Hồn Thuật
Chương 41: Ngôi làng…
Nguồn: tangthuvien
- A! Mau xem… Văn Lục ca ca tỉnh rồi nè!
Văn Lục hơi cựa mình đã nghe thấy tiếng Vân Nhi hét toáng lên. Mở mắt ra thấy sáu cái đầu chụm vào nhìn mình chằm chằm, Văn Lục ngạc nhiên “cốc” ỗi người một cốc.
- Nhìn cái gì mà nhìn! Thấy đại ca ta tiêu sái, đẹp trai cũng đừng nhìn trừng trừng thế chứ?
Na Na xoa xoa trán, cười cười:
- Xí! Không dám đẹp trai đâu! Ở đây ai cũng đẹp trai hơn ca ca!
“Ách” Văn Lục sửng sốt, nhìn lại hóa ra ba tên công tử còn lại quả là đẹp trai hơn Văn Lục thật, gãi gãi đầu kêu ca:
- Số khổ, số khổ rồi! Từ nhỏ toàn ăn rau muống, chạy chơi phơi nắng nên không đẹp trai bằng người! Khổ cái thân ta…
Mọi người phá lên cười, Văn Lục cũng phát hiện ra những vị công tử này cũng không còn kiêu ngạo như lúc trước. “Không lẽ Na Na có cách “trị” bọn họ rồi?”
Văn Lục thầm suy nghĩ liệu có phải dạy “chính trị” cho ba vị này nữa không? Hắn cũng không biết thời điểm hắn dùng “long ảnh hóa hình” đã đánh một đòn nặng nề phá tan tành sự kiêu ngạo của ba vị công tử này.
Mọi người ngoại trừ Vân Nhi đều choáng váng, “hóa ra tên này toàn giả trư ăn thịt hổ, tuổi cũng chỉ sàn sàn nhau mà hắn lợi hại tới vậy?”
Từ lúc đó thái độ của ba vị công tử cũng thay đổi mạnh mẽ, dù sao thì người tu luyện trên thế gian đều có một quy luật bất thành văn đó là tôn sùng người mạnh. Kẻ mạnh mẽ luôn được mọi người tôn trọng, nhất là trong cùng lứa tuổi mà nổi trội hơn thì càng được tôn sùng. Chính vì lẽ đó mà mấy vị công tử được sùng bái từ nhỏ dẫn đến tính tình kiêu ngạo trở thành bản năng. Bất quá mang danh thiên tài thì càng được các trưởng lão coi trọng, giảng đủ các đạo lý trên thế gian, ngộ tính cũng mạnh hơn người thường rất nhiều.
Vì vậy mà khi tận mắt thấy Văn Lục thi triển lực lượng, khiến ba vị này đều nhận ra, trên đời mình chưa là cái gì cả.
Văn Lục bật người dậy, toàn thân cảm thấy tràn đầy sức mạnh. "Mầm Thế Giới" lại lớn thêm một chút, áng chừng khoảng năm mươi năm, năm mươi sáu ngàn mét vuông, bằng diện tích của một tỉnh Đại Việt.
“Đây không lẽ là do dùng hết lực lượng dẫn đến việc tu luyện nhanh hơn giống như ma pháp sao?”
Văn Lục kinh hỉ, “nếu vậy sau này tu luyện cứ tìm một nơi mà phóng hết lực lượng sau đó tu luyện chắc tiến cấp nhanh lắm lắm”.
Bây giờ linh thức của Văn Lục cũng trải rộng bằng diện tích của "Mầm Thế Giới", có nghĩa là bao phủ trọn vẹn cả một tỉnh nhỏ như tỉnh Ninh Bình hay tỉnh Nam Định. Hơn nữa "Mầm Thế Giới" luôn luôn vận chuyển lực lượng vòng tuần hoàn ngũ hành nên bất cứ giây phút nào cũng trở thành thời gian tu luyện của Văn Lục, đồng nghĩa với việc "Mầm Thế Giới" lớn lên từng giờ.
Vân Nhi như người vợ hiền giúp hắn phủi bụi trên áo, rồi chỉnh lại cổ áo khoác cho Văn Lục, làm Na Na đứng ngoài hâm mộ không thôi. Vân Nhi trở lên bạo dạn, không nhút nhát như trước kia có lẽ cũng vì Na Na xuất hiện. Ở thế giới ảo nhiệm vụ kia, Vân Nhi không lo lắng với “kình địch” Ngọc Thanh vì xong nhiệm vụ là thoát khỏi liền. Nhưng mà Na Na này là người thế giới thực, cho nên cô bé lúc nào cũng tự nhủ “phải đề phòng…phải đề phòng mới được”.
Cái áo của Văn Lục kể cũng kỳ lạ. Không biết lão sư của hắn kiếm được ở đâu về đưa cho, về phòng thủ thì chỉ số là không. Bất quá chiếc áo khoác dài tới gần mắt cá chân này lại chống lửa, không thấm nước. Hơn nữa khi bị đánh rách thì một lúc sau tự lành lại. Văn Lục muốn có cơ hội vì lý do áo rách mà thay bộ đồ khác cũng khó.
Văn Lục chớp chớp đôi mắt nhìn xung quanh tức thì sửng sốt. Văn Lục nhận ra cả nhóm đang đứng ở một khu đất bằng phẳng, nhưng nhìn ra xung quanh thì phát hiện ra rất nhiều cây cối. Những cây cổ thụ này bé nhất cũng là cây ba bốn người ôm. Có những cây xa xa, cao chót vót ngút tầm mắt, như cây thương chỉ thẳng lên trời.
- Đây là địa phương nào vậy? Không giống Đồng Trăng chút nào?
Văn Lục quay sang hỏi Na Na và mọi người. Na Na bất đắc dĩ nhún nhún đôi vai mềm, Kiệt Hào của Lệ Sơn phái ở vùng hồ Ba Bể đứng ra nói:
- Tổ đội chúng ta được chuyển tới đây sau khi vượt qua khảo nghiệm thử triều. Nếu theo Vân Nhi cô nương nói thì đây chắc là thế giới ảo rồi.
Văn Lục gật đầu, tiếp đó tiến tới vỗ vỗ vai Kiệt Hào:
- Ta nói này người anh em, mặc dù không biết sắp tới xảy ra chuyện nguy hiểm nào. Nên ta muốn mọi người đồng lòng, sau khi Đại Việt qua cơn nguy hiểm, các ngươi muốn sao với ta cũng được. Đồng ý chứ?
Nói rồi Văn Lục giơ tay về phía Kiệt Hào. Ba vị công tử nghe Văn Lục nói vậy tức thì đỏ mặt. Nhưng nam tử Việt dám làm dám chịu, nhờ Văn Lục mà cả ba đều nhận ra khuyết điểm của mình, nếu không dù có sống qua nhiệm vụ này thì tiền đồ cũng dừng lại mà thôi.
Cả ba tiến lên đặt tay lên nhau siết chặt, thể hiện quyết tâm của mình. Vân Nhi và Na Na đứng ngoài nhìn nhau mỉm cười, lại khiến mấy tên “háo sắc” ngẩn ngơ.
Chơi game online, Văn Lục mỗi khi cùng cả nhóm đánh boss hắn cũng biết một tổ đội như thế nào mới là một tổ đội mạnh. Không những phải đoàn kết mà còn phải hỗ trợ cho nhau để tăng sức mạnh của cả đội lên tối đa. Bây giờ tổ đội của hắn có đủ cả kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Còn có hắn tu thể thuật và hồn thuật. Có thể nói là tổ đội này tạm được rồi, chỉ thiếu hắc ám, vận mệnh, và hai ba thể loại tu thuật nữa thôi là hoàn hảo.
Còn việc phối hợp, thì thực chiến mới là lớp học tốt nhất. Bất quá với những người nhanh nhạy của tổ đội này chắc việc đó không thành vấn đề.
Linh thức trải dài, vượt qua núi non trùng điệp, Văn Lục phát hiện ra ở phía bắc gần ngoài rìa linh thức có một ngôi làng nhỏ. Đúng vậy… là một ngôi làng.
Thấy Văn Lục nhíu mày, cả đội lập tức khẩn trương. Lần trước hắn cũng nhíu mày, kéo tới cả đàn chuột kinh khủng rồi, không biết lần này hắn kéo tới cái gì.
Văn Lục thấy thần sắc mọi người vậy thì cười khổ:
- Các người nghĩ ta là quạ chắc! Ở đâu ra lắm “điềm đen” vậy? Hơn nữa Na Na mới là đội trưởng, nhìn ta làm gì?
Mọi người cười trừ, “ta khinh bỉ ngươi, định trốn tránh chách nhiệm hả, nằm mơ đi”.
Văn Lục bất đắc dĩ kéo cả đội bay về ngôi làng nọ. Điều chỉnh Vụ Ẩn về tầng ba thể thuật, Văn Lục tụ khí bao bọc cả Na Na và Vân Nhi bay về hướng bắc. Vì còn phải chờ những thư đồng của ba vị công tử nên tốc độ bay của mọi người khá chậm, khi cả tổ đội hai tới ngôi làng thì mặt trời cũng ngả sang phía tây một chút, áng chừng vào hai ba giờ hiện đại.
Văn Lục cũng không muốn mọi người tưởng lầm tổ đội mình là “thần tiên” thêm phiền toái nên bảo mọi người đáp xuống ở phía xa ngôi làng rồi đi bộ tới.
Vừa bước tới cổng làng thì “vụt” một tiếng, một vật màu nâu đen được ném vọt qua mặt mọi người, kèm theo nó là tiếng chửi mắng:
- Cút đi! Không có thức ăn mà hầu hạ ngươi mãi được, ngươi nghĩ ngươi là ai hả?
Mọi người nhìn lại thì hóa ra “vật” bị ném kia hóa ra là con chuột. Tức thì cả tổ đôi như lâm đại địch. Gặp một đàn chuột, và một con chuột hoàng kim khiến mọi người không giám khinh thường con vật nào, kể cả con gián chứ đừng nói lại gặp chuột.
Nhưng mà con chuột nọ khi rớt cái “bịch” xuống đất thì đau đớn lồm cồm bò dậy nhìn người đứng phía sau cổng làng kia, ánh mắt đầy căm hận.
Na Na nhìn thấy vậy, lòng từ bi lại nổi lên không kìm được, thò tay vào trong túi lấy ra một ít thịt khô, đi lại gần con chuột.
Mọi người đều khẩn trương muốn giữ lại Na Na nhưng thấy Văn Lục lắc đầu thì đành để Na Na lại gần con chuột, bất quá cả đội vẫn đề phòng.
Na Na và mọi người không tu luyện thể thuật nên không thể nhịn ăn trường kỳ như Văn Lục được. Mặc dù có thế mượn lực của "Mầm Thế Giới" để cung cấp dinh dưỡng nhưng đó là bất đắc dĩ mà thôi. Lấy đi lực lượng của "Mầm Thế Giới" sẽ làm việc tu luyện chậm đi. Chính vì vậy Na Na trước khi đi làm nhiệm vụ vẫn phải mang theo lương khô và thịt khô để phòng thân. Kiệt Hào, Vân Trọng, Lung Quang thì đã có thư đồng chuẩn bị rồi.
Con chuột thấy Na Na lại gần đâm ra khẩn trương lùi lùi lại. Nhưng có lẽ đã phải nhịn đói nhiều ngày cho nên không cưỡng lại được mùi vị từ miếng thịt khô kia. Sau một lúc chần trừ, con chuột tiến lại giơ hai chân trước nhỏ xíu cắp lấy miếng thịt khô nhai rau ráu, mặc kệ Na Na vuốt vuốt cái đầu nó.
Vân Trọng ít nói nhất nhìn vậy cũng buột miệng:
- Này là háo sắc hay háo “thịt” khô đây?
Ba tên còn lại gật gù:
- Háo sắc chứ gì nữa! Đố ai trong bốn thằng mình dụ được nó ăn đấy.
Vân Nhi đứng bên đỏ mặt lẩm bẩm:
- Lấy lòng “dâm nhân” đo lòng con chuột. Xí… !
“Ặc”
Văn Lục cứng họng không nói được gì với cô bé này. Câu “kinh điển” vậy mà cũng thốt ra được. Văn Lục quay lại hỏi người nọ đứng sau cổng làng:
- Nó làm sao mà ngươi quăng ghê vậy? Chót mạo phạm cắn thủng chỗ nào hả?
Nam nhân đứng phía sau cổng làng áng chừng bốn mươi tuổi, quần áo ăn mặc kỳ lạ, giống như kiểu vải dệt lỗi vậy, trông cực kỳ thô kệch.
Người nọ cũng đang nhìn tổ đội Văn Lục với ánh mắt kỳ quặc. Hắn nghĩ mình là người hầu của trưởng thôn đại nhân mà áo cũng cụt ngủn vầy, quần thì còn ngắn nữa. Nhưng còn hơn khối người trong làng phải mặc cái khố cả ngày. Vậy mà nhóm người này ai nấy đểu khoác trên người loại vải gì mà óng mượt, lại rộng dãi gấp mấy lần trưởng thôn thế nhỉ?
Duy chỉ có cái tên tóc dựng đứng kia là “thiếu vải” chút chút.
Cái tên “thiếu vải” mà người nam nhân nọ nghĩ tới chính là Vân Trọng, hắn đang mặc một bộ đồ thể thao. Lúc hắn rời môn phái xuống nhân gian thấy cái gì cũng lạ, chọn một hồi mới quyết định mặc bộ đồ thế thao này. xem tại
Người nọ nghe Văn Lục hỏi thì hừ lạnh quay ngoắt đi nói vọng lại:
- Tại sao ta phải nói cho ngươi?
Kiệt Hào nóng tính chỉ vào nam nhân trung niên nọ quát lên:
- Này! Là thái độ gì đây?
Văn Lục gạt tay Kiệt Hào xuống lắc đầu. Hắn không thích thêm phiền toái, nếu không một đao của hắn bây giờ dọn cả cái làng cũng không vấn đề gì. Văn Lục bước vào trong làng, mọi người vội vàng đi theo, bỏ mặc con chuột đang ngồi gặm miếng thịt khô.
Nói là cổng làng, thực ra là mấy cây tre buộc lại mà thôi. Toàn bộ ngôi làng toàn là nhà tranh, dựng lên bởi cành cây và mái tranh. Nhà như vậy có lẽ Văn Lục dùng mắt thường cũng đứng đầu làng nhìn tới cuối làng. Điều làm cả đội ngạc nhiên hơn là từ những người thò đầu ra khỏi nhà thì người “nhiều vải” nhất cho tới giờ nhìn thấy là người phụ nữ cao tuổi có một cái áo dài qua rốn một chút, bên dưới là dùng lá cây đan lại thành chiếc váy ngắn. Còn lại mọi người đều một “mốt” duy nhất, nam mặc khố, nữ mặc “váy lá cây”, ngực… để trần làm mấy người Văn Lục nhìn tới muốn lòi con mắt. Na Na và Vân Nhi nhíu đôi mày lá liễu liên hồi.
- Đây là thời kỳ nào vậy?
Kiệt Hào tò mò buột miệng hỏi. Mọi người đều lắc đầu, có trời mới biết mình rớt về thời phong kiến nào.
- Này ngươi… ngươi đó! Ra ta hỏi.
Kiệt Hào không nhịn được kêu một người thanh niên vừa thò đầu ra khỏi cửa nhìn lén. Kiệt Hào gọi hắn làm hắn run cầm cập lù dù đi ra:
- Ngươi gọi ta?
- Ách! Ta hỏi ngươi đây là đâu?
Người thanh niên nọ dụt dè:
- Dạ! Đây là giữa làng.
Kiệt Hào muốn dựng ngược đôi lông mày:
- Biết là giữa làng… nhưng làng nào?
- Là làng này.
Mọi người phá lên cười, Kiệt Hào cũng sôi máu rồi. Nhưng nhìn vẻ run lập cập của tên kia thì không có dáng vẻ nào là nói dối cả. Không lẽ gọi đúng “thiên tài đóng phim” ra hỏi chuyện? Kiệt Hào đành chuyển đề tài.
- Người cầm đầu làng ở chỗ nào?
Người thanh niên nọ chỉ chỉ về phía ngôi nhà bên trái cách khoảng hai mươi mét nói:
- Ông ấy ở kia, nhưng mà ta không nói cho ngươi biết nhà ông ấy có hai con chó dữ đâu.
Kiệt Hào “bó tay” toàn tập với tên thanh niên “ngây thơ” này. Cả nhóm người lại phá lên cười thích thú. Tên thanh niên này quả là đơn thuần.
Cả tổ đội dẫn nhau tới ngôi nhà tranh to nhất làng, thấy qua hàng rào bằng cành cây thưa, người trung niên vừa nãy đang nói chuyện với một người khác.
- Xin cho tôi gặp trưởng thôn đi!
Một người thanh niên chừng ba mươi tuổi đang kỳ nhèo xin gặp trường thôn với người trung niên nọ. Người trung niên vẻ mặt không vui quát lại.
- Trường thôn vừa nói… ai xin gặp thì nói không có nhà, ngươi về đi, thần mặt trời lên thì lại tới xin gặp.
- Trưởng thôn không có ở nhà?
“Sặc” Văn Lục cũng nhịn không được tặc lưỡi khi thấy người thanh niên kia sau khi hỏi một câu lại ra về thật. Rõ ràng tên hầu này nói là “trưởng thôn vừa nói” thì hắn ở trong nhà chứ làm gì mà vắng nhà. Đầu óc mầy người này cũng chẳng hiểu ra sao nữa, đơn thuần đến ngây ngô. Đây là ngôi làng gì vậy?