Hôn Trộm Ánh Trăng

Làm sao anh có thể hỏi một câu trực tiếp như vậy! Đồ thẳng nam xấu xa!
 
Đôi tai bị màn đêm che kín của đô đỏ đến mức muốn rỉ ra máu, cô không trả lời mà vùi mặt vào lồng ngực của người đàn ông, mơ hồ lẩm bẩm: “Em buồn ngủ rồi.”
 
“Vậy em ngủ đi, đến nơi anh sẽ gọi em dậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tưởng Kiêu dựa dưng vào ghế để cô có thể ngủ thoải mái hơn.
 
Tạ Thanh Di không khách sáo, dụi má vào ngực anh, tìm một góc độ thoải mái, lười biếng nhắm mắt lại: “Anh ơi, bộ phim điện ảnh đầu tiên của em đã quay xong rồi.”
 
Cô khẽ thì thào, Tưởng Kiêu vén sợi tóc trên má qua sang một bên: “Em có thể nghỉ ngơi một trận rồi.”
 
“Em muốn trở thành ảnh hậu.” Như tưởng tượng ngày đó sẽ đến, khóe môi ửng hồng của cô nhếch lên.
 
Tưởng Kiêu nhìn hàng lông mi mảnh dài cảu cô phủ bóng xuống dưới mắt, vẻ mặt anh trở nên dịu dàng: “Ừ, em sẽ là nữ chính xuất sắc nhất.”
 
Cũng là nữ chính tuyệt vời nhất trong lòng anh.
 
Có lẽ cô thật sự mệt, sau khi nói xong hai câu kia thì trở nên yên tĩnh, hơi thở cũng trở nên ổn định.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Kiêu chỉ lặng lẽ ôm cô gái nhỏ của mình, ngửi mùi thơm ngọt ngào trên cơ thể cô, bao nhiêu mệt mỏi, áp lực của những ngày bận rộn cũng dần tan biến.
 
Khi họ về tới Thượng Hải thì đã là nửa đêm.
 
Xung quanh đều im lặng, trên bầu trời đen nhánh không có một ngôi sao.
 
Tưởng Kiêu bế Tạ Thanh Di trở về căn hộ.
 
Mật khẩu vẫn như cũ, anh một tay bế cô một tay nhập mật khẩu, cửa nhanh chóng mở ra.
 
Anh ôm cô đi vào phòng ngủ, cẩn thận đặt cô lên giường, vừa định đứng dậy, Tạ Thanh Di đã ôm lấy cánh tay anh.
 
Đôi mắt cô vẫn nhắm nghiền, bộ dáng trông vô cùng buồn ngủ nhưng hai tay vẫn ôm chặt tay anh, giống như con koala ôm thân cây, giọng nói nhẹ nhàng pha chút nhõng nhẽo: “Anh đi đâu vậy?”
 
“Rót nước.”
 
Tưởng Kiêu bị cô ôm thế này, đành phải ngồi trở lại giường: “Em không khát nước sao?”
 
Tạ Thanh Di mơ màng đáp: “Khát…”
 
Cái đầu nhỏ của cô dán vào tay anh, cố gắng mở hai mí mắt đang dính vào nhau ra, nhìn anh: “Vậy anh rót nước xong nhớ quay lại luôn nhá?”
 
Tưởng Kiêu xoa đầu cô: “Ừ.”
 
Lúc này Tạ Thanh Di mới buông tay anh ra, nằm ở mép giường.

 
Một lát sau, Tưởng Kiêu cầm một cốc nước quay lại, đút cho cô uống.
 
Tạ Thanh Di uống một hơi cạn sạch, lại hỏi anh: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
 
Tưởng Kiêu liếc nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường: “Gần ba giờ sáng rồi.”
 
Tạ Thanh Di đưa tay đỡ trán: “Muộn vậy rồi sao?”
 
Cô chống người muốn dậy, Tưởng Kiêu vô thức vươn tay ra muốn đỡ cô nhưng không ngờ đây là động tác giả của cô, thế là cô cứ như vậy trực tiếp nhào vào lòng anh.
 
Tưởng Kiêu giật mình, cúi đầu xuống thì nhìn thấy cô gái nhỏ đang nhìn mình bằng đôi mắt đen ngái ngủ và oan ức: “Đã qua 0 giờ đêm rồi, ngày hôm qua anh còn chưa tỏ tình với em đâu, đồ lừa đảo!”
 
Tưởng Kiêu nghẹn họng.
 
Anh muốn nói, anh đã tỏ tình với cô lúc cô đang ngủ trên xe rồi.
 
Cuối cùng, anh vẫn không giải thích, vươn tay ôm mặt cô, nhẹ giọng nói: “Vậy bây giờ anh bù lại cho em?”
 
Tạ Thanh Di nâng cằm: “Được.”
 
Nhìn khuôn mặt nhỏ xinh xắn ngái ngủ này, Tạ Thanh Di từ từ cúi người, ghé vào lỗ tai cô nói: “Nguyệt Lượng, anh yêu em.”
 
Từ yêu này dùng ở nơi khác thì quá nặng nhưng dùng với cô thì chỉ sợ không đủ.
 
Không ai biết, anh đã đặt Nguyệt Lượng ở trong trái tim mình mà trân quý bao nhiêu năm.
 
Tai Tạ Thanh Di đỏ bừng trước ba chữ tỏ tình trịnh trọng của anh, trong lòng lại dâng lên một niềm vui sướng.
 
Cô ôm anh, cong mắt cười, nói: “Em cũng vậy.”
 
Rất thích anh, thích đến nỗi chỉ mong mỗi ngày được dính lấy anh.
 
Tiểu công chúa nhà họ Tạ trước giờ luôn thích tự làm theo ý mình, trong nháy mắt, cô đã ngồi lên đùi Tưởng Kiêu, ôm mặt anh hôn.
 
Nụ hôn của cô không hề có kết cấu, giống như một đứa bé đang hôn người nhà của mình vậy, hôn khắp khuôn mặt tuấn tú của Tưởng Kiêu một lượt.
 
Tưởng Kiêu chỉ thấy cô hôn trái một cái, phải một cái, không biết nên khóc hay cười.
 
Cô đang coi anh như một cây kem chocolate à?
 
Cuối cùng, cô cũng tìm được đôi môi của anh, thế là cô lại biến thành gõ kiến, cứ hôn chụt chụt môi anh không ngừng.
 
Yết hầu Tưởng Kiêu nhấp nhô, trong đôi mắt màu xanh đậm hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
 
Anh đưa tay giữ chặt chiếc eo nhỏ kia, đảo khách thành chủ, xâm nhập vào môi răng cô, ôn nhu, thành kính, cẩn thận như sợ sẽ xúc phạm cô.
 

Một nụ hôn kết thúc.
 
Tạ Thanh Di dựa vào ngực anh thở hổn hển, anh ôm cô, cúi đầu, vùi chiếc mũi cao thẳng kia vào cổ cô.
 
Hương thơm thuộc về cô quanh quẩn bên chóp mũi anh, câu lấy trái tim anh, đặc biệt là trong tư thế thân mật như dán vào nhau này, Tưởng Kiêu chỉ cảm thấy lồng ngực như bị lửa đốt, khô nóng ngột ngạt.
 
Máu khắp người cũng xông thẳng lên, đôi mắt cũng trầm xuống.
 
Đôi môi mỏng chạm vào vành tai của cô gái, khàn giọng gọi tên cô: “Nguyệt Lượng.”
 
Đáp lại ảnh là hơi thở đều và ổn định.
 
Tưởng Kiêu: “…”
 
Anh cứng ngắc di chuyển cơ thể về phía sau, cụp mắt xuống, cô gái trong lòng anh đang ngủ rất ngon và yên bình.
 
Tưởng Kiêu bật cười.
 
Cô nhóc vô lương tâm này.
 
Kìm nén sự khô khóc trong người, Tưởng Kiêu đặt Tạ Thanh Di lên giường, cầm khăn ướt lau mặt và tay cho cô, sau đó đắp chăn cho cô.
 
Sau khi sắp xếp xong xuôi cho Tạ Thanh Di, anh cúi người xuống và đặt lên má cô một nụ hôn.
 
Tắt đèn trong phòng, Tưởng Kiêu nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại.
 
Bên ngoài cửa sổ là gió lạnh thấu xương, cành cây trơ trụi. Trên ghế sô pha trong phòng khách, Tưởng Kiêu đã ngủ say nhưng cảnh mơ điên cuồng đó lại ập đến.
 
Giống như một lữ khách đã đi trong sa mạc nhiều ngày, cổ họng khô khốc, đột nhiên cảm thấy một thứ gì đó ẩm ướt ấm áp.
 
Anh vô thức vươn tay ra, muốn nắm lấy thứ gì đó, không ngờ đầu ngón tay lại chạm vào một làn da ấm áp.
 
Cảm giác này rất chân thật, giống như…. Đây không phải là một giấc mơ.
 
Nhận thức này khiến Tưởng Kiêu tỉnh ngay lập tức.
 
Đôi mắt xanh lục hơi nheo lại rồi đột nhiên mở ra, một cái đầu nhỏ đầy tóc đang ở trước mặt anh, đầu ngón tay mềm mại của cô gái như phát hiện ra thứ gì đó rất thú vị, liên túc sờ sờ xoa xoa yết hầu anh.
 
Tưởng Kiêu cau mày, nắm lấy bàn tay hư hỏng đang sờ loạn kia.
 
Nhìn xung quanh, rèm cửa trong phòng khách đã được kéo lại nhưng kéo chưa đủ kín nên ánh sáng vẫn chiếu vào được, tạo nên một vệt sáng trên nền gạch trắng sứ.
 
Trời đã sáng rồi.
 

“Anh tỉnh rồi à?”
 
Giọng nói lanh lảnh vang lên trước mặt, Tưởng Kiêu hơi cúi đầu, bắt gặp đôi mắt đen láy trong veo của Tạ Thanh Di.
 
Anh hơi nhíu mày: “Sao em lại ở đây?”
 
Cô nên ở trên giường trong phòng ngủ, chứ không phải nằm chung với anh trên chiếc sô pha này.
 
Tạ Thanh Di nằm trên ngực anh, giọng điệu vô tội: “Đây người ta gọi là phục vụ khi ngủ dậy, anh hiểu không?”
 
Tưởng Kiêu khẽ liếc mắt, ngón tay thon dài vuốt ve yết hầu chính mình.
 
Dường như vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ còn sót lại trên đó.
 
Ánh mắt anh không khỏi tối sầm lại, anh ôm lấy chiếc eo thon của cô, đôi mắt xanh lục nheo lại, lộ ra khí tức nguy hiểm: “Phục vụ khi ngủ dậy là nghịch yết hầu anh hả?”
 
Cảm nhận được ánh mắt đột nhiên sắc bén của anh, Tạ Thanh Di hơi chột dạ.
 
Đặc biệt là nhiệt độ lòng bàn tay của anh rất nóng, dường như muốn đốt cháy làn da của cô.
 
“Em… Em chỉ tò mò mà thôi.” Cô nói, vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của anh.
 
Không ngờ vừa mới vặn vẹo được hai cái, lòng bàn tay của người đàn ông đột nhiên siết chặt lại, cô còn chưa kịp phản ứng thì thế giới đã quay cuồng, cả người cô lún sâu vào đệm ghế sô pha mềm mại.
 
Trong không gian nửa sáng nửa tối, Tưởng Kiêu nhìn chằm chằm vào cô như một con rắn đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình, đôi mắt xanh lục đầy ẩn ý.
 
Đầu ngón tay mảnh khảnh mơn trớn trên khuôn mặt đỏ bừng của cô, khi chạm đến đôi mắt đang nhắm chặt vì căng thẳng của cô, đầu ngón tay lạnh lẽo kia liền dừng lại.
 
Giọng nói hơi khàn của người đàn ông vang trên đỉnh đầu: “Sợ?”
 
Lông mi Tạ Thanh Di run lên hai cái nhưng vẫn nhắm chặt mắt như cũ, khẽ lẩm bẩm: “Ai… Ai sợ chứ.”
 
Giọng cô run run, rõ ràng là thiếu tự tin.
 
Ngay khi tim cô đang đập loạn xạ, vừa lo lắng vừa mong chờ diễn biến tiếp theo thì có một tiếng cười khẽ ngắn ngủi vang lên.
 
Sau đó, cô lại bị cốc vào trán.
 
“Đã nhát gan còn thích trêu chọc.”
 
“???”
 
Tạ Thanh Di mở mắt ra, Tưởng Kiêu đã buông cô ra, chậm rãi ngồi thẳng người, ngón tay thon dài vừa rồi còn mơn trớn xương quai xanh của cô, lúc này đang ung dung xắn tay áo. 
 
Gương mặt anh lại khôi phục lại vẻ lạnh lùng cấm dục, không thể vấy bẩn thường ngày.
 
Tạ Thanh Di đỏ mặt, bất mãn: “Ai nhát gan?”
 
Tưởng Kiêu không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn cô.
 
Tạ Thanh Di: “…”
 
Tại sao ánh mắt anh như thể cô đã làm chuyện gì đó tồi tệ vậy?
 

“Anh là bạn trai của em, em nghịch yết hầu một tí thì có sao, em cũng đâu có nghịch…”
 
Cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông, Tạ Thanh Di nghẹn họng, giọng nói nhỏ dần nhỏ dần, cuối cùng chẳng khác gì muỗi kêu: “Chỗ khác.”
 
Tưởng Kiêu: “Hử?”
 
“Không, không có gì.”
 
Tạ Thanh Di buồn bực ôm gối, nhìn anh chỉnh lại quần áo: “Hết đợt việc này rồi, sau này anh còn bận không?”
 
Tưởng Kiêu: “Vẫn sẽ bận, nhưng sẽ đỡ vất vả hơn trước, cũng có thời gian để hít thở hơn.”
 
Tạ Thanh Di khịt mũi, một tay chống cằm, nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi và quần âu, cùng với tỉ lệ cơ thể vô cùng hoàn hảo kia, cong môi nói: “Thật ra anh không cần phải vất vả như vậy, cùng lắm thì em nuôi anh.”
 
Động tác cài cúc áo của Tưởng Kiêu hơi dừng lại, ghé mắt nhìn cô.
 
Tạ Thanh Di mặt không đỏ tim không đập, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn nhìn cô: “Khuôn mặt của anh, cùng cái dáng người này, rất đáng giá để em chi tiền.”
 
Tưởng Kiêu khẽ bật cười.
 
Ngay khi Tạ Thanh Di muốn hỏi anh cười cái gì, người đàn ông đột nhiên cúi xuống: “Chỉ có mặt với dáng người.”
 
Tạ Thanh Di nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, hô hấp hơi hỗn loạn.
 
Lại nhìn thấy đôi môi mỏng kia nói: “Nếu là tình nhân bí mật, có cần cung cấp dịch vụ khác không?”
 
Bốn chữ cuối, anh nói vô cùng chậm, vừa trầm vừa ái muội.
 
Mặt Tạ Thanh Di đỏ bừng.
 
Cứu mạng, sao tự nhiên anh lại nói lời tán tỉnh như thế này!
 
Không, không được hoảng sợ, phải bình tĩnh.
 
Kìm nén trái tim đang đập loạn trong lòng, cô giả vờ bình tĩnh, dùng ngón tay nâng cằm người đàn ông lên: “Còn có dịch vụ gì?”
 
Tưởng Kiêu liếc nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của cô, cùng với dáng vẻ giả vờ bình tĩnh nhưng trong vẫn lộ ra vẻ hoảng hốt của cô.
 
Môi mỏng khẽ nhếch lên, anh hỏi: “Muốn biết không?”
 
Trái tim Tạ Thanh Di khẽ động: “Có.”
 
Tưởng Kiêu nắm lấy tay cô, từ từ đưa lên miệng, sau đó cúi đầu cắn lên mu bàn tay cô.
 
“Á!”
 
Trong tiếng kêu đau dịu dàng của cô, dục vọng giữa mày anh tan thành mây khói, thay vào đó là một bộ dáng nghiêm túc cấm dục, thản nhiên nói với cô: “Không nói cho em biết.”
 
Tạ Thanh Di: “…?”
 
Tưởng Kiêu cong mắt: “Không phù hợp với trẻ con.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận