Hồn Thuật


Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 56: Thánh nhân

Nguồn: tangthuvien

Chỉ trong vòng ba mươi phút, con tôm khổng lồ từ giai đoạn bị cầm chân chuyển sang giai đoạn bị quần sát. Văn Lục hả hê ngồi trên quan sát, nếu mấy con linh thú cấp năm cấp bốn này không giết nổi “thủy thần” đó, Văn Lục không ngại bay xa chút gọi thêm một vài con tới.
Con tôm khắp người giờ phút này bị thương chi chít. Nó gầm lên phẫn nộ, không ngờ những con “tép diu” thường ngày nó không để trong mắt này hôm nay lại “thừa nước đục thả câu” quần chiến với nó. Thực ra thì nó cũng lơ mơ biết mấy con linh thú này bỗng nổi điên đánh nó là do những con người đáng ghét trên không kia. Nhưng không có biện pháp, bọn chúng bay cao quá không sao đánh tới được. Giờ thì hay rồi, chạy cũng không chạy nổi. Văn Lục cười cười:

- Ai có hứng thú thì xuống góp vui cho lẹ a. Nhưng mà chỉ đánh trong chốc lát là phải bay lên…

Mọi người đều quay lại nhìn hắn biểu tình khinh bỉ. Mọi người giờ phút này cũng đoán ra Văn Lục có kỹ năng thôi miên. Cả bọn chỉ thắc mắc sao Văn Lục không dùng chính trên người con “to xác” kia, lại phải lôi bọn lâu la đến phiền phức như vậy.

- Văn Lục đại ca… Tại sao không đánh cho nó không đứng lên được đi… còn phải bay lên vậy?

Vân Nhi rụt dè bay tới, cả người ướt sũng, khuôn mặt tái nhợt lại thêm mái tóc xõa dài làm Văn Lục quay lại giật mình không ít, giống như gặp lại “cô ma” hồi nào. Cười khổ Văn Lục nói:

- Em nha… không biết rằng “chó cùng còn có thể cắn rộng”. Vậy linh thú mà khùng… nghĩ thôi cũng ớn rồi.

Mọi người nghe Văn Lục nói thì phá lên cười. Nếu con tôm to xác này nổi điên lên thì quả là nguy hiểm. Bất quá Văn Lục nói vậy, giờ cho kẹo cũng chẳng ai đi xuống đánh đấm cả. Tự nhiên được ngồi xem linh thú đánh nhau, họa có dở hơi mới lao xuống đấy góp vui.

Văn Lục nhìn thấy Vân Nhi ướt nhẹp, cả người lộ ra những đường nét quyết rũ, thì miệng lưỡi khô khan. Bất qua nhìn điệu bộ run rẩy vì lạnh, Văn Lục lại cảm thấy có lỗi với cô bé. “Nam nhi để cho nữ nhi đồng hành cùng mình chịu lạnh lâu như vậy thật là đáng trách”. Văn Lục lén cầm lấy tay Vân Nhi, lúc đầu cô bé còn giật giật, tuy nhiên vẫn để Văn Lục cầm lấy, khuôn mặt cúi gằm xuống ngực không dám ngẩn lên. Trong lòng lại thầm trách tên “háo sắc” này dám giở trò ở đây. Nhưng mà trong chốc lát, từ bàn tay truyền đến một luồng nhiệt nhanh chóng bao chùm toàn thân, Vân Nhi cảm thấy hết run rẩy, khuôn mặt không nhịn được càng thêm hồng hào. Bất chợt Văn Lục biến sắc:

- Không hay…

Nói đoạn tụ khí bao bọc lấy mọi người, như tia chớp bay vút lên cao trên không trung. Vừa lúc đó bên dưới khu vực đang diễn ra trận chiến một tiếng nổ lớn rất nhanh lan tỏa ra bốn phương tám hướng.
Mặc dù dã bay lên rất cao, cả nhóm vẫn bị dư lực của vụ nổ ép tới, cảm giác như lồng ngực như bị đè nén trong áp xuất cao vậy, đẩy văng mọi người thêm một quãng xa.

Văn Lục đổ mồ hôi, nhìn về hướng xa thầm hô may mắn. Con tôm khổng lồ bị mấy con linh thú cấp thấp đả thương, tức thì phẫn nộ dẫn tự bạo linh hạch, lại nhằm đúng lúc Văn Lục đang ngơ ngẩn trước “đường nét” lung linh dưới mưa của Vân Nhi. Cũng may hắn thấy tinh thần mấy con linh thú vương cấp bốn cấp năm kinh hoảng, năng lượng lại dao động mạnh vội vàng lôi mọi người phóng đi, mới thoát một hồi tử nạn.

Mọi người trên mặt cũng kinh hoảng, Không tưởng tượng được linh thú vương tự bạo linh hạch lại kinh khủng vậy. Cũng may cái tên biến thái Văn Lục này luôn tính toán tình huống nhanh chứ không cả đám đơ ra đó, giờ này đã “tan xác pháo”.

