Hôn Trộm 55 Lần

Editor : Meitu

Kiều Kiều gửi tin nhắn cho anh? Tại sao anh không nhận được?

Đáy lòng anh mơ hồ giống như là cảm nhận được chuyện gì...

Ngay sau đó Lục Cẩn Niên liền nghe Kiều An Hảo vẫn như cũ duy giọng nói rất nhẹ, nói: "Cô gái lại nghe, dì cô gái gọi, nói muốn cô rót giùm ly nước. "

"Cô gái nhất định sẽ đồng ý... Vì vậy cô tắt điện thoại, bưng ly nước xuống lầu, đáy lòng vẫn còn suy nghĩ tin nhắn mình vừa đánh, rốt cuộc có vấn đề gì hay không..."

"Chẳng qua là, lúc cô gái bưng ly nước lên lầu..." Hốc mắt Kiều An Hảo trở nên đỏ hoe, cô ngẩng đầu lên, không nhìn màn hình điện thoại di động, nhìn chằm chằm trần nhà phòng ngủ, nói tiếp: "Lúc đi ngang khúc ngoặt, bất chợt có người vội vàng chạy xuống, sau đó hai người liền đụng vào nhau, cô gái không có chút phòng bị, bị trượt chân, ngã xuống cầu thang. "

Sắc mặt Lục Cẩn Niên nhất thời trắng bệch, anh nhớ tới, lúc ở Mĩ, trong thang máy Kiều An Hảo nói với anh, cô lỡ hẹn, là vì nằm viện.

Khi đó anh có chút đau lòng, nhưng lại không nghĩ rằng, chuyện lại nghiêm trọng như thế.

Lục Cẩn Niên qua một lúc lâu, mới hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó... Sau đó, cô gái kia cảm giác mình như muốn chết..."

Cho dù nhớ lại lần nữa, Kiều An Hảo vẫn như cũ nhớ lại lúc ấy tính mạng mình như ngàn cân treo sợi tóc, trong đầu hiện ra suy nghĩ duy nhất.

"Cô cảm giác được thể lực mình biến mất, ý thức yếu kém, cô rất sợ, cũng rất khủng hoảng, bất chợt rất muốn nói với người kia, cô muốn gửi tin nhắn đó cho anh, cô cảm thấy, đó có thể là lần cuối cùng mình nói chuyện với anh.."

Giọng Kiều An Hảo nhạt đi, trở nên có chút khàn khàn: "Nhưng mà, cô thật vất vả lấy được điện thoại di động, màn ảnh vừa sáng, sau đó người liền ngất đi."

Lục Cẩn Niên muốn mở miệng hỏi câu "Tiếp theo thì sao?", nhưng mà anh mở miệng, lại không nói được gì.

Trong điện thoại có chút yên tĩnh.

Qua tầm 1 phút, Kiều An Hảo hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn về phía màn hình, đáy mắt cô ướt át, lấp lánh: "Cô gái kia, suýt nữa thì chết, ở trong bệnh viện hôn mê suốt bốn ngày bốn đêm, đợi đến khi tỉnh lại, người kia đã bỏ đi..."

Kiều An Hảo nói tới đây, nhớ tới ban đầu mình chạy ra khỏi bệnh viện, tìm hình ảnh anh trong Bắc Kinh, cuối cùng không nhịn được, òa khóc.

"Cho nên... Ban đầu, em hoàn toàn không thấy tin nhắn anh gửi đến, cũng không nhận được điện thoại của anh? Thậm chí, em cũng không biết anh chờ em suốt 3 ngày 3 đêm trước nhà họ Kiều?" Lục Cẩn Niên mở miệng, giọng nói có chút run rẩy.

Kiều An Hảo chưa trả lời, chẳng qua là nước mắt tuôn rơi.

Những chuyện kia, trong lúc hôn mê, vậy... Những tin nhắn kia là ai gửi?

Trong đầu Lục Cẩn Niên hiện lên suy nghĩ, cũng chưa có đáp án cụ thể, tiếng Kiều An Hảo mang theo vài phần nức nở mềm mại, lần nữa truyền đến: "Lục Cẩn Niên, cô gái kia, cô ấy nói, nếu như cô ấy biết, người kia tỏ tình, cô ấy nhất định sẽ không từ chối."

Một câu nói khiến cho tất cả nghi ngờ trong đầu Lục Cẩn Niên đã sáng tỏ đáp án.

Trong nháy mắt, Lục Cẩn Niên không biết nên hình dung tâm tình của mình thế nào, anh sửng sốt một chút, lại sửng sốt một chút, cuối cùng bất chợt liền cúp điện thoại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui