Hôn Trộm 55 Lần

Editor: Xiu Xiu

Tuy Triệu Manh cũng cực kỳ tức giận, nhưng Kiều An Hảo là đương sự, đương nhiên là người khó khăn nhất, vì thế Triệu Manh liền đè xuống đáy lòng phẫn nộ khuyên can cô: “Kiều Kiều, mấy hôm trước ở

trong đoàn làm phim của Nhất kiến chung tình, Lục Ảnh đế nói với Lâm Thi Ý như thế, khẳng định là cô ta rất bực tức, cậu nên cho cô ta an ủi mình một chút?”

Triệu Manh này nói chuyện đôi khi cực kỳ thích lạc đề, nửa đoạn trên rõ ràng nghe qua khiến người ta rất thư thái, thậm chí Kiều An Hảo còn muốn phối hợp gật đầu, cầm lấy chiếc đũa, chuẩn bị chiến đấu với một màn mỹ thực.

Kết quả vừa mới ăn hai miếng cá, lời kế tiếp của Triệu Manh, liền biến chất: “Kiều Kiều, cậu khoan hãy nói, Lâm Thi Ý có bạn trai rất nhiều tiền, còn cầu hôn với cô ta, là nhẫn kim cương to như trứng chim bồ câu...”

Kiều An Hảo không có nhẫn cưới, tâm tình hoàn toàn rơi xuống đáy vực.

Đừng nói nhẫn kim cương gì đó, ngay cả 100 đồng tiền bạc, cô cũng không có.

Kiều An Hảo liếc mắt nhìn hai bàn tay nhẵn nhụi của mình, ủ rũ buông đũa xuống.

Triệu Manh lúc này mới ý thức được sự sai lầm của mình, vội vàng ngậm miệng lại, thật cẩn thận nhìn Kiều An Hảo vài lần, sau đó đang chuẩn bị mở miệng dò xét cô một lần nữa, kết quả đột nhiên di động của Kiều An Hảo lại kêu lên.

“Ai gọi tới?” Triệu Manh hỏi một câu, nhìn thấy Kiều An Hảo một chút phản ứng cũng không có, tò mò rướn người lên nhìn, thấy trên màn hình hiển thị ba chữ “Lục Cẩn Niên”, vì thế liền vui vẻ nhắc nhở cô: “Lục Ảnh đế gọi đên rồi, không phải cậu đợi mãi sao?”

Kiều An Hảo chống hai tay lên má, không nhanh không chậm quay đầu, nhìn thoáng qua màn hình, sau đó chậm rãi vươn tay.

Triệu Manh vì muốn Kiều An Hảo chăm chú tiếp điện thoại, không nói chuyện nữa, cầm đôi đũ mang theo vài phần thèm muốn bắt đầu ăn cơm.

Nhưng Triệu Manh còn chưa nhét được con tôm vào miệng, lại thấy ngón tay của Kiều An Hảo nhẹ nhàng quẹt qua, không phải nghe điện thoại, mà là gác điện thoại.

Triệu Manh khẽ run rẩy, tôm cũng theo khe hở của đôi đũa mà rơi vào chán trà trước mặt, cô vừa hô người phục vụ đổi chén trà mới, vừa hỏi: “Kiều Kiều, sao cậu không nghe điện thoại?”

Lời cô vừa dứt, Lục Cẩn Niên lại gọi đến, sau đó chuông kêu được vài tiếng, lại bị Kiều An Hảo ngắt mất.

“Rõ ràng là đang chờ điện thoại của người ta, không dễ dàng gì mới gọi được, trong lòng rất muốn tiếp, lại còn gải bộ... Cái này gọi là gì nhỉ?”

Ngay lúc Triệu Manh nghĩ cô sắp nhận điện thoại của anh rồi, Kiều An Hảo lại tiếp tục ngắt điện thoại.

“Mình nhớ ra rồi, miệng nói không cần, thân thể lại rất thành thực...”

Theo lời của Triệu Manh nói, lần này điện thoại của anh vừa gọi đến, còn chưa có chuông, đã bị Kiều An Hảo hung tợn ngắt mất.

-

Dọc đường lên máy bay về nước, tâm tình của anh rất phấn khởi, thế cho nên dù lâu như vậy anh cũng không hề nghỉ ngơi, vậy mà trong suốt 5 tiếng bay, anh cũng không chợp mắt chút nào.

Đến sân bay quốc tế Bắc Kinh, Lục Cẩn Niên lấy hành lý, lập tức đi đến bãi đỗ xe, lên xe của mình trở về Cẩm Tú viên.

Lúc này là 11 giờ rưỡi trưa, theo hiểu biết của anh về cô, tối hôm qua cô ngủ trễ, sợ là hiện tại vừa mới tỉnh dậy hoặc là còn chưa tỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui