Hôn Trộm 55 Lần

Cẩn Niên... Hai chữ quen thuộc như vậy, khiến cho khóe miệng Kiều An Hảo, bỗng dưng dừng lại.

Trên mặt bà lão kia càng kích động, giống như thấy người trong nhà, đặc biệt vui mừng vươn tay, kéo tay Kiều An Hảo: "Cẩn Niên đâu? Cẩn Niên đâu? Sao lâu rồi không tới thăm bà?"

Kiều An Hảo ngồi xổm người xuống, đỡ bà lão lên, đi tới ghế dài: "Bà bà... Bà nói Cẩn Niên, là Cẩn Niên nào?"

"Cẩn Niên chính là Cẩn Niên." Bà lão đang vui vẻ, trở nên có chút ủy khuất, lo lắng nắm tay Kiều An Hảo: "Con nói cho bà biết, Cẩn Niên đâu? Sao Cẩn Niên không đến thăm bà?"

Bà lão trả lời rồi không nói nữa, Kiều An Hảo đỡ bà ngồi ở trên ghế dài trong trạm xe buýt, sau đó nhìn quảng cáo sau lưng, đúng lúc trên đó có hình của Lục Cẩn Niên, vì vậy liền chỉ lên: "Bà bà, bà nói Cẩn Niên, có phải là anh ấy không?"

Bà lão nhìn theo ngón tay của Kiều An Hảo chỉ nhìn một lát sau đó liền đứng lên, tới gần, cẩn thận nhìn hồi lâu, giơ tay lên, sờ sờ cái hình: "Cẩn Niên, sao con không tới thăm bà nội? Con đã nói 1 tuần sẽ đến thăm 1 lần, con xem đã bao lâu rồi! Đúng là không có lương tâm mà!"

Bà lão làu bàu, nhưng Kiều An Hảo nhìn phản ứng của bà, hiểu Cẩn Niên trong lời bà nói, đó là bà muốn tìm Lục Cẩn Niên!

Bà là bà nội của Lục Cẩn Niên sao?

Kiều An Hảo không khỏi kích động, trong miệng vốn muốn gọi bà, liền biến thành bà nội: "Bà nội, bà biết Lục Cẩn Niên đang ở đâu sao? Bà nói cho con biết có được hay không? Con cũng tìm rất lâu rồi không thấy anh ấy?"

"Nói hưu nói vượn!" Bà lão bất chợt liền xoay người, có chút tức giận nhìn chằm chằm Kiều An Hảo: "Con nói con không tìm được Cẩn Niên? Sao con không tìm được! Con là cô dâu nhỏ của Cẩn Niên mà, chắc chắn con biết. "

Cô dâu nhỏ?

Kiều An Hảo bị lời nói của bà lão mà sửng sốt: "Bà nội, con không phải là cô dâu nhỏ của Lục Cẩn Niên..."

Bà lão cũng không chờ Kiều An Hảo giải thích xong, cả người trở nên càng thêm tức giận, nước mắt cũng tuôn rơi rơi xuống: "Có phải con thấy bà già nên khi dễ bà không! Con đừng nghĩ bà không biết, con chính là cô dâu nhỏ của Lục Cẩn Niên!"

Kiều An Hảo thấy bà lão khóc lập tức tay chân luống cuống: "Bà nội, bà đừng khóc, con..."

Bà lão hoàn toàn không nghe Kiều An Hảo nói, thái độ thay đổi nhanh chóng, mới lúc nãy rõ ràng còn tức giận còn khóc, một giây kế tiếp liền cười híp mắt nắm tay Kiều An Hảo, nói: "Cô bé, gặp được con là sẽ thấy Cẩn Niên, con dẫn bà đi tìm nó nha!"

Kiều An Hảo hoàn toàn bị lời nói không rõ và cử chỉ làm mù mờ, cô không dám nói lung tung, sợ lại chọc bà lão khóc.

Lúc cô đang vắt óc suy nghĩ nên làm sao, liếc thấy trước ngực bà lão đeo tấm bảng, phía trên có viết số điện thoại, Kiều An Hảo tò mò vươn tay lấy, thấy phía trên quả nhiên viết phương thức liên lạc khi bà lạc đường.

Kiều An Hảo vội vàng lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại, điện thoại rất nhanh được nhận nghe, là giọng một người phụ nữ, giống như là là người chăm sóc đặc biệt cho bà, không chờ Kiều An Hảo mở miệng, bên kia đầu dây đã hỏi: "Xin hỏi, có phải cô thấy phương thứ liên lạc trên người bà lão không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui