Edit: YuanKit
Beta: Camellia
Mười một năm trước ở trấn Cửu Long.
Cửu Long là một thị trấn nhỏ hẻo lánh ở phương Nam, giáp gần biển, nghèo đến mức không có chút tiếng tăm.
Nơi đây, thứ duy nhất được mọi người biết đến là cây dương mai, quả vừa đen vừa lớn, ngòn ngọt mọng nước.
Năm trước chủ tịch tỉnh vừa tuyên bố muốn khai phá thị trấn Cửu Long để lập khu du lịch sinh thái, phát triển thành một trấn nhỏ có đặc trưng là cây dương mai.
Trong thị trấn có trường học, siêu thị, nơi giải trí, những vật cần thiết đều không thiếu, chỉ tội quy mô quá nhỏ, lại còn tồi tàn.
Tóm lại, thị trấn Cửu Long có phong cảnh tuyệt đẹp nhưng xung quanh còn hơi cũ nát.
Đây là ấn tượng đầu về thị trấn Cửu Long của Quý Dạng, một cô bé mới chuyển từ thành phố lớn đến.
Ba cô là Quý Hàng Nam cầm tay lái phía trước, Quý Dạng 8 tuổi ghé đầu bên cửa sổ xe, dán mắt ngóng ra bên ngoài.
Cô thấy những cánh đồng ruộng mênh mông bát ngát, có nhiều thứ xanh mơn mởn được trồng trên đất ruộng được một cơn gió thổi qua y như làn sóng lúa mì trong bộ manga của Miyazaki Hayao cô thích.
Chúng đong đưa, dao động phần phật.
Quý Dạng không biết đồng ruộng là gì nhưng vẫn cảm thấy chúng thật đáng yêu.
Tiếng nói non nớt của bé con miệng còn thơm mùi sữa lanh lảnh vang lên: “Ba ơi, ba mau nhìn kìa, con trâu……”
Ngay lúc đó, bánh xe như cán phải vật sống trên đường, xung quanh nghiêng ngả rung động một hồi.
Chiếc mũi nhỏ của Quý Dạng va mạnh vào cửa sổ xe, xót đến mức hai hàng nước mắt của cô phút chốc trào ra.
Thị trấn Cửu Long không lớn cũng không nhỏ.
Men dọc theo bờ ruộng đằng kia, đi mãi mới vào đến bên trong thị trấn.
Đường trong trấn lộ bảy vòng tám cong, hãy còn nhỏ hẹp, không hợp để lái ô tô vào trong nên Quý Hàng Nam điều chỉnh tốc độ ở mức chậm.
Vừa dịp đang là buổi chiều, người trong thị trấn còn khá đông, không ít người qua đường ngoái cổ qua xem “con xe” không vận tốc này.
Quý Dạng lặng lẽ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy được rất nhiều gương mặt xa lạ.
Cô còn thấy một quầy hàng lạnh(*) cùng tấm bảng hiệu cũ mèm, trên gian hàng bày biện đủ loại kem tươi đựng trong bát.
Trên bát kem còn rưới sốt màu dâu tây nhìn qua rất ngon miệng.
*Từ gốc: băng thất(冰室): chỗ bán các thức mát lạnh như kem, nước đá…Tạm hiểu là tiệm tạp hóa chuyên bán đồ giải nhiệt.
Quý Dạng nghĩ thầm, lát nữa cô nhất định phải ghé quầy hàng này mua bát đá bào(*) mới được.
*Từ gốc: chén băng (碗冰): đặc sản truyền thống của Bắc Kinh, ngon miệng mát mẻ, hương trái cây đậm đà, gồm hạt sen, ngó sen, hạnh nhân…và quan trọng là nước đá vụn.
Chiếc xe lớn lăn bánh trên con hẻm nhỏ, cuối cùng cũng từ từ phanh lại bên ngoài một cái sân.
Phần lớn người dân ở đây đều có một mái nhà và một mảnh sân, cũng có mấy tòa nhà san sát thấp bé, mấy phú ông có tiền thì xây nhà chọc trời hoặc mở hẳn khách sạn.
Xe dừng lại, Quý Dạng liền đẩy cửa, nhảy khỏi xe.
Không ngờ khi cô nhảy xuống liền nghe “Bộp” một phát.
Quý Dạng cúi đầu, thấy em giày da xinh xắn của mình bị rơi vào vũng lầy, một vòng quanh nó đều dính bùn đất bẩn bẩn, thậm chí tại vì cô nhảy xuống mà đôi vớ trắng tinh cũng bị nhiễm màu bùn.
Quý Dạng mặc chiếc váy công chúa trắng như bông, cúi đầu nhìn một lúc rồi tủi thân mà mếu máo.
Khuôn mặt xinh đẹp nhưng nhỏ nhắn, non nớt nhíu lại.
Chỉ là Quý Dạng không nói gì.
Tuy từ nhỏ đến lớn đều được mọi người cưng chiều nhưng cô lại không tùy hứng chút nào, cũng không phải chỉ vì một chút việc nhỏ mà khóc nháo.
Huống chi, Quý Hàng Nam muốn đi ngay bây giờ.
Cô bé nghiêm chỉnh phủi phủi váy như bà cụ non, ngoan ngoãn đứng bên cạnh nhìn Quý Hàng Nam lấy hai chiếc vali to từ cốp xe.
Cô cũng tự mình lôi chiếc xe đạp màu vàng được gấp gọn ra.
Bởi vì hành lí hơi nhiều nên Quý Hàng Nam chỉ đành xách tạm một vali theo.
“A Dạng, đến đây.”
Quý Hàng Nam vươn tay.
Quý Dạng lập tức đến gần, nắm tay Quý Hàng Nam.
Tay phải Quý Hàng Nam xách hành lý, tay trái ông dắt Quý Dạng, đi đến trước một cái sân nhà, gõ cửa.
Cửa ngoài đỏ sậm, có mấy lớp sơn đã bong tróc.
Quý Dạng ngẩng đầu ngó mảnh sân trước, vừa quay đầu đã thấy dây nho mọc trườn ra trên tường, quanh co uốn lượn đến đáng yêu.
Đúng lúc cô đang nhìn chằm chằm dây nho, tường rào cách vách lại xuất hiện một bóng hình.
Là một cậu trai trông cũng không lớn hơn cô là mấy, làn da ngăm đen, đầu cạo húi cua, mặc áo ba lỗ, ghé đầu qua tường nhìn cô.
Quý Dạng đối mắt với cậu bé đó.
Một lát sau, cô nhếch môi, nở nụ cười ngọt ngào với cậu.
Đây là việc mà Quý Dạng luôn làm với bất cứ ai, kể cả với người lạ.
Thấy cô cười, cậu trai thẫn thờ, bàn tay vịn tường buông lỏng.
Ngay sau đó, Quý Dạng thấy người đó ngã oạch từ đầu tường bên kia.
Nghe thấy một tiếng rên rỉ không nặng không nhẹ.
Quý Dạng ngây người.
Chưa kịp phản ứng, cánh cổng trước mặt đã mở ra.
Quý Dạng cảm thấy bàn tay thô của Quý Hàng Nam hơi xiết chặt, tiếp theo liền nghe ba gọi:
“Mẹ.”
Quý Dạng ngoái lại, thấy trước mặt là một bà lão gần 70 tuổi.
Mặt mày cô hớn hở hẳn, nháy mắt buông tay Quý Hàng Nam, nhào tới ôm lấy Viên Lan: “Bà ngoại!”
Vẻ mặt Viên Lan hiền từ, ngồi thụp xuống nhéo má Quý Dạng: “Dạng Dạng lại cao hơn rồi.”
Quý Dạng thấy người đứng sau Viên Lan liền gọi toáng lên: “Ông ngoại!”
Tuy Trâu Bình đã lớn tuổi, chống gậy, nhưng nhờ đã từng nhập ngũ nên dáng người vẫn nghiêm nghị.
Mỗi năm trôi qua, do ít nói ít cười, khuôn mặt tang thương càng thêm vẻ sắc bén.
Hồi bé, Quý Dạng có hơi sợ Trâu Bình, nhưng vào hôm mẹ mất vì bệnh, cô thấy Trâu Bình lần đầu tiên còng cái lưng nghiêm nghị quanh năm của lão, khóc muốn vẩn đục đôi ngươi trước giường bệnh của mẹ.
Quý Dạng đột nhiên không còn sợ Trâu Bình nữa.
Trâu Bình không nhìn Quý Hàng Nam, chỉ lên tiếng: “Vào đi.” Với âm thanh khản đặc già nua.
Quý Hàng Nam xách hành lý vào sân.
Viên Lan cầm tay Quý Dạng, nhẹ nhàng hỏi cô muốn ăn gì tối nay.
Quý Dạng biết Quý Hàng Nam có rất nhiều điều muốn nói với ông ngoại bà ngoại nên cũng không định vào nhà.
Một cái xích đu trong sân đụng phải tầm mắt cô.
Bé con ngẩng đầu, chỉ vào xích đu: “Bà ngoại, còn chơi thử cái kia được không ạ?”
Viên Lan xoa đầu cô: “Đi đi, cẩn thận đừng vấp ngã nhé.”
Quý Dạng chạy tới ngồi trên xích đu.
Quý Hàng Nam đi vào.
Lần ngồi xuống này ngốn gần một giờ.
Bên ngoài Quý Dạng chơi đủ thứ trò.
Chơi xích đu chán rồi lại đi ngắm dây nho.
Cuối cùng mãi mà Quý Hàng Nam không ra, cô đang định vào tìm ba, không ngờ lại thấy chiếc xe đạp gấp gọn màu vàng gác ở cổng.
Quý Dạng bỗng nhớ tới quầy hàng vỉa hè ban nãy.
Ý nghĩ mới chớm nở trong lòng, Quý Dạng đã tới bên chiếc xe đạp, tháo xe ra, chỉnh chỉnh rồi cưỡi lên, đạp ra sân.
Hiện tại là tháng tám, thời tiết nóng nực, ve sầu trên cây kêu văng vẳng không ngưng.
Quý Dạng khá to gan, không chút sợ sệt trước thị trấn Cửu Long xa lạ này, đạp xe vèo vèo.
Cô nghe tiếng ve rì rầm, đạp xuyên qua những con hẻm ngoằn ngoèo.
Bóng cây khi thưa khi dày khiến toàn bộ cảnh sắc trước mắt như được tô lên lớp màu xanh lục.
Quầy hàng ấy cách nhà bà ngoại không xa lắm.
Dựa theo trí nhớ, Quý Dạng đạp xe rất nhanh đã đến chỗ quầy hàng.
Quý Dạng chống xe đạp ở ngoài quầy.
Trán nhẵn bóng một tầng mồ hôi.
Cô sờ túi đeo nhỏ, móc ra từ đó mười đồng tiền.
Hẳn là đủ rồi nhỉ.
Hồi trước ở cổng trường, mười đồng tiền có thể mua được hàng tá thứ, nào là que cay, cà rem, chắc là cũng được ăn một bát đá bào.
Quý Dạng lại ngẩng đầu xem biển hiệu của quầy.
Cô kéo túi đeo ra trước người, ra bộ ta đây là đại nhân, đẩy cánh cửa nặng, bước vào quầy hàng.
Ập vào mặt cô là một cơn gió điều hòa mát lạnh.
Gió tới đột ngột, mồ hôi dính trên mặt Quý Dạng bị thổi đến run run.
Trong cơn gió điều hòa xen lẫn mùi khói thuốc lá nhàn nhạt.
Trong quầy không bật đèn, toàn bộ đều dựa vào ánh sáng tự nhiên bên ngoài chiếu vào làm cửa hàng sáng choang.
Mặt trước cửa hàng rất nhỏ, chỉ đủ xếp mấy bộ bàn ghế và chúng đều là loại bàn ghế xanh bằng nhựa.
Giờ đây, trong tiệm im ắng, không một bóng người.
Không hiểu sao, Quý Dạng nhớ về phần đầu của bộ phim điện ảnh “Harry Potter”, phân đoạn Harry đến con hẻm Diagon để mua gậy thần trong một cửa hàng.
Cũng phần nào bí hiểm như tình huống hiện tại.
Quý Dạng thấy sau quầy không có ai, vừa định tự đến xem thực đơn, chờ có ai đến thì nói sau.
Nhưng, cô nghe thấy tiếng “lách tách” rất khẽ phát ra từ sâu trong cửa hàng.
Có người.
Sự tò mò của Quý Dạng chớp mắt bị khơi dậy lần nữa.
Cô nắm chặt túi đeo, mò mẫm vào sâu trong cửa hàng.
Tưởng là một quầy hàng nhỏ, không ngờ đi đến cuối lại còn có một chỗ quẹo.
Quẹo vào thì không còn là phía trước cửa hàng mà là một phòng khách rộng thoáng, có sô pha, bàn chơi bida, máy chơi game.
Quý Dạng nhìn hết chỗ này mà hoa cả mắt.
Nơi này không chỉ có người.
Mà còn có rất nhiều người.
Một cô gái, ba thiếu niên.
Cô gái kia có vẻ đâu đó mười bốn tuổi, ngồi bên cửa sổ sơn móng màu đỏ tươi.
Mũi chân đẹp đẽ trắng ngần nhuộm trong sắc đỏ bỗng thay đổi dáng vẻ.
Trong ba thiếu niên kia, người đứng giữa có tầm vóc rất nhỏ, đầu húi cua, mặc áo ba lỗ, rõ là cái tên cách vách nhìn Quý Dạng, khi cô cười, cậu ta liền rơi bộp xuống đất.
Cậu ta ngồi trên sô pha, đối diện là một người khác đang nằm: “Anh à, em nói thật, nàng công chúa nhỏ chuyển đến đầu tường bên kia xinh đẹp tuyệt vời luôn!”
Người nằm trên sô pha hết sức mất kiên nhẫn: “Liên quan cái mẹ gì đến lão tử.”
Cậu bạn mặc áo ba lỗ sốt ruột bảo: “Anh đi xem đi.”
Từ chỗ Quý Dạng đứng không thấy được gì, vả lại hầu như họ đều quay lưng về phía cô nên không nhìn thấy cô.
Cô lại nghe thấy một tiếng “lách tách” nhỏ.
Quý Dạng dời mắt về phía âm thanh đó.
Cô chạm phải ánh mắt của thiếu niên thứ ba.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ lọt vào từng mảng lớn, thiếu niên 15 – 16 tuổi dựa vào bàn bida, mặc chiếc áo thun đen, quần đùi, giày thể thao, một tay cầm gậy bida, tay kia nghịch bật lửa, âm thanh “lách tách” khi nãy chính là tiếng nắp bật lửa khép mở.
Quý Dạng lớn lên ở thành phố lớn, chưa trải qua đại sự nào nhưng vẫn tại thời điểm đó, phút giây đó, hô hấp bị đình trệ.
Thiếu niên này lớn lên rất đẹp.
Không thể nói được đẹp chỗ nào vì Quý Dạng còn quá nhỏ, chưa biết hình dung.
Cô chỉ cảm thấy, ngay khi ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào sườn mặt của anh như hào quang tô điểm cho pho tượng.
Đôi mắt, mũi, môi, còn chiếc băng cá nhân dính trên mũi, đường cong của cổ……
Xung quanh ngập trong tia nắng bụi bặm, tiếng ve mùa hè.
Hết thảy đều như gãi đúng chỗ ngứa vậy.
Đôi mắt đen nhánh của thiếu niên cứ vậy mà liếc vị khách không mời mà đến —— Quý Dạng.
Quý Dạng cũng ngây ngốc đứng đó.
Yên lặng mất khoảng mười giây.
Thiếu niên mở miệng, giọng trầm khàn, con mắt đen nhánh vẫn nhìn cô:
“Muốn đá bào hả?”
HẾT CHƯƠNG 2.