Hôn Trộm 55 Lần

Tay cô chỉ giật giật, sau đó nắm chặt lấy váy của mình, không hề vươn tay ra tiếp nhận chiếc túi.

Trán Lục Cẩn Niên nhăn lại, lực cầm chiếc túi tăng thêm một chút, tay lại vẫn như cũ duy trì tư thế đang đưa cho Kiều An Hảo, không hề rút về.

Lúc này, bóng đêm càng đậm, mọi người trong đoàn làm phim đã vào trong từ lâu, ánh sáng lờ mờ ở góc rẽ, bốn người đứng đó, người nào cũng không nói chuyện, xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Tay Lục Cẩn Niên đưa ra rất lâu, Kiều An Hảo nhất định duy trì dáng vẻ thờ ơ, không khí giữa hai người có chút giằng co.

Triệu Manh và trợ lý của Lục Cẩn Niên đứng bên cạnh, đáy lòng đã có chút xấu hổ.

Lại một trận gió lạnh thổi đến, cảm giác lạnh lan đến cả người, Kiều An Hảo run rẩy, vẻ mặt lại vẫn bình thản chuyển tầm mắt ra khỏi chiếc túi trong tay anh, dáng vẻ muốn tránh ra.

Trợ lý thấy cảnh như vậy, phản ứng nhanh chóng tiếp nhận túi lớn trong tay Lục Cẩn Niên, đưa về phía Triệu Manh: “Cô Kiều trong bụng không thoải mái, Lục tổng đã cố ý đi mua.”

Triệu Manh nghĩ một chút, vươn tay nhận lấy, thay Kiều An Hảo nói một tiếng: “Cảm ơn.”

Sau đó nghiêng đầu liếc mắt nhìn Kiều An Hảo một cái, tầm mắt của Kiều An Hảo vừa lúc lạ đến chiếc túi trong tay cô, ngón tay của Triệu Manh cứng ngắc, nhưng Kiều An Hảo lại không có vẻ mặt gì quá lớn, quay đầu lại, cất bước rời đi.

Kiều An Hảo đi được một đoạn xa, âm thanh của Lục Cẩn Niên, cắt qua bóng đêm truyền đến sau lưng cô: “Nếu thân thể thật sự không thoải mái, ngày mai tôi sẽ dời lịch diễn của cô chậm lại vài ngày.

Bóng dáng Kiều An Hảo cứng ngắc, tiếp tục bước hai bước, mới ngừng lại được, đưa lưng về phía Lục Cẩn Niên, mới quay đầu, nhìn anh một cái, ánh mắt cực kỳ nhạt nhẽo, lời nói trong miệng cũng cực kỳ xa cách: “Anh Lục, không cần, cảm ơn.”

Anh Lục … Lục Cẩn Niên bị mấy chữ của cô làm cho thất thần, nhìn Kiều An Hảo không chớp mắt một lúc lâu, anh mới nhẹ nhàng gật đầu một cái, động tác có chút kích động, như là đang che giấu bất an và khủng hoảng ở đáy lòng.

Sau một khắc, há to miệng, như là muốn nói gì, nhưng sau cùng dừng một lát, mở miệng nói: “Thời gian không còn sớm, nên nghỉ ngơi sớm một chút.”

Kiều An Hảo không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu, sau đó quay đầu, nói nhỏ một câu với Triệu Manh “đi thôi”, tiếp tục cất bước rời đi.

Triệu Manh xấu hổ nắm lấy tóc của mình, nở một nụ cười rực rỡ với Lục Cẩn Niên: “Lục tổng, hẹn gặp lại.”

Sau đó liền một đường chạy chậm đuổi theo Kiều An Hảo.

Sau khi bóng dáng của Kiều An Hảo và Triệu Manh khuất sau chỗ rẽ, Lục Cẩn Niên mới thu lại tầm mắt, cũng mở miệng nói một câu “đi thôi”, sau đó dẫn đầu cất bước đi về phía khách sạn.

Trợ lý không nói gì, một đường đi vào thang máy, chờ đưa Lục Cẩn Niên trở về phòng, đưa cho anh một ly nước sôi, lúc đi vào phòng ngủ, giống hệt như suy đoán của anh, Lục Cẩn Niên lại đứng trước cửa sổ, hút thuốc.

Trợ lý không hề quấy rầy Lục Cẩn Niên, chỉ để nước sang một bên, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ, lúc đóng cửa phòng, vẫn hơi lắm lời nói một câu: “Lục tổng, hút thuốc nhiều có hại với sức khỏe.

Đầu ngón tay Lục Cẩn Niên kẹp điếu thuốc lá run lẩy bẩy, khói bụi tuôn xuống, anh không quay đầu, cũng không nói gì, như là đưa lưng về phía trợ lý gật gật đầu, hoặc như là động tác gì cũng không có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui