Hôn Trộm Ánh Trăng

Chiếc áo len màu đen kiểu đơn giản khoác lên người cô gái, rộng rãi che đi những đường cong nhưng lại không thể che đi được hai đôi chân thon dài và trắng nõn.
 
Ở mắt cá chân tính xảo, có thể mơ hồ nhìn thấy một dấu răng mờ nhạt, vết răng này được để lại lần cuối cùng của đêm qua.
 
Ký ức đêm qua mất kiểm soát tràn về trong tâm trí anh, yết hầu Tưởng Kiêu khẽ chuyển động, anh cứng ngắc quay mặt đi chỗ khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Món ngon đó ăn một lần lại không khỏi muốn ăn thêm lần nữa.
 
Nhưng trong một buổi sáng, anh đã mất kiểm soát tận mấy lần rồi.
 
Như vậy… rất không tốt.
 
Tạ Thanh Di không biết nội tâm đang rối rắm của người đàn ông, cô thực sự rất đói, ngồi xuống bàn ăn, bắt đầu nghiêm túc ăn sáng.
 
Có thức ăn vào bụng, chân tay tê mỏi của cô đã dần dần cảm thấy có sức lực——
 
Đêm qua thật sự là đã tiêu hao quá nhiều thể lực của cô, cô cũng không ngờ là lại mệt đến như vậy.
 
“Anh, sao anh không ăn?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Thanh Di nhìn thấy Tưởng Kiêu ngồi đối diện, ngón tay thon dài cầm bộ dao nĩa bằng bạc, thức ăn trên đĩa lại không hề động vào, liền không khỏi kinh ngạc hỏi: “Anh không đói sao?”
 
Theo lý mà nói thì thể lực của anh phải tiêu hao nhiều hơn cô chứ.
 
Lần đầu tiên cô còn có thể kiên trì hợp tác nhưng hai lần sau sự mệt mỏi trào dâng, cô nũng nịu ôm cổ anh, khóc hu hu.
 
Mồ hôi của Tưởng Kiêu nhỏ xuống mi tâm cô, một hồi gọi cô là “bé sâu lười”, lúc lại gọi cô là “bé mèo hay khóc nhè”.
 
Người đàn ông kề sát vào bên tai cô thì thầm bằng giọng nói đặc biệt của mình, vô cùng gợi cảm, cô cảm thấy mình hoàn toàn được anh nâng niu trong lòng bàn tay để che chở, chăm sóc, tình yêu và sự ỷ lại của cô đối với anh cũng biến thành sự quấn quít của tay chân đến cực điểm.
 
“Lúc nấu anh đã ăn một ít rồi, không đói lắm.” Tưởng Kiêu đáp.
 
“Ồ, thế à.”
 
Tạ Thanh Di gật đầu, rồi nói chuyện Âu Dương Hạo đã trở về nước cho anh nghe: “Em muốn đưa anh chính thức đi gặp mặt A Cửu, Âu Dương với tư cách là bạn trai của em.”
 
Tưởng Kiêu ngước mắt lên nhìn cô, nhìn thấy dáng vẻ dĩ nhiên của cô, anh mím đôi môi mỏng, đáp lại: “Được.”
 
Cô đã bằng lòng thừa nhận thân phận của anh, anh nên cảm thấy vui.
 
Tuy rằng Âu Dương Hạo đó, anh thật sự không muốn gặp cho lắm.
 

Tiếp theo, hai người lại nói về lịch trình của ngày hôm nay, dự định sau khi ăn xong sẽ đến Ngự Cảnh Uyển để thu xếp đồ đạc.
 
Hai giờ sau, Tạ Thanh Di đến căn hộ Ngự Cảnh Uyển mới nhận được tin nhắn trả lời của Âu Dương Hạo.
 
Hạo: [Được ạ, hẹn ở đâu?]
 
Diane: [Chúng ta đến Triều Thiên Các đi. Ở đó yên tĩnh, cũng đã lâu chị không ăn cơm ở chỗ đó rồi.]
 
Hạo: [Được.]
 
Nói chuyện xong, Tạ Thanh Di để điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn lên phòng khách.
 
Dì giúp việc của công ty chuyển nhà đang sắp xếp đồ đạc, còn Tưởng Kiêu phụ trách giám sát.
 
Tạ Thanh Di lười biếng nằm ghế sô pha chơi trò chơi. Sự kiện Giáng sinh trong trò chơi mới kết thúc, đã có một sự kiện hẹn hò khác cho Tết Nguyên Đán——
 
Khi Tạ Thanh Di nhìn thấy bộ đồ mới của cô gái trong trò chơi, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện.
 
Chết tiệt, bộ đồ Giáng sinh mà cô đã giấu trong tủ của mình!
 
Đặt điện thoại xuống, Tạ Thanh Di nhanh chóng đứng dậy đi tới phòng đựng đồ, trong lòng thầm cầu nguyện, tuyệt đối đừng giở ra, nếu không sẽ xấu hổ chết người mất!
 
Nhưng trên đời này thường là bạn càng sợ điều gì, nó sẽ càng đến.
 
Khi Tạ Thanh Di bước đến phòng đựng đồ, dì giúp việc đang mang một chiếc túi màu đen tinh xảo bước tới trước mặt Tưởng Kiêu để hỏi xem có nên cất nó riêng hay không.
 
Tưởng Kiêu cầm lấy chiếc túi màu đen, liếc nhìn xuống dưới.
 
Mọi thứ để lộn xộn nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, còng tay, roi, nơ bướm, lụa đen, váy đỏ, và một cái chai dầu được ghi là lubricatg oil for adults...
 
Tưởng Kiêu: “...”
 
Khóe mắt anh thoáng thấy bóng người vụt qua cửa, giọng điệu anh trầm xuống: “Nguyệt Lượng.”
 
Cái bóng đang muốn bỏ chạy đột ngột đóng băng lại.
 
Tưởng Kiêu nói với dì giúp việc: “Mọi người cứ tiếp tục dọn dẹp đi.”
 
Anh xách chiếc túi đi ra ngoài.
 
Tạ Thanh Di từ đầu đến cuối đều duy trì động tác lưng cứng ngắc, mãi cho đến khi cổ tay mảnh mai của cô bị người đàn ông nắm lấy, rồi bị anh kéo thẳng vào phòng ngủ.
 
“Rầm” một tiếng, cửa phòng ngủ được đóng lại.
 

Tạ Thanh Di nuốt nước bọt một cái “ực”, phải làm sao đây, anh trông có vẻ rất tức giận?
 
“Anh, anh... anh nghe em giải thích.”
 
Tạ Thanh Di gắng gượng, chỉ thật sự cảm thấy bản thân mình thật là oan uổng, cô chỉ đặt đơn hàng mua một chiếc váy Giáng sinh, còn còng tay, roi và dầu gì đó, tất cả đều là quà tặng từ chủ tiệm bán đồ nhiệt tình—
 
Cô hoàn toàn không có ý định sử dụng!
 
“Giải thích?”
 
Tưởng Kiêu đặt túi giấy sang một bên trên tủ, quay đầu nhìn Tạ Thanh Di hai má đã ửng hồng, cô mà chột dạ là hai tay sẽ đan vào nhau.
 
Quai hàm Tưởng Kiêu căng cứng, nhìn Tạ Thanh Di bằng ánh mắt phức tạp: “Em mua những... thứ này, để làm gì vậy.”
 
Dưới cái nhìn của anh, Tạ Thanh Di lúng túng nói: “Hả, em nói là em tùy tiện mua, anh có tin không?”
 
Tưởng Kiêu nheo đôi mắt màu xanh lục lại.
 
Tạ Thanh Di bấu ngón tay, cân nhắc một hồi mới quyết định thành thật để được khoan hồng: “Chỉ là... vốn dĩ em muốn cùng anh đón Giáng sinh, nên đã mua nó. Nhưng anh đừng hiểu nhầm, em chỉ mua một cái váy ngắn, còn những thứ khác đều là quà tặng.”
 
Cô bực bội sờ lên lỗ tai và nhẹ giọng lẩm bẩm: “Ai mà biết người bán bây giờ lại khách sáo như vậy.”
 
Có lẽ là bởi vì chiếc váy của cô không hề rẻ, cho nên quà rất hậu hĩnh.
 
Phòng ngủ chợt im lặng.
 
Tạ Thanh Di cảm thấy đây đơn giản chỉ là một bản án tử hình xã hội, ngay khi cô không thể chịu đựng được sự im lặng và quyết định đã hỏng rồi thì cho hỏng luôn thì Tưởng Kiêu lại thấp giọng nói: “Những đạo cụ đó... không thích hợp.”
 
Tạ Thanh Di: “Hả?”
 
Tưởng Kiêu: “Em muốn dùng à?”
 
Tạ Thanh Di: “Không không không, em không muốn.”
 
Tưởng Kiêu: “Ừm.”
 
Anh đáp lại một tiếng, rồi lại cầm túi xách lên, khi đi ngang qua bên cạnh Tạ Thanh Di thì dừng bước lại: “Bình thường em nên ít tiếp xúc với thứ hỗn tạp lại đi, không tốt đâu.”
 
Nói xong anh bước ra khỏi phòng ngủ.
 
Tạ Thanh Di đứng ngay tại chỗ: “???”
 

Giọng điệu nghiêm túc, chân thành của anh lúc nãy cứ như “chủ nhiệm toàn trường đang dạy dỗ học sinh không được sa chân vào con đường sai trái” là có ý gì chứ?
 
Cô thực sự không có mua những thứ đó, khẩu vị của cô cũng không có nặng vậy đâu!
 
Cô tự mình lộn xộn một hồi, Tạ Thanh Di lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Tần Cửu.
 
Diane: [Bạn trai của tớ dường như thật sự xem tớ là một LSP khẩu vị nặng, tớ nên làm sao đây?]
 
Sau vài phút, Tần Cửu trả lời: [Chẳng lẽ cậu không phải sao? Chấm hỏi/]
 
Diane: [...]
 
Đáng ghét, tình bạn giả tạo!
 
Tạ Thanh Di có quá nhiều đồ, đặc biệt là quần áo và trang sức, không thể hoàn toàn chuyển hết trong một sớm một chiều được.
 
Tưởng Kiêu dặn dò hai dì giúp việc sáng mai nhớ đến tiếp tục thu dọn, rồi anh đưa Tạ Thanh Di cùng một số hành lý đã thu dọn xong trở về Hi Viên.
 
Hi Viên không thuê người giúp việc. Tạ Thanh Di và Tưởng Kiêu đều là những người thích sự riêng tư tuyệt đối. Cộng với lý do công việc, thuê một người giúp việc sống ở nhà cũng chẳng có ý nghĩa gì, nếu cần quét dọn vệ sinh gì đó thì chi bằng mướn người theo giờ sẽ tiện hơn.
 
Còn về phần đồ ăn, Hi Viên nằm ở khu sầm uất của trung tâm thành phố, bên cạnh có khách sạn năm sao, có thể giao đồ ăn bất cứ lúc nào.
 
Sau khi dùng hết bữa ăn hàng ngày được giao đến tận cửa, Tạ Thanh Di và Tưởng Kiêu bắt đầu thu dọn đồ đạc, treo quần áo, bày trí các sản phẩm chăm sóc da…
 
Tuy rằng quá trình bài trí có chút mệt mỏi nhưng nhìn đồ vật của chính mình dần dần được chất đầy trong phòng để quần áo, dần dần làm cho căn nhà lạnh lẽo có dấu vết của nữ chủ, trong lòng cô nảy sinh một cảm giác mãn nguyện và hạnh phúc.
 
Cô bận mãi đến khoảng mười giờ, hầu hết đều đã được sắp xếp xong. Ngay cả ga trải giường và vỏ gối cũng được thay bằng màu tím mờ mà Tạ Thanh Di thích. Trên chiếc tủ đầu giường còn được bày ảnh, cặp tóc, chun cột tóc… của cô.
 
“Mệt quá--”
 
Cô kêu lên một tiếng, chống eo ngã xuống giường.
 
Tưởng Kiêu nhìn dáng vẻ mệt mỏi mất hết hình tượng của cô, cười nhẹ, chậm rãi đi tới bên giường: “Mệt chỗ nào?”
 
“Vai bị đau, cánh tay cũng đau, đặc biệt là ...”
 
Tạ Thanh Di dừng lại một chút, nghĩ đến chuyện ban ngày bị Tưởng Kiêu chặn trong phòng ngủ hỏi đến mức không nói nên lời, cô đột nhiên nảy sinh tâm tư xấu xa, quay mặt lại, nũng nịu liếc mắt với anh: “Eo nhức lắm.”
 
Thấy biểu hiện của người đàn ông có chút thay đổi, giọng nói của cô trở nên nhẹ nhàng hơn: “Anh giúp em xoa bóp nhé?”
 
Tưởng Kiêu: “...”
 
Sau hai giây im lặng, anh ngồi xuống bên cạnh giường.
 
Nhìn cô gái thoải mái nằm sấp trên giường, vì để sắp xếp mọi thứ thuận tiện, cô chỉ mặc một chiếc váy ren mỏng màu trắng đơn giản, lúc này nằm sấp, vai và lưng gầy, vòng eo mảnh mai, ở giữa hơi lõm vào, đường cong uốn lượn.
 
Một vài ý nghĩ hoang đường ập đến, Tưởng Kiêu nặng nề nhắm mắt lại, lại mở ra, đặt lòng bàn tay của mình lên eo cô.
 
“Lỡ mạnh tay thì nhớ nói với anh.”
 
“Được.” Tạ Thanh Di chống cằm trên cánh tay, hưởng thụ sự phục vụ của anh.

 
Lúc đầu cô còn ôm ý nghĩ bậy bạ nhưng sau một hồi được xoa bóp, sức lực vừa phải dần dần khiến cô rất hưởng thụ.
 
Ngay khi mi mắt cô càng ngày càng nặng, người đàn ông sau lưng cô nhỏ giọng nhắc nhở: “Em khoan ngủ, tắm rửa xong rồi hẵng ngủ.”
 
Tạ Thanh Di bị đánh thức, đầu còn có chút mơ hồ, không vui lẩm bẩm: “Anh bế em đi tắm là được rồi.”
 
Con người không thể nằm xuống, một khi đã nằm xuống, là sẽ không muốn đứng dậy nữa.
 
Cô lúc này chính là như vậy, bệnh lười đã trỗi dậy, một ngón tay cô cũng không muốn nhúc nhích nữa là.
 
Động tác xoa bóp dừng lại, sau lưng yên lặng hồi lâu mới có một giọng nói vang lên: “Được.”
 
Anh hơi cúi người, rồi đứng dậy đi vào phòng tắm mở nước.
 
Tạ Thanh Di nheo mắt chợp mắt, cho đến khi có một bàn tay bắt ngang qua thắt lưng, vững chãi ẫm cô ra khỏi giường, sau đó cô mới mở mắt ra nhìn đường quai hàm rõ ràng của người đàn ông: “Đi đâu vậy?”
 
Tưởng Kiêu khẽ rũ mắt xuống: “Nước đã chuẩn bị xong, đi tắm rửa.”
 
Tạ Thanh Di hơi giật mình, khi phản ứng lại mới muộn màng ngượng ngùng.
 
Nhưng mà, sự ngại ngùng này cũng kéo dài vài giây, cô chợt nhớ ra hôm nay Tưởng Kiêu ở bên cạnh cô suốt, anh cũng hoàn toàn không hề ra ngoài để mua đồ kế hoạch hóa gia đình, lát nữa chỉ cần ngoan ngoãn, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì thật sự đâu, cùng lắm là đến sát bên mép thôi.
 
Nghĩ đến đây, Tạ Thanh Di lại thả lỏng người, để mặc cho Tưởng Kiêu bế vào phòng tắm.
 
Bồn tắm màu trắng đã được đổ đầy nước ấm, còn dùng một quả bóng tắm màu hồng đào dễ thương, thậm chí nước còn nhuộm một màu hồng nhạt.
 
Tưởng Kiêu đặt cô ngồi xuống bên cạnh bồn tắm: “Tắm đi.”
 
Nói xong anh xoay người rời đi.
 
Tạ Thanh Di: “...?”
 
Cô bảo anh bế cô đi tắm, anh thực sự “bế cô” đi tắm? 
 
Tuy nhiên anh ở đây cũng là cực hình, thà ra ngoài để thanh tịnh tâm hồn đi.
 
Ơ, không đúng, cô không muốn anh thanh tịnh tâm hồn, ban ngày anh còn nghĩ cô là LSP mà.
 
Dù sao cũng đã hiểu lầm rồi, chi bằng... trêu chọc anh một chút?
 
“Anh.”
 
Tạ Thanh Di đứng dậy và ôm eo người đàn ông từ phía sau.
 
Cảm nhận được sự cứng ngắc của cơ thể anh, trong lòng Tạ Thanh Di cảm thấy vui hơn nữa.
 
Đang đứng quay lưng nên anh cũng không nhìn thấy biểu hiện của cô, cô trở nên táo bạo hơn, bàn tay đang đặt ở phía trước người anh móc cúc áo sơ mi đen của anh: “Không tắm chung sao?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận