Hôn Trộm 55 Lần

Editor : Meitu

Lời này rõ ràng không phải là cô gửi, cô lại kinh ngạc đến mức tim muốn ngừng đập.

Cô ngây người hồi lâu, kinh ngạc lấy lại tinh thần, sau đó tâm trạng của mình phút chốc ào ào vũ bão.

Bên trong nhà hơi ấm từ từ thổi, cô lại cảm thấy toàn thân có chút lạnh như băng, cô giật giật bởi vì giữ vững một tư thế quá lâu, mà có chút cứng ngắc, sau đó cũng cảm giác được buồng tim đau đớn, giống như là con đê chắn sông bị vỡ, ào ào chảy ra không thể ngừng được.

Khó trách, anh và cô từ biệt 4 tháng, lần nữa gặp lại, anh lại đối xử với cô như vậy.

Khó trách, cô nói với anh, cô ở trong bệnh viện, anh không nghĩ là cô đau lòng mà là không có quan hệ gì với anh.

Khó trách, cô hạ thuốc trèo lên giường của anh, cô cho là bọn họ hòa hảo như lúc ban đầu, anh vẫn còn muốn đưa cô đi.

Khó trách, trong sân bay, cô ôm anh nói, cô thích anh, anh lại không động lòng.

Khó trách, bọn họ đã kết hôn, cô vẫn cảm thấy giữa bọn họ như có 1 khoảng cách vô hình.

Khó trách... Khó trách có nhiều cái khó trách như vậy... Đáy lòng vẫn cất giấu những nghi ngờ kia, lúc này đã hiểu hết, tất cả đã thông suốt.

Nếu như không phải cô thương anh, nếu như không phải cô không cẩn thận phá vỡ búp bê sứ, nếu như trợ lý không nói cho cô biết, nếu như không nhờ tình cảm 13 năm của anh, cho cô dũng khí và kiên trì, cô nghĩ, lần sau 2 người gặp lại vẫn bỏ lỡ nhau.

Chỉ có yêu người đó, mới hiểu một câu "Anh xứng sao" này có bao nhiêu đả kích người khác.

Lục Cẩn Niên, lúc anh dùng dao cắt cổ tay, có phải trong lòng anh tràn đầy tuyệt vọng không?

Là tuyệt vọng nhỉ.

Người anh yêu lại đối xử tàn nhẫn với anh như vậy.

Nhưng mà... Anh có biết biết, đây chẳng qua là một hồi hiểu lầm mới đánh mất.

Bỏ qua, bỏ qua... Người ta nói vụt mất bi thương nhất là hữu duyên vô phận.

Thật ra thì, chưa từng có ai biết được, những chuyện vụt mất này chẳng qua chỉ là 1 hiểu lầm!

Hàn Như Sơ, thật bản lãnh!

Có lẽ bà ta đã sớm biết, chỗ trọng yếu của Lục Cẩn Niên là cô, không từ bỏ cho anh, mà phá hủy cả thế giới của anh!

Thì ra là, người đàn ông cô yêu, ban đầu không phải là mang theo tiếc nuối đi, mà là trong lòng như tro tàn.

Thì ra là, lúc cô đang tìm kiếm mải miết trong 4 tháng, anh lại phải sống không bằng chết, chịu đựng nỗi đau đến tê tâm liệt phế.

Hàn Như Sơ, tôi nhất định không tha cho bà!

Đau lòng, tức giận, thù hận...

Cảm xúc phức tạp đan xen vào trong ngực Kiều An Hảo, dường như muốn đánh vỡ thân thể mảnh khảnh của cô.

Toàn thân cô cũng bắt đầu run lên, nhất thời không cầm chắc điện thoại di động, rơi trên sàn nhà.

Đầu ngón tay cô run rẩy nhặt lên, sau đó liền thấy bên dưới khung soạn tin nhắn, còn có một đoạn chưa gửi đi: 【 Kiều Kiều, anh trả Hứa thị lại cho Hứa Gia Mộc, chúng ta trở lại như trước kia, có được không? 】

Bỗng nhiên, Kiều An Hảo rơi nước mắt như mưa.

Anh nhận được tin nhắn cô viết như vậy, anh vẫn viết lời như vậy.

Lục Cẩn Niên, anh có biết, anh dễ dàng như vậy khiến cho em cảm thấy rất xấu hổ.

Ngón tay Kiều An Hảo dọc theo màn hình điện thoại di động, từ từ kéo lên, cô hôn mê trong 4 ngày, anh gửi tin nhắn cho cô, từng tin từng tin đập vào mắt của cô.

Nhiều đến mấy trăm tin nhắn... Khi cô tỉnh lại, cầm điện thoại di động của mình, thấy cũng không quá một phần mười trong đó

Ban đầu Hàn Như Sơ cầm điện thoại di động của cô, nhìn Lục Cẩn Niên thống khổ như vậy mà lại hèn mọn gửi đi những tin nhắn này, đáy lòng không biết có bao nhiêu hả dạ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui