Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 57: Hành tinh “nước”
Nguồn: tangthuvien
Người nọ thấy tổ đội Văn Lục không hoảng hốt như ngày đầu gặp thì chột dạ, hồ nghi không biết nhóm người Văn Lục có pháp bảo hay vũ khí gì mà tự tin thế. Ngày đầu gặp còn thấy cả nhóm chạy như chuột, không ngờ hiện tại lại có thể đứng đây cười nói vậy. Tên “hai đầu” này cũng thuộc hàng tinh anh trẻ trên hành tinh Klake, tính tự cao đương nhiên là “chót vót” cho nên đứng với nhóm hành động khác hắn cũng tự mình tự diễn. Bất quá theo Văn Lục phán đoán thì tên này chỉ có thân phận lớn một chút. Ít nhất là cũng hơn những người tổ mới tới hợp tác kia. Còn về lực lượng, Văn Lục nhận thấy tổ mới tới kia mạnh hơn nhiều so với tổ ban đầu truy sát Văn Lục. Nếu không phải thế làm sao mà họ hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt hay làm tan rã một tổ đội tinh anh Đại Việt được.
Vân Nhi vung tay thi triển thủy thuật phụ trợ ọi người. Ở cùng nhau hai ba khảo nghiệm, tính cách Văn Lục thế nào cô bé hiểu rõ nhất. Nếu hắn cười tươi vậy… e rằng cả nhóm gần ba mươi người kia sắp gặp tai họa rồi.
Y như dự đoán, tên “hai đầu” nọ vừa ngẩn ra thì Văn Lục dã vung đao lên:
- Xem ai tiêu diệt nhiều hơn nhé…
Nói đoạn lao vút về phía trước, ba vị công tử cũng cười lớn. Kiệt Hào oang oang cái miệng:
- Mình tên biến thái ngươi không đọ được với cả ba chúng ta đâu… ha ha…
Nói xong cũng lao vút lên như một mũi tên đâm thẳng vào đội hình của đám người hành tinh lạ. Đội người hành tinh Klake mới đầu nghe vậy thì ngẩn ra, tiếp đó là cười lạnh:
- Muốn chết nhanh thì chúng ta hoàn thành cho…
Nhưng chưa kịp làm ra hành động gì thì cả nhóm kinh hoàng phát hiện ra mấy người cạnh mình đã thành thịt vụn văng tung tóe cả xung quanh.
Mấy người Văn Lục hành động quá nhanh. Hơn nữa lại trải qua mấy lần sinh tử, sự phối hợp hành động với nhau đã đạt nhiều bước tiến, đâu như nhóm sinh vật rời rạc này. Ít nhất, Văn Lục cũng không để bọn này trong mắt. Bọn chúng tưởng tiêu diệt được mấy người trẻ tuổi tu thuật Đại Việt thì khinh thường lớp trẻ tu thuật không có nhân tài. Những tiền bối lại không thèm ra tay diệt bọn chúng nên mấy ngày nay cả đám bay tới bay lui, đi lại hống hách.
Giờ phút này cả đám mới phát hiện ra suy nghĩ của mình sai lầm mức nào. Trận chiến không phải là đông người áp chế, mà là đơn phương tàn sát. Điều đáng nói ở đây chính là gần ba mươi người lại bị hơn chục người đồ sát không có một chút phản kháng. Thậm chí ngay cả sáu vị thư đồng của ba vị công tử cũng giết tới sướng tay. Văn Lục phát hiện ra một nhược điểm cực kỳ trí mạng của nhóm sinh vật này. Đó chính là công pháp của họ thi triển quá chậm… giống như ma pháp sư thi triển phép thuật vậy, cực kỳ chậm chạp. Dẫn đến bây giờ nhóm người Văn Lục lao vào giữa đàn mà không mảy may tổn thương.
Đang đồ sát tưng bừng, nhóm sinh vật hành tinh Klake giờ chỉ còn không đầy mười người. Bỗng nhiên có năm tên đứng sau cùng khuôn mặt bất chợt trắng bệch như xác chết. Tiếp đó cả năm tên liền bị biến về bản thể, rất nhanh cả năm thân xác bọn chúng bị tan biến thành những hạt bụi. Trong nhãy mắt những hạt bụi hình giọt nước này xoay tròn với tốc độ lớn hình thành nên một lốc xoáy hình bánh xe. Một cảm giác không lành nảy lên trong lòng Văn Lục. Hắn vội vàng tụ khí đẩy văng mấy người trong đội ra xa. Vừa lúc đó một lực hút kinh khủng hút luôn hắn vào trong vòng xoáy vừa hình thành nọ. Văn Lục lạnh người phát hiện ra mình không tài nào nhúc nhích.
Mọi người trong tổ hai bị Văn Lục đẩy ra xa chưa kịp làm ra phản ứng gì thì hình bóng Văn Lục biến mất, khí tức cũng không còn cảm nhận thấy. Vân Nhi hét lên bay vội tới, nhưng ngoài những hạt nước tan rã rơi lả tả xung quanh, ngoài ra không còn gì khác, hoàn toàn không thấy bóng dáng Văn Lục đâu cả. Cả đội sững người không biết tình huống ra làm sao. Vân Nhi và Na Na sau phút ngẩn ngơ liền ôm nhau mà khóc thảm thương.
Ở một vùng núi phía bắc Việt Nam, trong một căn nhà trúc có mấy cụ già đang ngồi cười nói vui vẻ. Bỗng nhiên có một cụ già tay cầm bình rượu đang uống chợt nhíu mày nhìn về phía nam. Một cụ khác ngồi bên cạnh cũng nhận ra dao động lạ đó thốt lên:
- Oh… hi sinh bản mệnh để lập trận truyền tống sao? Hình như là đồ đệ của ngươi đó.
Cụ già không nói lời nào, cả thân hình hóa thành tàn ảnh biến mất khỏi căn nhà. Không đầy một giây, bóng cụ già đã xuất hiện trên vùng trời vừa xảy ra trận chiến giữa hai nhóm thanh niên tu luyện giả. Nếu Văn Lục còn có mặt ở đây giờ này chắc chắn sẽ mừng rỡ reo lên, vì người vừa tới chính là sư phụ của hắn.
Cụ già nhíu nhíu đôi mày, vung tay thu lấy những giọt nước còn vương trong không trung, lâm vào trầm tư. Một lúc sau, cụ quay sang phía Vân Nhi và Na Na đang ôm nhau khóc.
- Kêu ca gì… nó chưa chết được đâu mà kêu…
Nói đoạn cả người lại biến mất, trong miệng còn lẩm bẩm: “Bọn này càng ngày càng không coi ai ra gì rồi. Hừ… hổ không phát uy chúng lại cho là mèo bệnh”.
… truyện từ
Văn Lục giờ phút này đang cảm thấy choáng váng. Vừa rồi hớp vào tới hai ba ngụm nước ho sặc sụa. Nhìn quanh bốn phía hoàn toàn là nước. Điều kỳ lạ mà Văn Lục phát hiện ra là trong phạm vi linh thức của mình hắn vẫn nhận ra toàn là nước, mà là nước ngọt chứ không phải là nước mặn. Văn Lục cũng cảm thấy kỳ, không lẽ có cái hồ nước ngọt nào to hơn cả một tỉnh của Việt Nam? Văn Lục cũng không dám dừng lại ở chỗ đó, hắn vội vàng bay vút đi, xung quanh tỏa ra tầng khí lưu để chống không cho nước lại gần thân thể, cũng là làm chức năng lọc lấy dưỡng khí trong nước.
Văn Lục lúc này thậm chí còn nghĩ rằng mình bị “xuyên việt” vào một không gian khác như các tiểu thuyết rồi cơ. Văn Lục cảm khái: “Không biết mọi người trong đội thế nào? Ài… vừa định về thăm nhà, không nghĩ lại bị đưa đi lung tung ở tận đâu đâu lạ hoắc.”
