Edit: Rine, YuanKit
Beta: Cam, YuanKit
Khi nói đến chuyện này, Bàng Thời Gia thấy hơi bùi ngùi, châm một điếu thuốc, ngồi bên sườn núi: “Không ngờ hôm qua ta còn là anh em mà nay anh ấy đã thành đại thiếu gia.”
Quý Dạng ngồi xuống bên cạnh Bàng Thời Gia.
Một lúc lâu sau, cô bé cúi đầu, nhìn đám cỏ trong tầm tay.
Lẫn trong đám cỏ là vài bông hoa màu trắng nhỏ thật xinh.
Bàng Thời gia không cười nổi, thủ thỉ: “Nhưng anh vẫn hy vọng rằng anh Dương ca có thể sống thật tốt.
Anh Dương ấy à…… tình cách thì ngạo nghễ, thế mà cứ bị dẫn về chỗ kia, không thể không cúi đầu khuất phục.
Chắc chắn anh ấy rất……” Anh ta hơi ngừng một chút rồi cười: “Nếu một ngày nào đó, anh Dương được lên chức boss lớn thì tuyệt quá, khỏi phải trải qua những tháng ngày khổ cực như này.”
Quý Dạng ngẩng đầu.
Cô khẽ hỏi: “Anh Tống Dương đi đâu ạ?”
Bàng Thời Gia đáp: “Anh không biết, chắc là đến thành phố B?”
Quý Dạng nghĩ ngợi.
Thành phố B xa lắc xa lơ đó là một thành phố trung tâm phía bắc.
Nó cách đây không biết mấy ngàn cây số.
Quý Dạng hỏi tiếp: “Vậy anh Tống Dương có trở về nữa không ạ?”
Bàng Thời Gia nói: “Khả năng là không.
Hiện giờ anh ấy là đại thiếu gia, làm gì có chuyện quay lại mảnh đất hoang tàn này……”
Thực ra Quý Dạng cũng không gặp lại Tống Dương nữa.
Anh giống như cái bóng đôi lúc xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Người con trai ấy khi mới gặp thì lạnh lùng chán nản, sau đó lại muốn cố gắng học hành để rời khỏi thị trấn Cửu Long.
Tên và nét mặt rõ rệt của anh hiện lên trên quyển notebook của cô.
Bức tranh cô âm thầm vẽ đã bị khóa lại trong ngăn tủ.
Có lẽ sẽ không gặp nhau nữa đâu.
Qua một năm, Quý Dạng lên 11 tuổi, Tống Dương 18 tuổi.
Mùa đông năm lớp 6, ông Trâu Bình đột ngột bị bệnh, được chẩn đoán là ung thư.
Quý Hàng Nam vội vã đón Trâu Bình đến chữa trị ở bệnh viện thành phố, đương nhiên cũng đưa cả Viên Lan theo.
Không được bao lâu, Trâu Bình đã qua đời.
Sự ra đi của ông quá bất ngờ.
Quý Dạng không tài nào ngờ được là ba tháng sau, Quý Hàng Nam nhận một phi vụ buôn bán, muốn xuất khẩu hàng hóa.
Nhưng chuyến đi này là một đi không trở về.
Nghe nói là do phải vượt qua vùng biển quốc tế, bị bọn cướp bản địa khét tiếng bắt cóc rồi sát hại.
Cuộc đời của Quý Dạng chỉ trong một đêm đã trải qua sự biến đổi long trời lở đất.
Một bé gái mới 12 tuổi kèm một đứa em trai và bà ngoại già yếu, không biết đường nào để đi.
Sản nghiệp và một số của cải khác của ba bị cổ đông chiếm đoạt rồi chia nhau nên giờ cô không còn nơi nương tựa.
Mùa hè năm Quý Dạng lên 13, cô cùng bà Viên Lan và Chu về thị trấn Cửu Long, tiếp tục học tập ở nơi đây.
Lúc này bà ngoại đã không thể đi lại được.
Từ lúc Trâu Bình qua đời, suốt cả ngày Viên Lan ôm riết lấy đống ảnh thời xưa, không muốn ra ngoài, càng không nói chuyện với người khác.
Hiện giờ bà như kiểu mắc bệnh Alzheimer(*), có vài lần còn không nhận ra Quý Dạng với Chu Duy.
*Từ gốc: 老年痴呆. Alzheimer là căn bệnh gây ra tình trạng suy giảm trí nhớ thường gặp ở người già.
Thị trấn Cửu Long vừa được xây dựng và cải tạo lại trở thành một thị trấn hiện đại hơn.
Con hẻm nhỏ, ngói xanh tường đỏ, quầy hàng, sườn núi dài trước đây đều biến mất.
Tống Dương cũng không còn ở đây.
Tựa như tất cả chỉ là cảnh còn người mất.
Quý Dạng dường như đã trưởng thành hơn sau một đêm.
Cũng vào mùa hè năm đó, thị trấn bên cạnh thị trấn Cửu Long xảy ra một vụ động đất cấp 7.
Giống như thị trấn láng giềng, toàn bộ thị trấn Cửu Long đều biến thành đống đổ nát.
Tình nguyện trên mọi miền đất nước ào tới cứu trợ, quân giải phóng cũng có mặt.
Nơi nơi oán khóc, nơi nơi điêu tàn.
Quý Dạng dẫn theo Chu Duy, ở trong phòng trú ẩn được dựng tạm, ngơ ngẩn nhìn ra bên ngoài.
Lúc ấy, cô và Chu Duy cũng ở trường học.
Khi trận động đất nổ ra, mọi học sinh đều rít gào ầm ĩ, định bụng chạy khỏi phòng học, liền bị cô giáo hét gọi lại núp dưới gầm bàn.
Chấn động yếu đi, mọi người cùng chạy ra ngoài.
Vừa lúc chạy khỏi, lớp học rầm rầm sụp xuống.
Quý Dạng không dám đoán xem bà ngoại Viên Lan ở nhà ra sao.
Mẹ của Bàng Thời Gia thường xuyên giúp chăm sóc bà ngoại, chỉ là……
Cô muốn tới chỗ phế tích nhưng không dám làm phiền quân đội, lính cứu viện.
Chỉ đành ngồi chờ với Chu Duy.
Bao nhiêu đồ vật được nơi khác quyên góp, thùng nọ hộp kia được vận chuyển đến thị trấn Cửu Long.
Quý Dạng ngồi trong phòng an toàn, rũ đầu nhìn tay mình.
Nhìn mãi, một giọt nước mắt lại rơi chấm xuống mu bàn tay.
Sau đó, cô có vẻ không nhịn được nữa, nước mắt như ngọc trai, từng giọt từng giọt tuôn trào trên mu bàn tay, rồi lại từ đó trượt xuống.
Chu Duy ngồi cạnh thấy được.
Nó đã trở thành một thiếu niên, nắm chặt tay Quý Dạng: “Chị đừng sợ.”
Đến nay Chu Duy vẫn còn nhớ rõ lời Tống Dương.
Anh bảo: “Anh chắc chắn sẽ bảo vệ em.”
Quý Dạng lắc đầu.
Cô không muốn khóc nhưng không thể ngăn lại hàng nước mắt.
Tại sao ư?
Họa vô đơn chí, phùng bất trùng lai.
(phúc đến thì họa thì dồn dập)
Lời ông nói khi trước đã linh nghiệm.
Không lẽ cô sẽ mất nốt người thân cuối cùng sao?
Không dám nghĩ tới, càng nghĩ tới, nước mắt cô càng tuôn ra dữ dội.
Quý Dạng ngẩng đầu, cố gắng nuốt nước mắt vào trong.
Nhưng giây phút cô ngẩng đầu lên, Quý Dạng thấy một hình bóng quen thuộc mơ hồ hiện lên trong tầm mắt.
Cô sửng sốt cả người.
Quên cả khóc.
Bên ngoài nơi trú ẩn, ngoại trừ đội ngũ nhân viên y tế và đội cứu hộ, giờ này khắc này xuất hiện một người.
Một người đàn ông trẻ trung vô cùng.
Người đàn ông trẻ tuổi có bóng dáng rắn rỏi, cao 1m85 ngất ngưởng.
Anh mặc sơ mi trắng, quần tây đen.
Hình như vừa chạy từ nơi khác đến, mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, áo vét còn vắt trên cánh tay.
Lông mày sắc sảo, thâm thúy, tóc đen gọn gàng, thêm chút khí và lãnh đạm, thêm trưởng thành và chín chắn.
Đôi mắt đen nhánh của anh đang nhìn về bên này, không biết có phải đang nhìn cô không.
Đã ba năm rồi, Quý Dạng vẫn chỉ cần một cái liếc mắt cũng nhận ra anh.
Đó là Tống Dương.
Một năm nay, anh đã thành người đàn ông hai mươi tuổi.
Thời gian dường như đã trôi khá lâu rồi.
Môi Quý Dạng run rẩy, đứng lên.
Cô run run gọi: “Anh ơi!”
Nước mắt chợt lã chã rơi xuống.
Tầm nhìn của Quý Dạng dần mờ mịt, bước chân cũng không điều khiển được.
Cô vốn đang bước đi chầm chậm lại dần dần nhanh hơn, cuối cùng là nhào thẳng tới.
Không biết vì sao, cô cứ vậy nhào vào lòng Tống Dương, ôm anh thật chặt, không khi nào buông tay.
***
Ngoài quán bar, trời mưa tí tách.
Ly Whiskey còn nửa sắp thấy đáy.
Như một loại chất lỏng nóng bỏng, cay xè chảy qua họng.
Rượu mạnh thật.
Nhưng thứ nước lẫn với đá lại rất lạnh lẽo, liên tục ngấm tận đáy lòng.
Quý Dạng cảm thấy tầm mắt đã hơi lờ mờ.
Nhưng ý thức vẫn tỉnh táo.
Chắc chắn cô không say.
Nếu không thì sao cô có thể nhớ rõ mồn một chuyện của 11 năm trước như vậy.
Gió hạ năm đó, ánh mặt trời, tiếng ve ríu rít cùng cảnh sắc mỗi một con hẻm ở thị trấn Cửu Long.
Cô đều nhớ rõ ràng.
Quý Dạng rũ mắt, tay chống cằm lại từ từ trượt xuống.
Cô dựa vào cánh tay, ngắm ly Whiskey thêm đá của mình.
Cục đá tan chảy, hơi nước lặng lẽ trượt trên thành ly, sượt qua bộ móng đỏ tươi cô vừa sơn.
Ông chủ quán bar ngồi đối diện, đứng trong bóng tối, cười hỏi: “Em say rồi hả?”
Quý Dạng chán chường trả lời: “Em không có say đâu.”
Chủ quán bar hay còn gọi là Bàng Thời Gia, nghịch bật lửa trong tay, khì khì: “Có ai say mà tự nhận mình say bao giờ.” Anh ta giựt cái ly khỏi tay Quý Dạng: “Rượu này mạnh lắm, cô gái ti hin như em không kham nổi đâu.”
Quý Dạng không nói.
Cô thấy đầu nặng trĩu, không còn tâm trí để nghĩ việc gì.
Vả lại chuyện này luôn quanh quẩn trong đầu cô, cô cũng không muốn bất kỳ ai nhắc lại.
Có lẽ là do cồn dấy lên, kích thích dây thần kinh.
Quý Dạng nhìn chằm chằm bóng hình Bàng Thời Gia.
Qua lúc lâu, cô không kìm chế được, bỗng nhỏ nhẹ hỏi: “Anh Thời Gia à, anh có biết……”
Bàng Thời Gia rửa sạch ly, xoay người: “Biết gì?”
Quý Dạng không biết nên nói thế nào, cũng không muốn nói.
Chỉ là ngẫm lại liền thấy lòng như bị xé toạc một lỗ to, máu chảy ào ào, vô cùng đau đớn.
Nhưng cô vẫn ra vẻ như không sao, nhún vai, thì thầm: “Anh Tống Dương muốn yêu đương.” Dừng một chút, cô bổ sung: “Anh ấy mang theo bạn gái.”
Bàng Thời Gia một tay chống trên quầy bar, một đang duỗi đi lấy thuốc lá hơi ngưng.
Một lát sau, anh ta cười một tiếng, lấy hộp thuốc, rút ra một điếu cắn giữa môi, mập mờ đáp: “Anh không biết.
Có chuyện gì thế?”
Quý Dạng không ngờ Bàng Thời Gia cũng không biết.
Sự khó chịu nghẹn trong lòng đột nhiên tiêu đi một nửa.
Quý Dạng đứng dậy nhìn Bàng Thời gia, hiếm có chút nghiêm túc: “Anh Tống Dương không nói cho anh sao?”
Bàng Thời Gia ậm ờ: “Ừ”.
Quý Dạng nghĩ ngợi, chống cằm, có vẻ đã tìm được đối tượng để trút bầu tâm sự: “Một cô bạn gái nhỏ hơn em một tuổi, học năm nhất.”
Bàng Thời Gia cười bảo: “Ái chà, khẩu vị của anh Dương thật là.
Thích trâu già gặm cỏ non à.”
Quý Dạng không cảm thấy gì lạ: “Em ấy có khuôn mặt khá xinh đẹp, theo kiểu trong sáng ấy.” Cô nâng tay lên, ngắm bộ móng dưới ánh đèn tối mắt của quán bar: “Không giống với em.”
Bàng Thời Gia lấp ló trong bóng tối, quẹt bật lửa, ánh lửa đỏ chói chợt lóe, nghe vậy chỉ cười: “Không giống em thì sao, em xinh đẹp thế này, ai so sánh được.”
Quý Dạng im lặng.
Cô say xỉn, ánh mắt có chút mê mang, cụp mắt, nhìn mặt mình phản chiếu qua thủy tinh.
Sau rồi, cô lẩm bà lẩm bẩm: “Sao anh Tống Dương không nói cho em với anh cơ chứ?”
Bàng Thời Gia cắn thuốc lá: “Chắc là anh ấy thấy chưa ổn định nên chưa nói?” Anh ta nói thêm, “Dù sao quan hệ của chúng ta và ổng cũng khác nhau.
Anh ấy đã yêu đương bao giờ đâu, nói đến chuyện tình cảm, ổng chỉ là tay mới thôi, há há.
Hơn nữa, anh ấy chắc muốn dỗ dành bạn gái nhỏ.
Cho nên đại khái là anh Dương định chờ quan hệ ổn định rồi báo cho chúng ta.”
Giọng Quý Dạng nhỏ dần: “Hôm nay em thấy tình cảm của bọn họ rất tốt.”
Bàng Thời Gia hỏi: “Em đi dự tiệc sinh nhật anh Dương à?”
Quý Dạng gật đầu: “Sao anh Thời Gia không tới?”
Bàng Thời Gia cười hì: “Khỏi đi, anh chỉ là một ông chủ quán bar nhỏ, xuất thân thì tầm thường, đi tham gia yến hội của nhà giàu làm gì.
Ở đây đợi cũng được.
Em thì khác, em vẫn là cô công chúa nhỏ mà.”
Nhiều năm qua được nghe lại cụm từ quen thuộc này.
Lông mi Quý Dạng khẽ run lên.
Ca sĩ quán bar đổi bài hát, là bài của Dương Thiên Hoa, tên là “Tạm biệt Nhị Đinh Mục”(*).
(*)Đinh Mục ở đây là cách ghi địa chỉ nhà của Nhật Bản, còn có cách ghi khác là 2-chōme.
Có lẽ bởi vì bài hát này quá dịu nhẹ, quán bar vốn ồn ào tự dưng im ắng, ở lại nghe ca sĩ hát.
Bên trong yên tĩnh, Quý Dạng ngẩng đầu, nhìn về phía ca sĩ đang hát say mê.
Cô nghe thấy câu hát: “Sao có thể quên đi khát khao này.
Năm tháng dài đằng đẵng, quần áo mỏng……”
Tầm mắt vô thức liền mơ hồ.
Lúc sau, Quý Dạng bỗng cười, nhỏ giọng như nói với chính mình: “Em không phải công chúa nhỏ.”
Nhiều năm qua, đã sớm không còn ai cưng chiều cô nữa rồi.
HẾT CHƯƠNG 14.