Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 91: Nguyễn Thiên Sơn
Nguồn: Tàng Thư Viện
Nghe Văn Lục nói muốn đi thăm gia tộc Nguyễn thuật, mọi người đều sáng mắt. Cả sáu ngưởi ở đây đều còn rất trẻ, nhất là ngoại trừ Văn Lục, những người còn lại hầu hết thời gian từ nhỏ cho tới bây giờ đều nghiêm khắc tu luyện trong môn phái hay trong gia tộc, làm gì có thời gian mà đi thăm thú mọi nơi. Giờ nghe nói Nguyễn thuật là một gia tộc cực mạnh cũng chẳng kém mấy môn phái lớn kia là bao thì trong lòng cũng rục rịch muốn đi. Văn Lục cười ranh mãnh:
- Làm xong nhiệm vụ của mình rồi thì mới được tới đó.
Ba vị công tử tiu nghỉu nhìn nhau, một hồi sau đều biến mất dạng, có lẽ đã phân chia nhiệm vụ xong giờ cố hoàn thành cho nhanh còn được đi chơi. Văn Lục lắc đầu “tính khí không bằng tuổi a”.
Một ngày sau, trên một đỉnh núi lớn, chợt xuất hiện hai bóng người. Đứng từ trên đỉnh núi này người ta có thể trông xa bốn phía xung quanh. Ở đây quanh năm cây cối xanh tốt, linh khí nồng đậm, chim chóc hòa mình với trời xanh… quả là một nơi thế ngoại đào viên, không vương vấn chút bụi trần. Đây là một vùng núi gần biên giới Việt – Lào, quanh năm hầu như chẳng có bước chân con người tới. Cho dù có tới đây, mọi người đều cố leo lên tới đỉnh núi cao nhất dưới chân một nam một nữ đang đứng. Bất quá chẳng ai để ý thấy, dưới chân núi có một con suối. Xa xa con suối này đang chảy thẳng một đường bỗng nhiên bị bẻ cong một vòng cung lớn… quả là kỳ lạ.
Hai người một nam một nữ đó chính là Văn Lục và Na Na. Lúc này Na Na vươn tay chỉ ra hướng phía trước nói:
- Gia tộc Nguyễn thuật không ở trong kinh thành như mọi người vẫn tưởng. Anh Văn Lục xem ở không xa kia chính là nơi gia tộc Nguyễn thuật cư ngụ.
Văn Lục nhìn theo hướng chỉ của Na Na về phía tây, thấy trước mặt cách đỉnh núi nơi hai người đứng cách hơn hai ngàn mét có một tòa núi cao khổng lồ. Điều đáng nói là cả tòa núi khổng lồ đứng sừng sững ở đó lại được một đại trận che đi. Nhìn vào khu vực đó, dân thường chỉ nhìn thấy một khoảng đồi núi khô cằn, cây cối gầy guộc mà thôi, chẳng có gì đáng xem xét. Bất quá dưới linh thức của mình, Văn Lục vẫn dễ dàng nhận ra. Quả núi như một cột chống trời vươn thẳng lên tầng mây mù, ngút tầm mắt. Quả núi có phần nào giống như một hình chóp nón, Văn Lục áng chừng chân của quả núi đó cũng phải gần mười lăm mười sáu km, còn đỉnh của nó vào khoảng tầm trên dưới ba km.
Từ trên lưng trừng quả núi, chín dòng thác ầm ầm đổ xuống như chín con bạch long vươn mình quấn quanh mà lên trông thật hùng tráng. Nhìn từ xa, những dòng thác bạc trắng đó dễ làm người ta có cảm giác là từ trên trời đổ xuống, từ trong những áng mây đổ ra…
Xen kẽ giữa những tàng cây trên ngọn núi là vô số đình đài lầu các theo lối kiến trúc cổ, nhộn nhịp người đi lại. Chốc chốc lại có người phi hành bay vút qua lại giữa những đình đài, những đám mây vờn nhẹ quanh ngọn núi tạo nên vẻ huyền ảo, làm cho người nhìn vào cảm giác đang ở trong tiên giới trong truyền thuyết.
Cả quả núi dường như được chia làm chín tầng. Có lẽ mỗi một tầng sẽ tượng chưng ột thân phận khác nhau của những người trong dòng họ. Xem ra gia tộc Nguyễn thuật quả thật chịu “ảnh hưởng” sâu sắc từ con số chín. Văn Lục ngước mắt lên nhìn tầng trên cùng, cũng chính là đỉnh của ngọn núi. Không ngờ cả đỉnh núi phát ra quang mang mờ ảo. Linh thức của Văn Lục thăm dò vào đó cũng chẳng khác nào châu đất xuống biển, không một chút phản hồi.
Văn Lục cảm khái:
- Đại gia tộc đúng là đại gia tộc… khí thế hùng tráng mạnh mẽ như thế này chắc cũng chỉ có các môn phái tu thuật mới so sánh được.
Na Na đứng bên tủm tỉm cười:
- Hì hì… cũng bình thường thôi… Nghe nói gia tộc Nguyễn thuật còn đặt tên cả quả núi này là “Nguyễn Thiên Sơn” đó. Cái tên quả là kêu nha…
Văn Lục không thèm chấp cô bé. Tiểu “yêu tinh” này từ Văn Lang Thiên mò xuống, nếu để “dinh cơ” họ Nguyễn thuật trong mắt mới chính là chuyện lạ đâu. Nhân gian không thể nào so sánh được với Văn Lang Thiên cả.
Văn Lục tụ khí dưới chân bao quanh cả Na Na vào trong nhẹ nhàng lướt xuống tới gần Nguyễn Thiên Sơn. Dưới chân núi là một con suối nước chảy trong lành vòng qua như một vòng cung ôm lấy Nguyễn Thiên Sơn.
Vừa đáp xuống mặt đất dưới chân núi, đập vào mắt cả hai người là ba chữ cực đại như rồng bay phượng múa được khắc lên một vách đá cheo leo cổ kính… “Nguyễn Thiên Sơn”.
Văn Lục cảm nhận được trong những nét chữ to lớn tới cả hai ba chục mét vuông ấy là lực lượng áp bức lên người nhìn. Hắn chỉ cảm thấy người hơi bị dồn nét liền vận lực lượng "Mầm Thế Giới" kháng lại liền cảm thấy nhẹ nhõm. Bất quá bên cạnh hắn, cô bé Na Na không nhẹ nhàng được như vậy. Vừa nhìn thấy dòng chữ Na Na vội vàng cúi mặt xuống không giám nhìn nữa. Xem chừng mấy chữ này là do một vị tiền bối lực lượng kinh nhân nào đó của gia tộc Nguyễn thuật lưu lại, chứ người tu thuật bình thường không thể nào viết nổi ba chữ đó.
Ở bãi đất trống bên cạnh con suối trước mặt Văn Lục là hơn trăm người tụ tập. Văn Lục nhận ra toàn bộ những người khoanh chân ngồi ngay ngắn ở bãi đất trống đó đều là những người trẻ tuổi. Điều làm Văn Lục kỳ quái là lực lượng của những người nảy cực kỳ thấp. Phải nói là gần như chỉ mới thức tỉnh "Mầm Thế Giới" chứ chưa có chút lực lượng nào. Văn Lục đang ngạc nhiên thì Na Na đứng bên cạnh nói:
- Những tinh anh trẻ tuổi ở đây đều là tầng lớp thanh niên của họ Nguyễn. Những người này được tuyển chọn kỹ càng từ khắp các chi trên khắp đất nước Đại Việt.
- Ủa vậy ngồi cả ở đây làm gì?
Văn Lục tò mò hỏi, Na Na kỳ quái nhìn hắn một hồi nhưng vẫn đáp:
- Đương nhiên là khảo nghiệm rồi. Những thanh niên khi tới đây đều được ban ột viên đan gọi là “Thức Tỉnh đan”. Đúng như tên… tác dụng của viên đan dược này chính là làm "Mầm Thế Giới" của những tinh anh họ nguyễn này thức tỉnh. Tiếp đó tất cả được bố chí ở đây để khảo nghiệm…
Văn Lục kinh dị nhìn ba đại chữ cheo leo trên vách núi nói:
- Vật khảo nghiệm chẳng lẽ là ba chữ này? Nhưng là cấp sáu tu thuật còn không thể nhìn được a…
Linh hồn Văn Lục là cấp tám, đương nhiên là có thể nhìn ba chữ “Nguyễn Thiên Sơn” này nhẹ nhàng. Bất quá dù cho Na Na là tầng sáu mộc thuật mà vẫn không thể nhìn nó lâu, nếu không sẽ hộc máu tổn thương nguyên khí. Na Na thấy Văn Lục kinh dị nhìn đám thanh niên phía trước thì mỉm cười nói:
- Đương nhiên là không phải bắt họ nhìn những chữ đó để khảo nghiệm. Na Na đoán là họ chỉ ngồi nhắm mắt dưỡng thần trước nó thôi. Điều này cũng kinh khủng lắm rồi. Ai kiên trì lâu thì sẽ được chọn, ai không đạt thì sẽ bị tiền bối có linh hồn cao cấp xóa bỏ đoạn ký ức tham gia khảo nghiệm này và đưa về nơi cũ làm người thường.
Anh nên biết rằng Long Quân Thiên Đế và Thiên Hậu Âu Cơ đã phát minh ra "Mầm Thế Giới" cho con cháu Đại Việt. Điều đó có nghĩa là trên con đường tu thuật của người Đại Việt không hề có chút nguy hiểm như những công pháp tu luyện giả khác. Nếu không phải tranh đấu gì thì người tu thuật cứ bình bình mà phát triển "Mầm Thế Giới" của mình trở nên mạnh mẽ. Đây chính là tạo nên thế giới riêng ình, chính vì thế tu thuật chẳng bao giờ gặp cái gọi là thiên kiếp như tu chân Trung hoa, hay Yêu Kiếp như Nhẫn giả Nhật Bản cả…
Chính vì lý do này các gia tộc và các môn phái khi tuyển chọn tinh anh thường khảo nghiệm tính kiên trì… chấp niệm không buông trong lòng. Đương nhiên những người có "Mầm Thế Giới" thuộc cấp cao cũng được ưu tiên hơn. Giả dụ những tinh anh có "Mầm Thế Giới" đạt cấp bảy tới cấp chín thì được đánh giá là thiên tài. "Mầm Thế Giới" từ cấp mười tới cấp mười hai thuộc dạng tuyệt thế thiên tài chính là trọng điểm cần bồi dưỡng, vì những người như thế này, tu thuật thường nhanh gấp nhiều lần so với người có "Mầm Thế Giới" thông thường.
- Hả?
Văn Lục nghe Na Na nói một hồi hiểu được thêm nhiều điều. Hắn quả là thiếu hụt kiến thức về tu thuật… suốt ngày cắm cúi làm nhiệm vụ với vận chuyển ngũ hành tương sinh tuần hoàn nhằm mở rộng "Mầm Thế Giới" nào còn thời gian nghiên cứu mấy vấn đề này. Ở bên cạnh, Na Na vẫn thao thao giảng giải:
- Cái gọi là tuyệt thế thiên tài thực ra chỉ là một cách đánh giá mà thôi. Nếu hắn là người nhu nhược nhút nhát, hay là kẻ không có lòng kiên nhẫn thì hắn cũng chỉ là một thanh kiếm gỗ có nước sơn bóng đẹp mà thôi. Cho nên dù "Mầm Thế Giới" như thế nào thì vẫn phải thông qua khảo nghiệm trước rồi mới được kết nạp…
Văn Lục gật gù:
- Ồh… gia tộc Nguyễn thuật chẳng lẽ mỗi ngày đều có hơn một trăm người tới khảo nghiệm vậy sao? Nhiều quá ha…
Na Na đứng bên buồn cười, Văn Lục hôm nay không biết giả ngu hay không chịu suy nghĩ. Cô bé lườm hắn một cái rồi nói:
- Làm gì mà ngày nào cũng một trăm… Na Na đoán là hàng tháng hoặc ba tháng một lần thôi. Chứ anh tưởng tinh anh nhiều vậy sao? Nếu nơi tuyển chọn nhiều thì phải nói tới các môn phái lớn. Anh phải tới cổng những môn phái đó mới thấy được quy mô tuyển người như thế nào…
Lúc này có một lão nhân mặc trang phục võ sĩ đứng cạnh gần đám thanh niên đang khảo nghiệm cũng đã phát hiện ra sự có mặt của Văn Lục và Na Na. Người nọ bước lại gần cung tay về phía Na Na nói:
- Kính chào tiền bối… Tại hạ là Nguyễn Phong trưởng lão thứ bốn mươi chín của gia tộc Nguyễn. Tiền bối đại giá quang lâm có gì chỉ bảo a?
Văn Lục nhìn lướt qua lão nhân liền nhận ra người này mới đạt tới tầng năm thổ thuật. Thảo nào lão nhân mới nhìn không ra cấp độ của Na Na.
Văn Lục lúc này đang dùng Vụ Ẩn thể hiện mình ở tầng bốn trung cấp hỏa thuật, thấp hơn lão nhân một bậc. Cho nên lão nhân cũng chỉ khách khí với Na Na.
Người tu thuật có rất nhiều biện pháp dưỡng dung nhan, cho nên dù thấy khuôn mặt Na Na còn trẻ lão nhân cũng không dám thất lễ. Na Na cũng vội cúi người đáp lại rồi ngẩn lên nói:
- Nhờ bác nhắn giùm trưởng tộc rằng đệ tử của Hải Thượng Lãn Ông từ Văn Lang Thiên cầu kiến.
- Ách! Tiền bối đợi một lát… truyện từ
Vừa nghe Na Na nói xong, lão nhân kinh hãi gần chết vội vàng lật đật xoay người tính bay vút lên đỉnh núi thông báo cho trưởng tộc.
Hải Thượng Lãn Ông là ai? Chính là danh sư tuyệt thế, người mà ngay cả tu thuật giả trên Văn Lang Thiên cũng phải tôn trọng chứ đừng nói tới tu thuật giả dưới nhân gian. Dù chỉ là đệ tử của ông thôi lão nhân cũng không giám chậm chễ chút nào. Bất quá trước lúc lão nhân bay vút lên trên không, Na Na vội truyền âm theo, nhắc lão đừng nên để lộ ra cho nhiều người biết. Na Na biết Văn Lục chuyến này tới gia tộc Nguyễn thuật không muốn làm rùm beng.