ đài. Các đệ tử nhìn thanh đại đao được đeo sau lưng hắn bất chi bất giác rùng mình.
Một lão già lao lên võ đài lật qua lật lại Liên Khanh đang ngất, lúc sau đứng dậy cung tay với Văn Lục nói:
- Cảm ơn tiên sinh đã nương tay…
Văn Lục cảm thấy kỳ quái, từ lúc tới làm nhiệm vụ đến giờ, mấy trưởng lão mà hắn gặp ai cũng phải coi hắn ngang hàng. Thậm chí biết thanh đao của hắn tốt cũng không ai dám cướp đoạt…
“Quả thật kỳ lạ, về hỏi sư phụ cho rõ mới được” Văn Lục thầm nhủ rồi cũng cung tay đáp lại trưởng lão nọ.
Sau này Văn Lục mới biết đó là trưởng lão thứ ba của Tản Viên môn, Liên Khanh là đệ tử chân truyền của lão.
Dưới đài mọi người lúc này vẫn còn sửng sốt tức thì tung hô. Kẻ mạnh luôn được tôn trọng trong giới tu thuật. Các đệ tử nữ nhiều người nhìn Văn Lục với ánh mắt cháy bỏng làm hắn tự nhiên rùng mình một cái.
Nhiều quá cũng không tốt, quả đúng như vậy. Hai tháng sau hắn ở Tản Viên môn luôn bị các cô gái săn đuổi làm hắn chẳng dám thò mặt đi đâu. Căn phòng hắn ở cũng thủng lỗ chỗ, Ngọc Thanh tới thăm phát hiện ra ngạc nhiên lắm lắm.
Hỏi mãi Vân Nhi mới cho biết là Văn Lục ngủ cũng bị tên bắn trúng. Đủ các loại tên được tô điểm đẹp đẽ kèm theo mảnh khăn thêu lời tỏ tình bay qua tưởng gỗ vào làm hắn ăn ngủ không yên.
Nghe xong Ngọc Thanh cũng cười khúc khích. Xem ra đào hoa cũng không phải là hay.
Hôm nay Văn Lục quyết định nói cho Ngọc Thanh biết về nhiệm vụ của mình. Hi vọng cô bé nghe xong chỉ bị đau lòng một quãng thời gian thôi.
Văn Lục và Vân Nhi nghiêm túc ngồi nhìn Ngọc Thanh làm cô bé như có lửa đốt trong lòng. Chưa nói được gì bỗng nhiên cả Văn Lục và Vân Nhi nhận được tín hiệu của nhiệm vụ thông báo:
- Nhiệm vụ hoàn thành. Phần thưởng….