Bay chừng một ngày Văn Lục mới phát hiện ra phía trước là một vùng núi non trùng điệp, bên trên những núi cao chót vót đó là những cây cối, rêu phong xanh um tùm. Nếu không phải xung quanh còn có nước, chắc Văn Lục đang nghĩ mình đang bay trên trời cũng nên. Văn Lục cũng lấy làm lạ là khi dùng lực lượng của vòng ngũ hành, bay một ngày với tốc độ kinh khủng tăng dần của hắn thì nửa vòng trái đất cũng bay qua chứ đừng nói là một cái hồ. Thế nhưng trước mắt Văn Lục vẫn thấy toàn bộ là nước, nước mênh mông khắp nơi.
Văn Lục bơi lại một ngọn núi cao phủ đầy rong rêu, dùng đại đao bổ ra một cái động. Tiếp đó hắn chui vào rồi lấy đá vít kín cửa hang. Văn Lục cần một quãng thời gian để dùng kỹ năng hồn thuật thứ hai “phân tích” tình huống cụ thể của mình.
Văn Lục điều chỉnh Vụ Ẩn che dấu toàn bộ khí tức, nếu không phải mấy lão già kinh khủng như sư phụ của hắn, lại không để ý thì đừng hòng phát hiện ra hắn trong lòng núi.
Văn Lục nghĩ rằng năm tên cuối cùng hợp tác thi triển công pháp nào đó đã đẩy hắn tới đây. Có hai tình huống mà hắn giờ có lẽ gặp phải. Thứ nhất là hắn đúng như các tiểu thuyết hay đọc đó là “xuyên việt” sang một không gian khác. Điều này Văn Lục cảm thấy bi ai trong lòng. Ở thế giới kia hắn còn gia đình, còn bạn bè, lại còn nhiệm vụ chưa hoàn thành. Bất quá nếu là xuyên việt thì hắn vẫn còn thân xác, tức là không phải nhập xác thì không phải tu luyện từ đầu.
Văn Lục thực sự yêu thích cái "Mầm Thế Giới" của mình, nếu nhập xác người không mang dòng máu Đại Việt thì nằm mơ cũng không tu thuật pháp được. Lại còn Vi Nhi bé nhỏ của hắn đang ngủ say, bảo mất đi thì Văn Lục thực sự không biết làm thế nào sống được. Nhưng may mắn là hắn vẫn cảm thấy rõ ràng lực lượng của "Mầm Thế Giới", Vi Nhi mà hắn yêu quý vẫn hôn mê trong căn nhà trúc. Văn Lục thở phào nhẹ nhõm.
Xuyên không gian thì tu luyện tới cấp mười hai có thể phá toái hư không mà tìm trở về. Chỉ có điều không biết tới năm tháng nào thôi.
Tình huống thứ hai Văn Lục có thể gặp chính là hắn bị bọn “sinh vật lạ” đó truyền tống hắn lên hành tinh của bọn chúng. Đây cũng là tình huống mà Văn Lục cho là nguy hiểm nhất. Nhưng khi hắn xuất hiện, trong linh thức không có phát hiện ra khí tức nào. Bất quá hắn vẫn không dám yên tâm mà dừng lại ở đó lâu, cho nên hắn mới vội vã bay cả ngày trời tới vùng khác ẩn náu.
Tình huống này thì thực sự bất lợi cho hắn, nhưng mà hắn lại có cơ hội về nhà hơn tình huống trước.
Văn Lục suy nghĩ hồi lâu, hắn quyết định chui ra khỏi hang đi kiếm một sinh vật có trí tuệ nào đó để trực tiếp điều tra tình huống trên hành tinh này.
Bơi về phía tây chừng hai ngày, Văn Lục gặp rất nhiều sinh vật kỳ dị mà lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Có những loài sinh vật giống như con rùa trái đất, tuy nhiên nó lại có một chiếc đuôi cá rõ dài như đuôi con lươn. Ghê rợn hơn là con sinh vật đó lại to lớn như con bò mộng ở trái đất vậy. Những loài cá dưới vùng nước sâu hoắm này muôn màu, đa chủng loại, Văn Lục cũng không dám lại gần chúng.
Có một điều duy nhất Văn Lục khẳng định được là những sinh vật ở đây cực kỳ to lớn. Con nhỏ nhất mà Văn Lục gặp được cũng phải to bằng con bê con. Bất quá làm Văn Lục thất vọng là cả quãng đường dài hắn bơi, Văn Lục không phát hiện ra con sinh vật nào có trí tuệ cả. Loài sinh vật có trí tuệ thì loài đó ít nhất cũng phải có linh hồn tương đương với con người. Nhưng mà Văn Lục cảm thấy những con hắn gặp toàn linh hồn bé xíu, gần như những hành động là bản năng chứ không phải suy tính như động vật có trí tuệ.
Nếu trên hành tinh này có sinh vật có trí tuệ thì Văn Lục tự tin với đẳng cấp bảy hồn thuật của mình, thì điều tra tình hình hành tinh qua linh hồn của bọn chúng là cực kỳ đơn giản.
Vừa lúc này ở vị trí nơi Văn Lục bị truyển tới có hơn bảy mươi con sinh vật rắn hai đầu mà Văn Lục nhìn thấy khi còn ở trái đất xuất hiện. Một số con đi vòng quanh khu vực, giơ cái đầu hếch hếch xung quanh như đang dò tìm gì đó. Cả đàn kêu lên những tiếng “khẹt… khẹt…” lạ lùng. Nếu Văn Lục còn ở đây, chắc chắn hắn sẽ rất nhanh nhận ra mình vẫn còn ở trong không gian cũ chứ chưa bị truyển sang thời không khác.
Năm con sinh vật Klake không biết dùng bí pháp gì hi sinh mạng sống nhất quyết truyền tống Văn Lục về để cho các tiền bối của bọn chúng tiêu diệt hắn. Nhưng có lẽ trong quá trình phối hợp để tạo truyền tống trận, bọn chúng phạm sai lầm nào đó nên tọa độ truyền tống không chính xác. Chính vì thế Văn Lục mới may mắn không bị truyền về trung tâm tu luyện giả của bọn chúng. Quả là trong cái rủi lại có cái may.
Giờ phút này Văn Lục vừa đáp xuống một quả núi khổng lồ. Trong linh thức, Văn Lục cũng phải áng chừng nó phải rộng hơn hồ Tây ở Hà Nội một chút. Đạt tới cấp sáu thể thuật trung cấp, linh thức của Văn Lục đã rộng tới một trăm hai mươi ngàn mét, tương đương với linh thức của nguyên anh hậu kỳ tu chân Trung Hoa. Linh thức tỏa ra dò xét với bán kính rộng vậy, nhưng Văn Lục đang hoài nghi mình bị chuyển tới một hành tinh không có sinh vật trí tuệ. Vì hắn cho tới giờ vẫn chưa gặp sinh vật nào có linh hồn miễn cưỡng đạt tới cấp trí tuệ cả, một phần mười cấp một linh hồn cũng không đạt chứ chưa nói gì tới cấp một hồn thuật cả.
Xung quanh là những dãy núi cao chọc xuyên cả qua mặt nước chĩa lên trời. Văn Lục cũng đã thử dò tìm bên trên mặt nước nhưng hoàn toàn không thấy gì ngoài mấy loài phi cầm kỳ lạ. Đang phân vân không biết cứ tiếp tục đi về phía trước hay chuyển hướng khác để tìm kiếm thì dưới chân rung động. Văn Lục biến sắc… không ngờ dưới chân hắn không phải một quả núi mà là một sinh vật. Nhìn “quả núi” cao dần lên Văn Lục mới phát hiện ra bên dưới là tua tủa những xúc tu, có tới hàng ngàn, hàng vạn vạn cái, nhiều không đếm hết. Văn Lục đang muốn bơi đi thì bên dưới chui ra một đám sinh vật. Văn Lục mừng rỡ phát hiện ra những sinh vật này có linh hồn tới tận cấp một cấp hai lận. Điều đó có nghĩa là bọn chúng phải có trí tuệ giống con người hoặc phải bằng tu luyện giả.