Cả tổ đội hai còn chưa bình tĩnh thì một đoàn quang hoa lóe lên, bao bọc mọi người vào trong, tiếp đó không gian vặn vẹo, hình ảnh dần dần thay đổi. Trong chớp mắt, mọi người nhận ra mình đang đứng trong đại sảnh viên trang của phân chi tộc Nguyễn. Một bóng đen nhỏ lao vụt tới ngồi chễm trệ trên vai Na Na. Nó kêu lên:

- Ui… sao ướt nhẹp vầy nè. Đi thay quần áo mau…

Mọi người quay lại thì thấy tiểu Thử đang nhấc chân này, giơ chân nọ, sợ dính nước từ vai Na Na thì buồn cười. Na Na bị nước mưa ướt hết cả người, mười bảy mười tám tuổi đã là cô gái, chỗ cần nở cũng đã nở rồi, nghe tiểu Thử la hét vậy tức thì cả đám muốn xổ máu mũi, miệng lưỡi khô khốc.

- Xí… nhìn gì? Không được coi…

Càng nói Na Na lại càng đỏ mặt, đúng là dọa không nổi mấy tên háo sắc này. Cô bé vội vàng dùng chút lực lượng vừa hồi lại hong khô quần áo, cả người bốc lên sương mù trắng bao phủ, bên trong còn vang lên tiếng la oai oái của tiểu Thử.

Một người da đen bóng, đầu có hai chiếc sừng ngồi trên ghế chính giữa bên bục trên của đại sảnh cười oang oang. Văn Lục cũng sửng sốt nhìn quanh thì phát hiện ra những người phân chi tộc Nguyễn thuật lúc đi vào khảo nghiệm còn ngồi hai bên, giờ chẳng thấy ai cả. Văn Lục bèn mon men lại gần lão trâu già hỏi:

- Này… ta thắc mắc là tại sao lão mới là linh thú hoàng lại biến được thành hình người thế?

Lão trâu già nghe vậy thì ngẩn ra, tiếp đó cưới lớn, đưa cánh tay to lực lưỡng ra vỗ vỗ vai Văn Lục làm hắn muốn sụn xương.

- Cái này là bán hình người chứ chưa thực sự biến thành người được. Thực ra thì ta đã đạt tới gần cấp thánh rồi… haha…

Văn Lục lờ mờ hiểu ra, giật mình: “Lão này không ngờ tu luyện còn nhanh hơn lão thử”. Dường như nhận ra nghi vấn trong lòng Văn Lục, lão trâu lại cười hòa ái giải thích.

- Tu thuật của Đại Việt có thể chia làm hai dạng. Dạng đầu tiên là cứ vận hành thuật pháp để "Mầm Thế Giới" hấp thu linh khí của trời đất cho nó lớn mạnh, dạng này là dạng phổ thông nhất.
Dạng thứ hai chính là “thánh nhân”, cậu hiểu chứ? Thánh nhân tức là nhận những sùng kính, tín ngưỡng của nhiều người mà thành. Ta lấy ví dụ như mấy lão bất tử Lê Quý Đôn hay gần đây nhất là Nguyễn Ái Quốc à. Những người đó được vạn vạn người kính trọng bởi những công lao to lớn mà họ mang tới cho dân tộc. Càng nhiều tín ngưỡng thì lực lượng càng mạnh, chính vì thế mà trong thánh nhân cũng phân chia mạnh yếu.

Lão trâug già nói đoạn lâm vào trầm tư, một lát sau mới thở dài:

- Bất quá dạo này những thánh nhân này yếu đi rất nhiều…

Văn Lục giật mình: “Vấn đề này hình như sư phụ có đề cập qua nhưng không nói nguyên nhân thì phải”. Văn Lục vội hỏi:

- Tại sao yếu đi vậy?

Lão trâu già nhìn cả nhóm người Văn Lục rồi nói:

- Vì lớp trẻ bây giờ hình như đang bị đồng hóa bởi nhiều nền văn hóa khác. Dẫn đến bây giờ còn rất ít người tín ngưỡng những công lao của ông cha, những bậc anh hùng đi trước cả…
Tín ngưỡng giảm đi thì thực lực thánh nhân cũng yếu đi nhanh chóng. Đây cũng là điều hạn chế mà thánh nhân gặp phải. Khi lực lượng tăng thì tăng nhanh chóng, bất quá dù sao cũng là lực lượng tín ngưỡng nên nó thực sự không phải của mình. Nhiều thánh nhân còn bỏ luôn con đường này để tu luyện lại từ đầu.

Lớp thanh niên bây giờ, nghe nói đến lịch sử là cười nhạt. Nói đến những công lao các vị anh hùng thì “tỉnh bơ”. Trong khi đó những văn hóa nước khác ào ào xâm nhập. Nếu không biết chọn lọc thì trước sau gì dân tộc cũng thành một đám văn hóa tạp nham cả. Mà ảnh hưởng nhiều nhất chính là nước to lớn bên cạnh. Nào phim lịch sử, nào truyện ùn ùn kéo sang tấn công đất Việt. Bây giờ ra đường có túm bất kỳ một người nào trẻ tuổi mà hỏi rằng “thằng Tào tháo là thằng nào?” thì có tới chín mươi phần trăm là trả lời rành mạch như không. Nhưng mà hỏi Lý Nhân Tông là ông nào thì phần lớn đều nghẹn họng… không trả lời được. Thật là đáng buồn thay.

