Lúc Tưởng Kiêu đang làm bữa sáng trong bếp, cái miệng Tạ Thanh Di vẫn lảm nhảm không phục: “Em nói em không phải là trẻ con nữa, hơn nữa bây giờ anh là bạn trai của em, có cái gì mà em không được biết? Đúng rồi, anh vẫn còn nợ em một bộ hầu gái, bao giờ thì anh mặc nó cho em---”
“Há miệng.”
Tưởng Kiêu xúc một miếng bánh pudding vừa làm xong đưa đến bên miệng cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Thanh Di: “… A.”
Trong miệng tràn đầy vị ngọt, cô vừa phồng má ăn vừa nói: “Ngon quá… Không đúng, anh đừng có đổi chủ đề.”
Tưởng Kiêu dọn cơm, đưa thìa và đũa cho cô: “Chuyện anh hứa với em sẽ không thất hứa, ăn sáng trước đi.”
Tạ Thanh Di: “Ồ”.
Cô nhìn bữa sáng dinh dưỡng trên bàn, sau đó lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tưởng Kiêu, trong đầu không khỏi hiện lên mấy từ “Bạn trai hệ bố”.
Nghĩ lại, từ nhỏ đến lớn, không phải Tưởng Kiêu cũng chăm sóc cô tỉ mỉ như vậy sao?
Anh như vậy, có thể coi như là bạn trai hệ anh trai nhỉ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tất cả rèm của căn hộ đã được kéo ra, ánh nắng mùa đông trong vắt chiếu qua cửa kính sát đất, chiếu vào phòng khách.
Đôi bạn trẻ đang ngồi ăn sáng, trò chuyện rôm rả.
Tạ Thanh Di hỏi: “Vậy lần này anh có thể ở Thượng Hải với em bao lâu?”
Tưởng Kiêu: “Em muốn anh ở lại bao lâu?”
Tạ Thanh Di chớp mắt: “Anh hỏi em? Đương nhiên là em hy vọng anh có thể luôn ở bên em.”
Cô không bao giờ che giấu sự ỷ lại của mình vào anh, đặc biệt là sau khi yêu.
Và sự ý lại này, đúng là thứ mà Tưởng Kiêu cần.
Đối với anh mà nói, được cô ỷ lại như vậy vừa là sự công nhận vừa là niềm hạnh phúc.
Tưởng Kiêu nhìn cô, khẽ cười: “Vậy như em mong muốn.”
Tạ Thanh Di cong khóe miệng: “Đừng có vẽ cho em một cái bánh.”
Tưởng Kiêu không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, chỉ nói: “Ăn cơm trước đi, ăn cơm xong có việc cần nhờ em.”
Tạ Thanh Di vui vẻ: “Anh có việc muốn nhờ em?”
Đây là lần đầu tiên cô nghe Tưởng Kiêu nói có việc muốn nhờ cô, đúng là mặt trời mọc từ phía tây rồi.
Mặc dù trong lòng rất tò mò là anh định nhờ cô chuyện gì nhưng cô biết Tưởng Kiêu là người luôn sống có trật tự, anh đã nói ăn cơm xong nói thì chắc chắn ăn cơm xong mới nói.
Cô tăng tốc ăn xong bữa sáng, vội vàng hỏi: “Anh mau nói đi, định nhờ em việc gì vậy?”
Nhìn thấy vẻ mặt tò mò của cô, Tưởng Kiêu đứng dậy, lấy trong cặp ra một tập tài liệu.
Khi Tạ Thanh Di nhìn thấy anh cầm một tập tài liệu đi đến, lông mày xinh đẹp của cô nhíu lại: “Không phải anh định hỏi em về đầu tư đấy chứ? Em không biết gì đâu.”
Đợi anh đặt tài liệu lên bàn, cô nhìn thấy mấy chữ giới thiệu bất động sản ở Thượng Hải thì sửng sốt: “Anh muốn mua nhà?”
Tưởng Kiêu ừ một tiếng: “Chọn một căn em thích đi.”
Tạ Thanh Di càng sửng sốt: “Anh định tặng em nhà à?”
Tưởng Kiêu nhìn bộ dáng trợn tròn mắt nhìn mình của cô, cảm thấy cô thật đáng yêu, giọng điệu cũng dịu dàng hơn: “Căn nhà đứng tên em, em hiểu là tặng cho em cũng không sai. Tuy nhiên, tiểu tiên nữ tốt bụng đáng yêu có thể cho anh ở ké không, để anh có một nơi dung thân ở Thượng Hải?”
Khi vừa mới nghe được nửa câu đầu, Tạ Thanh Di hỏi tại sao anh lại tự dưng tặng cho cô một căn nhà.
Nhưng khi nghe đến nửa câu sau, hai mắt cô sáng lên, kinh ngạc nhìn anh: “Anh định định cư ở Thượng hải?”
Tưởng Kiêu gật đầu: “Đội ngũ cốt lõi của Eternity đã được chuyển đến Thượng Hải từ năm trước, sau này sẽ lấy Thượng Hải làm trung tâm phát triển, Bắc Kinh là chi nhánh.”
Tạ Thanh Di từ trên ghế bật dậy, không giấu được vẻ hưng phấn: “Thật ạ?”
Tưởng Kiêu: “Ừ.”
Tạ Thanh Di: “Tuyệt! Từ này về sau anh ở Thượng Hải, chúng ta không phải mỗi người một nơi nữa.”
Mặc dù cô biết rằng vì lý do công việc, cô phải đi quay phim ở rất nhiều nơi, anh cũng phải thường xuyên đi công tác, những ngày tháng mỗi người ở một nơi cũng rất nhiều nhưng ít nhất cả hai đều tập chung về thượng Hải, có một ngôi nhà chung của riêng họ.
Khóe môi Tưởng Kiêu hơi cong lên: “Ừ, không cần mỗi người một nơi nữa, mau ngồi xuống chọn nhà đi.”
“Được, em sẽ chọn thật cẩn thận.”
Tạ Thanh Di lập tức có động lực, kéo Tưởng Kiêu ngồi xuống: “Chúng ta cùng nhau chọn.”
Nếu Tưởng Kiêu đưa cho cô chọn, chứng tỏ trước đó anh đã sàng lọc kỹ càng rồi. Trong tập tài liệu này có tổng cộng bốn căn hộ lớn sang trọng, đều nằm ở khu trung tâm, chỉ khác về kiểu dáng và các tiện nghi hỗ trợ, chọn căn nào phụ thuộc vào việc chủ nhà thích căn nào.
“Em cảm thấy tất cả đều tốt.” Tạ Thanh Di vừa lật tài liệu vừa không nhịn được nghĩ, họ đang chọn phòng cưới sao?
Có lẽ vẫn chưa đến bước đó.
Nhưng anh để cho cô chọn, có phải là có ý là hai người sẽ chính thức sống chung với nhau sao?
Nếu bị bố mẹ biết, bố cô có chạy đến đây đánh gãy chân anh không?
Chao ôi, yêu đương không có sự đồng ý của bố mẹ thật là khổ mà.
Tưởng Kiêu thấy khuôn mặt nhỏ của cô suy sụp vì phải chọn, ánh mắt anh ngưng trọng: “Sao thế, không có căn nào em thích à?”
Tạ Thanh Di lắc đầu: “Không phải nhưng căn nhà này rất tốt, đặc biệt là căn có một phòng đựng quần áo hình chữ L và một phòng xông hơi…”
Tưởng Kiêu nhìn cô: “Vậy em?”
Tạ Thanh Di khẽ mím môi dưới, quay đầu nhìn anh: “Chỉ là chúng ta đều ở Thượng Hải, nếu bố mẹ em biết chúng ta sống cùng nhau…”
Cô thích anh nhưng lại không muốn bố mẹ chịu, hai loại suy nghĩ này cứ giằng co khiến cô rất khó chịu.
“Hai ngày nữa, anh sẽ đến nhà họ Tạ để gặp hai bác.”
Tưởng Kiêu nhìn chằm chằm vào cô: “Anh không thể để em một mình gánh chịu áp lực này được.”
Nghĩ đến thái độ kiên quyết của bố lần trước, Tạ Thanh Di không khỏi chột dạ: “Nhỡ gặp phải trắc trở thì sao?”
Đến cả đứa con gái ruột như cô cũng gặp phải trắc trở.
“Cho dù kết quả có tệ như thế nào thì cũng phải thử.” Quai hàm Tưởng Kiêu hơi cứng lại.
Điều quan trọng là để cho hai bác thấy được tấm chân tình của anh.
Anh đã nói như vậy rồi, sự do dự của Tạ Thanh Di cũng bị xua tan, gật mạnh đầu: “Vâng, lúc đó chúng ta cùng nhau đi.”
Anh sẵn sàng chống lại chú Tưởng, chuyển hết sự nghiệp và cuộc sống của mình đến Thượng Hải, cô còn chần chờ gì nữa?
Hãy cứ làm theo trái tim mình, yêu một cách táo bạo và liều lĩnh!
“Vậy chọn căn này đi, em muốn có một căn phòng để quần áo lớn!”
Vẻ mặt ngưng trọng vừa rồi giờ đã chuyển thành tươi cười, Tạ Thanh Di chỉ vào căn có tên “Hi Viên”: “Em thích cách thiết kế của căn này, ban công độc lập có thể ngăn cách, chúng ta có thể trồng nhiều hoa ở đó, làm một nhà ấm trồng hoa.”
Cô bắt đầu lên ké hoạch chi tiết cho chuộc sống chung trong tương lai, vẻ mặt vô cùng hào hứng.
Tưởng Kiêu yên lặng nghe cô nói, chỉ cảm thấy cuộc sống tối tăm mù mịt từ trước đến giờ của anh cuối cùng cũng có phương hướng, cái cảm giác lơ lửng trên không không có chỗ đặt chân đã dần biến mất.
Ngôi nhà có cô trong tương lai, chính là hướng đi của anh.
Sau khi trò chuyện về việc mua nhà và trang trí nhà cả buổi sáng, hơn 12 giờ trưa, Nhạc Nhạc gọi điện đến.
Tạ Thanh Di chia tay với Tưởng Kiêu để đến studio để chụp tạp chí.
Tưởng Kiêu cũng không ở lại Ngự Cảnh Uyển quá lâu, muốn ổn định và bám rễ ở Thượng Hải, anh còn rất nhiều việc phải làm.
Tại phim trường Viễn Sơn, Bạc Thanh Trạch nhận được điện thoại của người đại diện.
“A Trạch, em xem ảnh anh gửi vào hòm thư cho em đi.”
Bạc Thanh Trạch vừa nói chuyện vừa mở hòm thư xem, là mấy tấm ảnh chụp trộm, khung cảnh rất quen thuộc, là
Là chuyện tối qua---
Trong bức ảnh, anh ta và Tạ Thanh Di đang đứng bên đường nói chuyện, Tạ Thanh Di mặc một áo lông vũ màu đen, đeo khẩu kín mít, chỉ để lộ mỗi đôi mắt.
Nhưng anh ta thì lộ rõ cả mặt.
Bức ảnh tiếp theo, anh ta đưa bông tay cho Tạ Thanh Di, ngón tay của hai người chạm vào nhau nhưng ở góc độ chụp lén thì giống như họ đang nắm tay nhau.
Còn một bức khác, anh ta muốn giúp Tạ Thanh Di đeo hoa tay, bước lại gần hơn, một bàn tay duỗi trên không.
Trong điện thoại, giọng nói của người đại diện vang lên: “Bên kia ra giá một triệu tệ, bọn họ sẽ làm mờ hình ảnh của em, chỉ đăng mỗi hình ảnh của của Tạ Thanh Di, A Trạch, em nghĩ sao?”
Một triệu tệ đối với Bạc Thanh Trạch mà nói chỉ như con trâu mất một sợi lông.
Tuy số tiền không nhiều nhưng không có nghĩa là anh ta là người sẵn sàng bị uy hiếp, bị tống tiền.
Huống chi nhưng bức ảnh này không cho thấy được bất cứ điều gì.
“Cô ấy làm rơi bông tai, em nhặt được nên mang trả lại cho cô ấy, họ muốn đăng thì cứ đăng.”
Bạc Thanh Trạch nói: “Về phần nếu họ đăng lên, dư luận đối với em thế nào, anh cứ tùy tình huống mà xử lý, không cần em phải dạy chứ?”
Lăn lộn trong vòng nhiều năm như vậy, người đại diện đương nhiên hiểu, đồng ý: “Được rồi, anh sẽ từ chối bên kia.”
Sau khi cúp điện thoại, Bạc Thanh Trạch ngước mắt nhìn trời, đôi mắt đen láy hơi nheo lại.
Đột nhiên có chút mong chờ.
Bên kia, paparazzi bị từ chối kia cúp điện thoại, nghiến răng bất mãn: “Bạc Thanh Trạch thật là keo kiệt, có một triệu thôi mà cũng không chịu bỏ, anh ta tùy tiện quay một chương trình game show, số tiền kiếm được phải gấp mấy lần con số này.”
Một tên paparazzi khác hỏi: “Anh, vậy chúng ta có nên liên hệ với công ty của Tạ Thanh Di không?”
“Cậu bị ngốc à, cậu chưa nghe nói là công ty của Tạ Thanh Di giống y hệt tính cách của cô ta, dầu muối không ăn, giờ mà gọi điện qua đó có khi còn bị người ta chửi cho một trận đó.”
“Á? Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Chúng ta còn có thể làm gì bây giờ? Bỏ đi, chọn một ngày lành, đăng quả dưa này lên, chỉ dựa vào lưu lượng của Tạ Thanh Di và Bạc Thanh Trạch cũng đủ cho chúng ta kiếm được rất nhiều tiền.”
Hai người lẩm bẩm lên kế hoạch, đăng một thông báo lên mạng: [Thứ 6 này sẽ có một quả dưa lớn, có liên quan đến một tiểu hoa đang nổi.]
Trong lúc nhất thời, không ít giang cư mạng trông ngóng, tất cả đều chờ quả dưa vào thứ sáu này.
Chiều thứ 6, tại biệt thự nhà họ Tạ.
Xe chạy vào khung cảnh quen thuộc, Tạ Thanh Di trở nên căng thẳng, ngón tay không khỏi siết chặt lại.
Tưởng Kiêu cụp mắt, nhìn những ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn kia đang siết chặt lại với nhau, vươn tay nắm lấy nó trong lòng bàn tay, nắm chặt lấy: “Đừng lo lắng.”
Tạ Thanh Di mím môi: “Em sợ… Họ sẽ nói mấy câu không dễ nghe.”
Tưởng Kiêu: “Không sao.”
Nhìn thấy anh bình tĩnh như vậy, trái tim đang căng thẳng của Tạ Thanh Di cũng thả lỏng hơn.
Không lâu sau, xe dừng lại.
Người hầu xách túi quà lớn túi quà nhỏ từ sau cốp xe ra, đi theo Tưởng Kiêu và Tạ Thanh Di vào phòng khách.
Quản gia tiến tới tiếp đón, Tạ Thanh Di hỏi ông: “Bố mẹ cháu có ở nhà không?”
Quản gia gật đầu: “Có ạ, cô chủ đợi một lát, tôi lên tầng bẩm báo với ông bà chủ.”
Tạ Thanh Di gật đầu, sau đó kéo Tưởng Kiêu đi vào phòng khách ngồi đợi.
Rõ ràng là nơi cô lớn lên nhưng ngồi trên sô pha trong phòng khách, cô có cảm giác như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, còn căng thẳng hơn cả Tưởng Kiêu.
Không lâu sau quản gia đã quay lại, đi cùng quản gia là Bùi Cảnh Yên trong chiếc sườn xám màu xanh nhạt, tay khoác một chiếc khăng choàng lông lớn.
“Mẹ.”
“Bác gái.”
Hai tiểu đối đang ngồi trên sô pha đồng loạt đứng dậy chào.