Edit+Beta: YuanKit
Về lại trong nước, Tống Dương chở Quý Dạng về trường học.
Khi Quý Dạng xuống xe, Tống Dương gọi cô lại.
Cô quay người, khom lưng chỗ cửa sổ xe, nhìn Tống Dương.
Tống Dương vươn tay, nhéo má cô: “Nhớ chuẩn bị tốt cho kỳ thi cuối kỳ.”
Quý Dạng gật lấy gật để: “Anh định đi đâu vậy?”
Tống Dương bị câu hỏi này của cô chọc cười.
Anh hờ hững nhướng mày: “Tôi đến công ty.”
Quý Dạng: “À.”
Cô nghĩ rồi vẫn nói: “Anh này, cái đồng hồ kia ấy……” Cô mím môi, cố tỏ ra như không có chuyện gì: “Em đặt nó trên xe anh, anh muốn đeo lúc nào cũng được.”
Tống Dương sững lại.
Quý Dạng vẫy tay: “Tạm biệt anh.”
Nói xong, cô chạy đến cổng trường đại học Lâm.
Tống Dương liếc nhìn bóng dáng Quý Dạng.
Sau một lúc, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
Xe anh cứ đỗ trước cổng trường, đến tận khi không thể thấy bóng cô nữa mới rời đi.
Cùng lúc đó, anh bấm gọi một số.
Điện thoại vang lên rất lâu mới có người nhấc máy.
Tống Dương không cho đối phương cơ hội lên tiếng.
Anh đeo tai nghe bluetooth, nhìn đường phía trước, thờ ơ nói: “Có vẻ người rất thích ép con đưa ra lựa chọn nhỉ? Mười năm trước cũng vậy, bây giờ cũng không khác gì.”
Đầu bên kia không đáp.
Tống Dương: “Con không có hứng thú với sản nghiệp của Tống gia.
Nếu người tưởng có thể lợi dụng thủ đoạn này ép con bỏ cô ấy thì người sai hoàn toàn.” Ngừng một lúc, giọng anh lạnh lẽ xen lẫn chút châm chọc: “Xin lỗi nhé, con không có năng lực, không kham nổi càng chẳng quan tâm.
Vậy nên đống của cải của Tống gia con trao trả lại hết cho người, người tự tìm đứa nào thích hợp hơn đi ạ.”
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh khản đặc kinh sợ: “Tống Dương, mày bị điên hả?!”
Tới ngã ba đèn đỏ, xe chầm chậm ngừng lại.
Tống Dương từ từ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh là Tống Dương, không phải thằng nhị thiếu gia của Tống gia.
Anh rất muốn trở lại những năm trước kia, trở thành cậu thiếu niên nghèo nhất cái trấn Cửu Long, muốn làm một kẻ bình thường.
Chẳng sợ cuộc sống không sung sướng, ít gì cũng tốt hơn hiện giờ, chỉ cần một bước dậm sai là gặp vực sâu.
Nếu chỉ mình anh tan xương nát thịt thì không sao, thế mà lại còn liên lụy đến cô.
Từ bỏ tất cả những thứ này thôi.
Hình như người bên đầu kia nghẹn thở, thở hổn hển: “Tống Dương, mày có biết mày đang nói gì không.
Mày bỏ Tống gia thì mày chả là cái thá gì……”
Tống Dương nói nhỏ: “Vốn là con cũng chẳng là cái gì.” Hơi ngừng rồi nói: “Sống cả đời như vậy người không thấy mệt à?”
Giọng nói bên kia điện thoại còn ho khù khụ: “Rời khỏi Tống gia, mày sẽ không còn tiền, không còn quyền, chả còn cái gì sất.
Mày định……”
Tống Dương: “Người nghĩ nhiều rồi.”
Mười năm trước, chỉ cần anh sẵn lòng thì dù có làm nghề sửa xe, anh cũng nuôi được cô.
Đầu bên kia yên ắng hẳn.
Đèn đỏ chuyển xanh.
Xe khởi động, Tống Dương lạnh nhạt nói: “Con không muốn đối phó với tên nào đâu.
Về chuyện của Tống gia, người cứ từ từ thương lượng với chú hai nhé.” Lại dừng một chút: “Ngày mai chú ấy về nước đấy.”
Nói xong, Tống Dương ngắt điện thoại.
……
Trở lại trường học, Quý Dạng về ký túc xá trước rồi mới báo cho Chu Duy là cô đã về.
Bởi vì đang là cuối tuần nên Chu Duy vừa nghe tin liền phóng đến.
Quý Dạng dọn dẹp hành lý xong liền ôm một đống đề ôn tập, đi đến thư viện cùng Chu Duy.
Dọc đường, Chu Duy lien tục soi xét cô.
Quý Dạng không hiểu cậu làm cái gì: “Em nhìn gì?”
Chu Duy hỏi han: “Chị không có…… tin đáng mừng nào muốn công bố với em à?”
Quý Dạng: “Tin gì?”
Chu Duy nhìn Quý Dạng hồi lâu: “Em cứ tưởng……chị và anh Tống Dương……sẽ……”
Quý Dạng liếc cậu: “Sẽ làm sao?”
Chu Duy lập tức im miệng: “Không có gì.”
Đến thư viện, Chu Duy lại thì thâm: “Hai người bay đến Phần Lan ngắm cực quang đúng không?”
Quý Dạng yên lặng một lúc: “Không có.”
Chu Duy hơi bất ngờ.
Quý Dạng nhìn cậu: “Chị không ngắm cực quang vì thời tiết hôm đó không được tốt cho lắm.”
Chu Duy: “Ra là vậy.”
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ.
Nhìn thang máy lên từng tầng một, Quý Dạng đột nhiên hỏi: “Em có cảm thấy chị là gánh nặng của anh Tống Dương không?”
Chu Duy ngạc nhiên.
Cậu nhìn về phía Quý Dạng.
Hồi lâu, Chu Duy đáp: “Chị nghĩ linh tinh.”
Quý Dạng quay đầu lại.
Chu Duy bỗng làm bộ làm tịch ngẩng đầu, xoa đầu cô: “Nếu em là anh Tống Dương, em càng sợ bản thân trở thành gánh nặng cho chị, liên lụy đến chị, làm chị tổn thương.”
“……”
Thang máy “Đinh” một tiếng tới nơi.
Quý Dạng nhìn Chu Duy thật lâu khiến Chu Duy chịu không nổi, ấn thang máy, đang định nói chuyện.
Quý Dạng liền mở miệng.
Cô nghiêm túc nói: “Nếu như lời em thì chị cứ thổ lộ với anh ấy cho rồi.”
Chu Duy: “……”
Cậu trợn trừng mắt, thấy may mắn là mình không đang uống cái gì, vừa đuổi Quý Dạng ra khỏi thang máy vừa hạ giọng: “Chị có thể dè dặt một chút được không trời!”
Quý Dạng không nói gì.
Cô ôm sách, xoay người, đôi mắt tròn xoe đen nhánh như quả nho bừng sáng.
Cô mím môi, nhưng không nhịn được mà hơi nhếch lên: “Không sao, công chúa nhỏ dè dặt làm gì.”
Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, học sinh được thả rông cho nghỉ đông.
Quý Dạng và Chu Duy trở về nhà họ.
Năm 17 tuổi, Quý Dạng và Chu Duy đều ở nhà Tống Dương.
Năm 18 tuổi, sau khi kỳ thi đại học kết thúc, vì sự an toàn của Quý Dạng, Tống Dương mua một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố cho Quý Dạng với Chu Duy, thêm một bộ phòng ở, 150 mét vuông, có hai tầng, ăn ở thoải mái.
Về đến nhà, mỗi ngày Quý Dạng đều nghĩ xem tỏ tình với Tống Dương thế nào.
Cô định bày tỏ với Tống Dương vào ngày sinh nhật.
Quý Dạng cảm thấy Tống Dương có thích cô, chỉ là sự việc ở nước Pháp làm anh hơi bối rối.
Ngày nào cô cũng bàn về kế hoạch cho Chu Duy thông báo, khiến Chu Duy phải kêu khổ mấy ngày liền.
Quý Dạng thiết kế ra rất nhiều cảnh tượng, rất nhiều tình huống.
Nhưng không ngờ trước ngày sinh nhật, Tống Dương gọi cho cô trước.
Trong điện thoại, giọng Tống Dương nhỏ hơn bình thường.
Anh hỏi: “Em định sắp đặt gì cho sinh nhật ngày mai?”
Quý Dạng ngồi xếp bằng trên sô pha, liếc sang Chu Duy đang xem TV: “Em chưa nghĩ được gì.”
Tống Dương cười khì.
Anh từ tốn nói: “Vậy để anh sắp xếp cho.” Hơi dừng, “Trước tiên dẫn em đi ăn một bữa rồi đi dạo, sau đó……mua quà sinh nhật được không?”
Quý Dạng mím môi, tim đập loạn: “Vâng.”
Buông điện thoại, Quý Dạng đột nhiên nhớ đến điều gì.
Cô kéo Chu Duy: “Đến nhà anh ấy mà không phải sân nhà mình, chị sợ không phát huy được.
Làm sao bây giờ?”
Chu Duy mặt vô biểu cảm dựng Quý Dạng dậy, lôi cô về phòng: “Chị suy nghĩ nhiều rồi, vốn cũng đâu có chỗ cho chị phát huy.”
Quý Dạng chưa kịp phản ứng, Chu Duy đã thay cô đóng cửa vào.
Quý Dạng nhìn một vòng quanh phòng.
Cô ngồi xổm, lôi chiếc vali dưới gầm giường ra.
Trong đó, cô lục được bộ váy và giày lộng lẫy được cô mua hồi ở Paris, định mặc đến vũ hội mà không có dịp.
Lại còn cây son Tống Dương tặng cho nữa.
Quý Dạng không biết lời thổ lộ đêm nay có thành công không.
Nhưng cô mặc kệ.
Lúc này, cô muốn to gan một chút.
……
Buổi chiều khoảng 5 giờ, Tống Dương tới đón Quý Dạng.
Chờ Quý Dạng ngồi lên xe, tầm mắt Tống Dương dừng trên người Quý Dạng.
Anh rũ mắt nhìn cô hồi lâu, như bị chọc cười: “Có biết hôm nay nhiệt độ bên ngoài bao nhiêu không?”
Quý Dạng nghĩ mình lồng không ít áo, nghe vậy mà đơ người.
Ngay lúc đó, một chiếc áo khoác lông xù dày nặng được Tống Dương xách từ ghế sau đến, để trên người cô: “Mặc vào đi.”
Quý Dạng chối luôn: “Em không cần, xấu lắm.”
Tống Dương nhìn cô, mắt đen láy tới gần hơn: “Mặc vào.”
Quý Dạng không hé răng.
Cô ngoan ngoãn phủ thêm áo khoác màu đen xấu xấu.
Mặc xong, ngẩng đầu thấy khoảng cách vẫn rất gần Tống Dương.
Anh cầm lái, nhìn cô, ánh mắt như chứa đựng ý cười.
Nhàn nhạt giống như ánh chiều tà ngoài cửa sổ, rực rỡ chiếu sáng.
Quý Dạng nhìn Tống Dương.
Nhìn ánh mắt anh nhẹ dừng trên môi cô lại nâng lên.
Cô nhỏ nhẹ bảo: “Ánh mắt anh cũng không tồi.”.