Văn Lục nghe lão trâu già nói chuyện cũng giật mình không ít. Lão Trâu lại nói tiếp:

- Ngay cả vấn đề về ngôn ngữ cũng vậy… Thời Văn Lang nước ta dùng một loại ngôn ngữ khác… chữ viết khác hoàn toàn. Bất quá chỉ một ngàn năm thôi, một ngàn năm mà chữ viết cũng không giữ được, giờ thì lai tạp đủ kiểu hán, rồi tây phương tùm lum… Thật là bi ai a…

Nghe lão nói vậy, hai tay Văn Lục cũng bất chi bất giác xiết chặt lại. Cứ nghĩ tới người ta là nền văn hóa sinh ra sau, lại nhân lúc Long Quân Thiên Đế đang củng cố Văn Lang Thiên đã mò sang đồng hóa cả một nền văn hóa Đại Việt cổ, đến ngôn ngữ, chữ viết cũng bị xóa sạch khỏi lịch sử thì quả thật là “đắng ngắt trong lòng”.
Lão trâu vỗ vỗ vai Văn Lục nói:

- Giữ được nước là tốt rồi… khà khà… văn hóa cũng có thể lấy lại. Cái chính là các cậu… những thế hệ trẻ phải biết tự hào về dân tộc, biết ơn những anh hùng có công với đất nước thì thánh nhân ắt sẽ mạnh trở lại, mới có sức bảo vệ giang sơn đẹp đẽ này… Còn ngôn ngữ… à ừm… giờ nó đã sinh ra rồi, không sửa được lại ngôn ngữ văn lang, cũng không quan trọng lắm. Tất cả là dựa vào tâm của mỗi người có Đất Việt hay không thôi… hiểu chứ?

Cả nhóm hai gật đầu thật mạnh. Hóa ra lại nhiều uẩn khúc trong lịch sử Đại Việt đến vậy. Nghe lão trâu già nói, Văn Lục loáng thoáng nhận ra một nền văn minh hùng mạnh đã từng tồn tại trên Đất Việt. Chỉ có điều nền văn minh ấy đã bị ngàn năm bắc thuộc xóa sạch mà thôi.

Khi vào tham gia khảo nghiệm mười hai hồn ngọc ở Cổ Loa thành Văn Lục cũng nhìn thấy nhiều ký tự kỳ lạ. Thật không ngờ rằng đấy là chữ viết của đất nước Văn Lang.

Qua lời của lão trâu, Văn Lục cũng phát hiện ra cả nhóm đã ở trong khảo nghiệm tới ba ngày ngoài thế giới thật, làm Văn Lục một hồi cau mày, không giải thích nổi. Bất quá rất nhanh hắn vất tuốt suy nghĩ về sự chênh lệch thời gian ấy ra sau đầu, vì theo chỉ dẫn của tiểu Thử, khảo nghiệm tiếp theo là của lão hổ. Mà lão hổ hiện tại lại đóng đô ở Hoa Lư Ninh Bình. Đây là cố đô của đất nước Đại Việt, cũng chính là quê hương của Văn Lục. Bảo sao hắn không cao hứng cho được.

“Về nhà”

Văn Lục đứng trước trang viên tộc Nguyễn thuật mà thì thào. Đã hơn ba năm rồi chưa có về nhà. Không biết mọi người trong gia đình bây giờ thế nào? Thật là mong chờ.

Cả nhóm từ từ bay về hướng nam, nhằm cố đô Hoa Lư mà bay tới. Nhưng mới bay được một đoạn chừng năm mươi ngàn mét thì phía trước gần ba mươi người lơ lửng trên không chặn đường đội ngũ của Văn Lục.
Văn Lục nhìn thấy hai mươi tám người này thì trong lòng động, nhận ra một vài người quen trong đó.
Không… nói chính xác là vài sinh vật quen trong đó, vì bọn họ không phải con người mà là sinh vật có trí tuệ của hành tinh khác.

- Không ngờ hành động lại nhanh thế?

Suy nghĩ một lúc mọi người đều đoán ra. Nhóm truy sát tổ đội hai vì “bất lực” hành động không hiệu quả cho nên nhóm khác khi hành động xong thì chắc “cấp trên” ra lệnh họ tới tụ họp để cùng giải quyết tổ đội của Văn Lục.
Người thanh niên mà Văn Lục nhớ là hắn bò ra khỏi cái hố trong lần đầu tiên gặp, từ từ bay ra đứng trước tổ đội hai cười khanh khách.

- Tưởng các ngươi trốn tránh mãi chứ? Làm chúng ta tìm mệt chết… lại còn bị các trưởng lão khiển trách. Các ngươi nói ta phải làm sao bây giờ?

Hăn bày ra bộ dạng nhún nhún vai, bộ dáng bất đắc dĩ. Văn Lục cười cười:

- Đơn giản thôi…

- Nga… ngươi nói xem sử lý thế nào mà đơn giản?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui