Hồn Thuật


Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 63: Yêu tinh

Nguồn: tangthuvien

Ở sau hậu viện của Tây Trại Thái Gia, Văn Lục ngây ngô gãi gãi đầu:

- Nga… ta đúng là từ xa mới tới.

Nói đoạn Văn Lục nhìn quanh cả dãy nhà hậu viện rồi hỏi lại:

- Không lẽ chỉ có hai nàng ở đây?

- Đúng a… chỉ có hai chị em thiếp ở đây từ khi sinh ra cho tới giờ. Bọn thiếp cũng tự nhiên biết nói, biết hành động như con người a. Giờ có chàng tới, chúng ta sẽ chơi vui hơn. Chàng phải ở lại với bọn thiếp nha.

Đào Hồng Nương hưng phấn chạy tới vươn tay cắp lấy cánh tay phải của Văn Lục. Đôi gò bồng cựa cựa vào cánh tay khiến hắn muốn bủn rủn chân tay:

“Không xong… cứ vầy khác gì khuyến khích người ta phạm tội đâu. Có mỗi hình dáng mờ ảo mà sao cảm giác như thật vậy a”.

Văn Lục cười khổ, sắp không khống chế được bản thân hắn đành tính bài “chuồn”:

- A! Ta còn nhiều việc… xin phép cáo từ trước vậy.

Bất quá hắn vừa rút tay ra khỏi vòng tay cô bé, Đào Hồng Nương đã giở “khóc nhè thần chưởng” ra, ôm mặt ngồi khóc thảm thiết khiến người ta không sao đành lòng vứt bỏ.
Văn Lục chịu hết nổi, dẫu biết rằng có thể đây là hư ảo, xong nếu nói không động tâm thì là hoàn toàn nói dối. Đây đơn thuần là tình cảm, yêu thương, muốn được nâng niu chứ không đơn thuần là dục vọng thể xác.
Đang nhíu mày không biết dỗ dành cô bé ra làm sao, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, Văn Lục kêu lên:

- A! Ta nhớ ra rồi…

Vừa mới kêu lên được mấy tiếng, Văn Lục vội ngậm miệng lại, hết nhìn Đào Hồng Nương lại nhìn Liễu Nhu Nương. Trong lúc đang rối tinh rối mù, Văn Lục nhìn thấy điệu bộ nũng nịu của Đào Hồng Nương lại nghe nàng nói “hành động giống con người”, vậy đương nhiên trước đó nàng có lẽ hoàn toàn không phải là nhân loại rồi. Văn Lục chợt nhớ tới một câu truyện cổ Việt Nam. Câu chuyện truyền kỳ này được ông nội Văn Lục kể lại cho hắn nghe khi hắn còn nhỏ.

Câu truyện ly kỳ về yêu ma nên Văn Lục có ấn tượng rất sâu về nó. Không ngờ trong hoàn cảnh cách xa trái đất không biết bao nhiêu dải thiên hà lại được trứng kiến hai tuyệt thế “yêu tinh” trong truyện. Văn Lục mặc dù thời hiện đại, quan niệm về yêu ma khác xa người xưa, bất quá hắn vẫn không nhịn được, kinh dị lùi lại ba bốn bước.

Hà Nhân, một thư sinh quê Thiên Trường. Sống dưới thời vua Lê Thái Tông, Hà Nhân còn là học trò của thánh nhân Ức Trai tiền bối.
Trong một lần đi ngang Trại Tây, vốn là trang viên của quan Thái sư đã mất, Hà Nhân không ngờ gặp được hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần, khí chất mê đắm lòng người. Chàng lân la hỏi thăm, trò truyện… thật không biết trời cố ý an bày, hay thiên duyên tiền định, chẳng bao lâu, chàng và hai cô gái đã mặn nồng tình ái, lưu luyến không rời. Cha mẹ Hà Nhân giục về lập gia đình, chàng dám nói dối là việc học chưa xong, chưa muốn tính chuyện gia thất. Chẳng qua trong lòng chàng và hai cô gái họ Đào và họ Liễu kia đều biết lý do mà chàng nói dối.

Nhưng là tình nồng thì chẳng được bao lâu, hạn định “thác hóa” của hai nàng đã tới. Lúc đó chàng mới đau khổ mà biết rằng hai nàng vốn là cây liễu và cây đào tu luyện mà nên hồn phách. Theo nguyên tác được ghi lại trong truyện thì là chàng Hà Nhân nặng tình, làm bài văn tế hai nàng cẩn thận như thê tử của mình. Và đêm đó hai nàng về báo mộng.
Bất quá Văn Lục liếc nhìn hai nàng “yêu tinh” ở đây thì lại giật mình không ít. Chắc chắc có gì đó uẩn khúc chứ không đơn giản như tác giả đã sưu tầm trong dân gian vậy.

Văn Lục sinh ra thời hiện đại, lúc còn là sinh viên lại đọc nhiều tiểu thuyết, cho nên quan niệm về yêu ma quỷ quái thực sự là khác xa thời phong kiến. Theo ý kiến của hắn thì bất kể chủng tộc, hay dòng loài nào, kể cả xấu xí hay xinh đẹp, phàm là đối với hắn tử tế, hắn sẽ luôn luôn tôn trọng, kính nể, cho dù chủng tộc đó có bị tất cả người trên thế gian ghét đi chăng nữa. Ngược lại cho dù là người được cả thế gian trọng vọng, tôn sùng nhưng mà có ý đồ bất lợi với hắn thì hắn cũng liệt kê tên đó vào danh sách đen không chút suy nghĩ. Nhân từ, hay ác độc… Văn Lục khinh thường những đánh giá đó. Thiện cũng là ác, mà ác cũng là thiện, thiện đối với kẻ này có khi lại là ác với kẻ khác. Cho nên đối với Văn Lục mà nói, yêu tinh cũng được, quỷ cũng xong, miễn là đừng có hại hắn thì hắn luôn đối xử chân tình.

Hai nàng Đào Hồng Nương và Liễu Nhu Nương cũng đã phát hiện ra vẻ mặt cổ quái của Văn Lục. Văn Lục nhìn ra trong mắt các nàng tràn đầy vẻ u oán thất vọng khi hắn lùi lại ba bốn bước.
“Các nàng cũng không hại ta a” Văn Lục chép miệng tiến lại nâng Đào Hồng Nương đứng dậy:

- Không phải ta không quý hay coi khinh các nàng mà là ta còn nhiều việc, phải đi ra ngoài. Ta nghĩ hai nàng có thể ra thế giới đầy màu sắc bên ngoài để mở mang tầm mắt. Bất quá ta cũng phải nói trước, trong các màu sắc rực rỡ của thế giới đa dạng ấy, còn có màu… tối. Đó là đầy dẫy những cạm bẫy có ẩn có hiện…

Nói đoạn Văn Lục ngồi xuống trầm ngâm nhìn Đào Hồng và Liễu Nhu, đợi quyết định của hai nàng.
Đào Hồng đang khóc bỗng nhiên nín hẳn, cô bé hưng phấn chạy lại bên cạnh Văn Lục líu ríu:

- Ta muốn ra ngoài, ta không thích ở đây mãi đâu đấy.

Văn Lục bất đắc dĩ thở dài, thân mình còn đang làm nhiều nhiệm vụ, thêm hai cô bé này không biết có bảo đảm an toàn cho họ được không nữa.

“Đành đợi về trái đất giao cho sư phụ vậy, sư phụ cũng không phải là người “phân biệt chủng tộc” nên yên tâm hơn nhiều”

Nghĩ vậy Văn Lục lập tức thoải mái, mìm cười với hai cô bé. Bất chợt phía ngoài “Rầm” một tiếng giống như cánh cổng bị ai đó phá tung mà vào. Văn Lục biến sắc chưa kịp làm ra hành động gì thì đã thấy ba lão già Klake đỏ chót ập tới hậu viện, theo sau lúc này chỉ còn ba tên Klake thực lực yếu mà thôi. Nhưng mà Văn Lục cũng không dám khinh thị, ba sinh vật Klake vừa bước vào trong sân Văn Lục đã quát lên: truyện từ

- Mau… mau rút lui vào trong vườn đào!

Đồng thời Văn Lục cũng vung đại đao lên, linh khí nhộn nhạo ập về, cấp tốc tụ quanh thân mình Văn Lục. Một đạo long ảnh màu vàng hiện rõ, gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc đã giươn nanh lao sầm về phía ba lão Klake. Ba Lão già đỏ chót này cũng phản ứng phi thường nhanh, chỉ trong nháy mắt, một bức tường nước được ba lão liên thủ tạo nên ngay trước mắt.

Vik đang bị tay trái của Văn Lục “xách” thấy Văn Lục tung một đao thì trợn tròn mắt vẻ không tin nổi hết nhìn Văn Lục lại nhìn con rồng Việt đang gầm lên lao tới bức tường lớn bằng nước. Trong khi ba lão già đang khinh thường kỹ năng “màu mè” này ai cũng dễ dàng nhận ra nó không thể nào phá vỡ bức tường nước kiên cố do ba Klake trưởng lão tạo nên. Nhưng một màn phía sau khiến mọi người kinh hãi tròn mắt. Con rồng của Văn Lục phát ra khi lao tới bức tường tưởng trừng như sắp đâm sầm vào, nhưng mà ngoài mọi người ý liệu. Con rồng Việt màu vàng không ngờ lại lượn một đường tuyệt đẹp lướt lên phía trên bức tường rồi mới chúc đầu lao xuống làm ba lão già kinh hãi gân chết vội vàng triệu hồi bức tường khác.

Bức tường nước mới này do vội vã ngưng thành cho nên “Long Ảnh Hóa Hình” của Văn Lục đâm cho tan hoang, rớt thành nhiều mãng lớn những nước đổ ập xuống. Bất quá thực lực của ba lão già này cũng không phải tầm thường cho nên sau khi phá tan bức tường, con rồng cũng chỉ tiến lại gần chỏm đầu cả mấy Klake thì chập chờn muốn tan biến.

Văn Lục thở dài tiếc nuối, biết có đánh chúng mấy lão đỏ chót này cũng không hiệu quả cho nên dồn lực lượng của con rồng vào hết phần đuôi mà quật xuống một tên Klake cấp thấp đang run rẩy đứng sau ba lão già. Tên nọ tử vong đương trường, bị hơi nước bao phủ làm lúng túng một hồi.

Trong phạm vi vườn đào, kể cả trang viên này đều bị ảnh hưởng bởi mê ảo trận nào đó, ngay cả linh thức cũng không có tác dụng nên Văn Lục và ba lão già Klake đành dùng các giác quan phổ thông mà thôi. Do đó khi “Long Ảnh Hóa Hình” của Văn Lục đột phá bức tường phòng hộ đã làm nên một trận sương mù đậm đặc bao phủ cả đoàn Klake giờ chỉ còn năm mạng ở trong đó. Ba lão già kia cũng sợ Văn Lục nhân cơ hội đánh lén nên chật vật vội vàng bố chí phòng ngự bốn phía, vì cả ba lão đều nhận ra thực lực của họ cao hơn nhiều so với Văn Lục. Ít nhất ba lão cũng ngang bằng với tu luyện giả cấp chín cấp mười, cho nên dám chắc phòng ngự do ba lão liên thủ thì Văn Lục có ba đầu sáu tay cũng đừng hòng mơ tưởng phá nổi.

Nhưng mà khi sương mù tan đi, ba lão già Klake nhìn quanh thì bóng dáng Văn Lục và những người đi cùng hắn đều “mất tăm” không còn bóng dáng. Lúc ấy cả ba lão già thân hình đỏ chót mới biết mình bị Văn Lục chơi ột vố, đánh một đòn xong rồi chạy mất… quả là tức muốn hộc máu đương trường.

Văn Lục lúc này đang thần tình đắc ý, hắn tụ khí bao bọc cả Vik và hai “mộc tinh” bay lượn xuyên qua các tán đào phía sau trang viên. Phong cách chiến đấu của Văn Lục là đối với địch nhân luôn luôn bình tĩnh đưa ra những lựa chọn sáng suốt ít tổn hao nhất, nắm giữ những tình tiết trận đấu một cách trặt chẽ… điều này có phần giống với việc tu luyện vận mệnh của Ức Trai tiền bối. Chính vì lý do này mà khi lần đầu nhìn thấy hắn, Ức Trai tiền bối đã rất muốn thu hắn làm đồ đệ. Nhưng mà sư phụ của Văn Lục cao tay phát hiện ra trước nên tiền bối đành tiếc nuối thở dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui