Hôn Trộm Ánh Trăng

Chớp mắt đã đến cuối tuần, ở thành phố Thượng Hải đã là cuối thu, ngày ngắn đêm dài, sau khi ghi hình chương trình game show từ đài truyền hình xong, trên bầu trời xanh xám đã có thể mơ hồ nhìn thấy lấp ló ánh trăng rồi.
 
Tạ Thanh Di vừa lên xe để đến biệt thự nhà họ Tạ, cô đã nhận được tin nhắn từ nhóm gia đình——
 
Mẹ: [Nguyệt Lượng, con đã làm việc xong chưa]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mẹ: [Tối nay có rất nhiều món tủ của con. Dễ thương /]
 
Diane: [Con đang trên đường đây.]
 
Mẹ: [Ừm, vậy con đi đường chú ý an toàn nhé, chờ con về ~]
 
Diane: [Bắn trái tim biubiubiu.jpg]
 
Một lúc sau, trong nhóm lại có tin nhắn nhưng phong cách lại hoàn toàn khác.
 
Bố: [@Tạ Minh Duật, con đang ở đâu?]
 
Tạ Minh Duật: [20 phút nữa con sẽ về tới nhà.]
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đọng và súc tích, một chút từ dư thừa cũng không có.
 
Khi Tạ Thanh Di nhìn thấy cuộc trò chuyện này, trái tim của cô đập nhẹ.
 
Cho nên vừa rồi cô và mẹ trò chuyện, bố đang lẳng lặng xem sao? Nhưng ông lại không quan tâm đến cô, mà ngược lại lại nhắc anh trai cô vào, ông đang giận à?
 
Trong phút chốc, một cảm giác gió thổi báo giông tố sắp đến xâm chiếm lấy cô.
 
Tạ Thanh Di nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, tự an ủi mình, không sao đâu, chẳng phải chỉ là ăn một bữa cơm thôi sao.
 
Đừng sợ, đừng sợ.
 
Nghĩ đến Tưởng Kiêu, một anh chàng đẹp trai như vậy, nếu là người khác, người ta có sẵn sàng từ bỏ không?
 
Với suy nghĩ này, cô dứt khoát cầm điện thoại lên và gửi một tin nhắn cho Tưởng Kiêu. Diane: [Anh có ở không?]
 
Có lẽ anh đang bận, một vài phút sau, anh mới trả lời: [?]
 
Diane: [Gửi một bức ảnh tự sướng cho em đi.]
 
William: [?]
 
Diane: [Sắp đi gặp bố mẹ em rồi, em có hơi hồi hộp. Em cần nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần của anh để xoa dịu trái tim nhỏ bé mong manh của em. Khóc /]
 
William: [...]
 
Ngay khi Tạ Thanh Di suy ngẫm xem liệu lời nói của cô có giống “một cô gái nhỏ đang trêu ghẹo một chàng trai tầm thường và tự phụ” hay không, thì bên kia đã gọi video đến.

 
Tạ Thanh Di hơi sững sờ, đưa tay lên vén mớ tóc lung tung ra sau tai, sau đó mới ấn nút trả lời.
 
Ánh sáng trên màn hình sáng lên, bối cảnh giống như một phòng VIP của sân bay. Gương mặt lạnh lùng, mái tóc vuốt ngược, đeo cặp kính gọng vàng, thể hiện rõ anh là trai vô cùng thẳng…
 
Đường nét khuôn mặt rõ ràng, sống mũi cao ngay cả khi nhìn ở góc độ từ dưới nhìn lên cũng hoàn hảo không chê vào đâu được.
 
Nó còn xuất sắc hơn khung xương của một tiêu bản điêu khắc.
 
Tạ Thanh Di thầm cảm thán.
 
Nhưng cô không quen với góc độ như bị người ta “nhìn xuống” này, nên ho nhẹ một tiếng: “Anh giơ điện thoại lên cao lên một chút đi, góc độ này kỳ quá.”
 
Như thể cô đang quỳ giữa hai chân anh và làm chuyện xấu xa gì đó.
 
Tưởng Kiêu nâng điện thoại lên cao hơn một chút: “Như vậy?”
 
Tạ Thanh Di: “Được rồi, chính là như vậy. Anh đang ở sân bay à?”
 
“Đi đến nước M, có một số việc cần giải quyết.”
 
Tưởng Kiêu tháo kính trên sống mũi xuống, dùng ngón tay thon dài xoa xương lông mày của anh: “Còn một tiếng nữa mới bay, vừa rồi đang họp.”
 
Tạ Thanh Di không thường xuyên gọi video với anh, công việc của cả hai đều rất bận, thường thì khi cô rảnh anh sẽ bận công việc, khi anh có thời gian nghỉ ngơi, thì cô lại đang quay phim trên phim trường.
 
Hai người trò chuyện trên Wechat nhiều hơn, những cuộc trò chuyện đứt quãng, đến khi rảnh rỗi xem tin nhắn sẽ trả lời lại.
 
Bây giờ đột nhiên gọi video, Tạ Thanh Di nhìn khuôn mặt tuấn tú dưới ánh đèn huỳnh quang của anh, không khỏi nhíu mày: “Sao em thấy anh trông có vẻ rất mệt mỏi, anh không nghỉ ngơi đàng hoàng sao?”
 
“Gần đây có hơi bận.”
 
Tưởng Kiêu nhìn camera của điện thoại di động: “Lát nữa lên máy bay có thể ngủ bù.”
 
Tạ Thanh Di: “Được rồi, bận thì bận nhưng anh vẫn phải chú ý đến việc nghỉ ngơi đấy.”
 
Tưởng Kiêu cong môi: “Được.”
 
Tạ Thanh Di trò chuyện với anh, nói về chương trình game show mà cô vừa ghi hình, và hỏi anh: “Lần này anh đến nước M bao lâu?”
 
Tưởng Kiêu nói: “Còn tùy vào công việc có suôn sẻ hay không, nếu nhanh thì ba ngày, chậm thì một tuần.”
 
Tạ Thanh Di thở dài: “Sẽ chẳng phải là rất lâu sau mới có thể gặp anh hay sao?”
 
Kể từ ngày hôm đó sau khi xác nhận mối quan hệ tại căn hộ Ngự Cảnh Uyển, bọn họ đã không gặp nhau rồi ——
 
Dù cả hai người đều bận rộn với công việc nhưng yêu đương như bọn họ cũng thật là khó chịu.
 
Mỗi lần nhìn thấy bạn trai xinh đẹp qua màn hình, cô lại cảm thấy ngứa ngáy, chỉ mong sao có được được cánh cửa thần kỳ của Doraemon, để xuyên đến bên cạnh anh, để được hôn hít, ẵm bồng.
 

Cũng trong khoảng thời gian yêu nhau say đắm, Tưởng Kiêu làm sao có thể không rõ về suy nghĩ muốn được dính chặt với nhau đó chứ.
 
Nhưng anh biết rõ hơn rằng bây giờ không phải lúc để đắm chìm vào tình yêu.
 
Để có tương lai với cô, có một số việc anh phải ra tay giải quyết trước.
 
Nhìn cô nhóc đang ủ rũ trong video, anh dịu dàng dỗ dành: “Em muốn gì thì đưa danh sách cho anh rồi anh sẽ mang về cho em”.
 
Tạ Thanh Di bĩu môi: “Trong danh sách bạn bè Wechat của em đâu phải là không có người mua hàng xách tay nhưng – nếu như anh đã nói như vậy nên thì em sẽ không khách sáo đâu nhé, lát nữa em sẽ gửi danh sách cho anh.”
 
Tưởng Kiêu cười nhẹ: “Được.”
 
Sau khi nói xong câu đó, cả hai không ai nói chuyện nữa, trong xe trở nên yên lặng.
 
Không ai nhắc đến việc treo video, chỉ chăm chú nhìn đối phương qua màn hình điện thoại, những dòng suy nghĩ miên man và sâu thẳm đang lặng lẽ tuôn trào.
 
Cuối cùng, sân bay truyền đến tiếng nhắc nhở lên máy bay, cặp đôi trẻ lưu luyến không nỡ cúp máy.
 
Tạ Thanh Di ngồi trong chiếc xe hơi rộng rãi và sang trọng, nhìn chằm chằm giao diện vừa tắt, trong lòng cảm thấy có chút mất mát.
 
Ngón tay chuyển động qua lại giữa các ứng dụng, cuối cùng cô tìm đến Tần Cửu: [A Cửu, hu hu hu hu.]
 
Tần Cửu lúc này cũng đang rảnh rỗi, nên trả lời lại rất nhanh: [Làm sao vậy?]
 
Diane: [Ban nãy tớ vừa mới gọi video với Tưởng Kiêu, anh đã đến nước M công tác rồi.]
 
A Cửu: [Cho nên?]
 
Diane: [Tớ nhớ anh lắm, hu hu hu].
 
A Cửu: [...]
 
A Cửu: [Chết tiệt, quăng thức ăn cho cún để ngược chó độc thân à, cậu có còn là người nữa không?]
 
Diane: [Nhưng tớ thực sự rất nhớ anh ấy. Đã mười ngày kể từ lần cuối tớ gặp anh ấy rồi đó!]
 
A Cửu: [Kể từ lần cuối cùng cậu gặp tớ cũng đã mười ngày rồi đó, sao tớ không thấy cậu nhớ tớ đến mức khóc hu hu như vậy. Đồ phụ nữ đê tiện trong sắc khinh bạn!]
 
Diane: [Khác nhau mà, o (* /// o /// *) o]
 
A Cửu: [He he, đôi mắt tớ nhìn thấu mọi thứ.]
 
Diane: [Tớ đang trên đường về nhà để thú nhận chuyện tình cảm mình...]
 
A Cửu: [Wow, cậu muốn công khai à?]
 

Diane: [... Có lẽ, tớ hơi căng thẳng.]
 
A Cửu: [Có gì mà phải căng thẳng chứ? Không phải mối quan hệ giữa hai gia đình tốt lắm sao. Bố mẹ cậu phải vui vẻ mới đúng chứ.]
 
Tạ Thanh Di trong lòng cảm thấy chua xót nhưng lại không thể nào nói ra được, nên dứt khoát không nói nữa, nói những chuyện phiếm trong ngành giải trí gần đây với Tần Cửu.
 
Bất tri bất giác, chiếc xe bảo mẫu đã đến biệt thự nhà họ Tạ.
 
Cửa mở, Tạ Thanh Di cất điện thoại, hít sâu vài hơi rồi giả bộ bình thản đi về phía căn biệt thự sáng đèn.
 
***
 
Ánh đèn pha lê của nhà ăn mở sáng choang, đồ ăn phong phú, được bày biện tinh xảo nhưng không khí trên bàn tiệc vô cùng nghiêm túc.
 
Ngay cả những người giúp việc đang chờ ở một bên tim cũng đang đánh trống thình thịch đưa mắt nhìn nhau: Có chuyện gì vậy?
 
Hiếm khi cả gia đình bốn người tề tựu lại với nhau như thế này, lần nào cũng tràn ngập niềm vui, cười nói không ngớt mà nhỉ?
 
Tuy nhiên, hôm nay ông chủ nghiêm mặt, cậu chủ và cô chủ thì vô cùng im lặng, chỉ có một mình bà chủ là đang khuấy động bầu không khí, gắp đồ ăn và múc canh cho bọn họ, nhìn khuôn mặt cũng sắp cười đến đơ ra rồi.
 
Những người giúp việc cúi đầu không dám nhìn.
 
Bùi Cảnh Yên nhìn lướt qua ba người họ Tạ trên bàn, khóe miệng không khỏi co giật.
 
Bà thực sự mắc nợ nhà họ Tạ bọn họ mà, mặt người nào người nấy cũng giống như quỷ đòi nợ!
 
Nhưng chồng là do bà tự chọn, con trai và con gái cũng là do bà tự sinh ra, còn có thể như thế nào nữa, cứ dỗ thôi.
 
Cũng may bữa cơm dằn vặt không kéo dài bao lâu, sau khi Tạ Luân dùng hết thức ăn trong bát liền để đũa xuống, nhìn về phía Tạ Thanh Di: “Ăn xong rồi đến phòng làm việc.”
 
Tim Tạ Thanh Di thắt lại, thấp giọng đáp: “Vâng ạ.”
 
Tạ Luân đứng dậy khỏi bàn ăn và đi thẳng lên lầu.
 
Mãi cho đến khi đi xa, Bùi Cảnh Yên mới lẩm bẩm: “Lão già đó hung dữ như vậy để làm gì, dọa cả mẹ luôn rồi này.”
 
Lại quay mặt nhìn về phía con gái mình: “Con, lái nữa thái độ của con tốt một chút, cứ làm nũng, nếu thật sự không được thì cứ bật khóc, hiểu chưa?”
 
Tạ Thanh Di trợn to mắt: “Mẹ, mẹ sẽ không đi cùng con sao?”
 
Bùi Cảnh Yên: “...”
 
Tạ Thanh Di lập tức bỏ đũa xuống, tiến lên nắm tay mẹ, đáng thương: “Mẹ, mẹ đi với con đi đi, bố trông đáng sợ như vậy, con sợ lắm.”
 
Bùi Cảnh Yên cũng biết tính tình của Tạ Luân, suy nghĩ xong cuối cùng gật đầu: “Vốn dĩ mẹ cũng không muốn quản… Thằng bé William đó, haiz, con tìm ai không tìm, lại đi tìm nó…”
 
Tạ Thanh Di rũ mi xuống: “Mẹ, con thích anh ấy.”
 
Bùi Cảnh Yên: “...”
 
Đã nói đến mức độ đó rồi, bà còn có thể nói gì nữa.
 
Tuổi trẻ tính tình bướng bỉnh, cố chấp vô cùng, càng chống đối cô thì cô sẽ càng làm ngược ý lại.
 
“Dù sao bố của con nói gì thì con cũng đừng cãi lại là được.” Bùi Cảnh Yên truyền thụ bí quyết lại cho cô: “Ông ấy luôn ăn mềm chứ không ăn cứng đâu.”
 
“Con hiểu rồi ạ.”

 
Tạ Thanh Di đáp lại, khóe mắt thoáng nhìn thấy Tạ Minh Duật đang chuẩn bị rời đi: “Anh hai!”
 
Tạ Minh Duật dừng lại: “Cái gì?”
 
Tạ Thanh Di: “Anh cũng đi cùng đi.”
 
Tạ Minh Duật quay đầu lại, nhàn nhạt liếc cô một cái: “Không được, chuyện riêng của em thì em tự mình giải quyết đi.”
 
Chuyện đêm tiệc sinh nhật anh ấy đã có chút hối hận rồi.
 
Không đợi Tạ Thanh Di nói thêm gì nữa, Tạ Minh Duật đã rời đi trước.
 
Tạ Thanh Di tức giận nói: “Không nghĩa khí gì cả!”
 
“Con mới là đồ không có lương tâm.” Bùi Cảnh Yên chỉ vô đầu cô một cái: “Lần trước, anh trai của con vì đã nói cho con biết chuyện Tưởng Kiêu bị tai nạn xe nên đã bị bố con mắng cho một trận đấy.”
 
Tạ Thanh Di: “Hả?”
 
Bùi Cảnh Yên: “Hả cái gì, nếu không con còn tưởng rằng lúc bố con và mẹ sẽ đến bệnh viện thăm, tại sao lại hiền lành như vậy, không phải là đã trút hết lửa giận vào người anh của con rồi sao.”
 
Tạ Thanh Di tức giận sờ mũi.
 
Thì ra anh trai cô còn chịu mắng thay cho cô. Trong lòng cô dâng lên một chút áy náy.
 
Bùi Cảnh Yên rút khăn ăn chấm khóe miệng, sau đó tao nhã đứng dậy: “Đi thôi, vào phòng làm việc.”
 
***
 
“Bố không đồng ý con và Tưởng Kiêu ở bên nhau.”
 
Đây là câu đầu tiên Tạ Luân nói sau khi lên tiếng, còn nói rất lớn.
 
Ông đưa đôi mắt sắc bén và trầm mặc của mình nhìn về phía đứa con gái trẻ đang ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, quan sát từng nét mặt thay đổi trên từng tấc của khuôn mặt đó.
 
Sự uy nghiêm của bố cô chắc chắn khiến cô kinh hãi.
 
Nhưng sự sợ hãi đó nhanh chóng được thay thế bằng sự kiên định, cô mở đôi mắt đen sáng ngời, đối mắt với ánh mắt nhìn chằm chằm của ông: “Con muốn ở bên anh ấy.”
 
Tạ Luân đã sớm đoán được rằng cô sẽ trả lời như vậy.
 
Nhưng nghe thấy con gái mình vì một người ngoài mà phản bác lại mình vẫn không khỏi khiến ông cảm thấy khó chịu.
 
“Cậu ta không phù hợp với con...”
 
“Bố, đâu phải là bố hẹn hò với anh ấy, làm sao biết bố biết con và anh ấy có thích hợp với nhau không...”
 
Tạ Thanh Di vừa định phản bác, tay áo của cô đã bị mẹ giật lại.
 
Bùi Cảnh Yên ra hiệu cho cô không được cãi lại bằng ánh mắt, rồi bước đến bên cạnh chồng: “Có gì thì từ từ nói, cứ tuốt gươm giương nỏ như vậy làm gì. Nếu anh nghĩ William có chỗ nào không tốt, anh có thể nói ra. Về phần Nguyệt Lượng, chờ bố con nói xong con hẵng lên tiếng, đừng có mà bố một tiếng con cãi một tiếng!”
 
Tạ Luân: “...”
 
Tạ Thanh Di: “...”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận