Bùi Cảnh Yên nhận lấy, bên trong là một chiếc hộp nhỏ được bọc bằng giấy màu, sau khi mở gói và nút thắt ra, rồi lại lớp lá vàng sáng bóng bên trên, lộ ra một chiếc hộp nhung màu xanh đậm.
Chỉ cần nhìn vào bao bì là đã có thể biết được món quà đó có giá trị rất lớn, khi mở hộp quà ra, bên trong có một cây trâm cài áo hình hoa linh lan thủ công được làm bằng kim cương.
“Cây trâm cài áo này thật đẹp.” Đôi mắt Bùi Cảnh Yên lộ ra vẻ vui mừng, bà hoàn toàn không có sức phản kháng với trang sức kim cương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù nhìn bề ngoài viên đá trung tâm của chiếc trâm kim cương này chỉ khoảng bảy tám carat, không quá lớn nhưng thiết kế của chiếc trâm cài áo này lại vô cùng đáng yêu.
“Bác thích là tốt rồi.”
Tưởng Kiêu nói: “Lần đầu tiên cháu nhìn thấy nó ở buổi đấu giá, cháu đã cảm thấy nó rất hợp với khí chất của bác.”
Bùi Cảnh Yên nhặt cây trâm lên, tươi cười: “William, cháu có tâm quá.”
Tạ Thanh Di tiến lại gần như thử, cô cũng rất thích, quay mặt sang Tưởng Kiêu nói: “Anh nhớ mua quà cho mẹ em nhưng anh lại không mua quà cho em, hứ.”
Bàn tay đang cầm tách trà của Tưởng Kiêu hơi dừng lại, đuôi mắt hơi cong lên: “Anh mua rồi, mùng một tết sẽ tặng cho em. Là quà đầu năm mới.”
Tạ Thanh Di vừa nghe nói đó là quà mừng năm mới, cô cười cười. khuôn mặt kiêu ngạo ậm ừ: “Vậy còn được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Con đó.” Bùi Cảnh Yên vươn tay gõ lên trán con gái một cái, rồi lại nói với Tưởng Kiêu: “Con bé này khó hầu hạ lắm, William, con thông cảm cho nó nhé.”
Tưởng Kiêu: “Không có đâu, cô ấy như vậy rất tốt.”
Nhìn thấy bộ dạng hoàn toàn cưng chiều của anh, tự đáy lòng Bùi Cảnh Yên thầm cảm thán: “Tình yêu thực sự khiến người ta mù mắt.”
Cũng giống như Chu Du đánh Hoàng Cái, một người sẵn sàng đánh một người sẵn sàng chịu bị đánh, con gái bà kiêu ngạo lại có người sẵn sàng chiều chuộng nó, thân là một người mẹ bà đương nhiên là rất vui lòng.
Cả ba đang cười nói, hai bố con trên lầu cũng đang bước xuống.
“Đang nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy.” Tạ Minh Duật lên tiếng.
Sau khi chào nhau, ánh mắt của bố con nhà họ Tạ không hẹn mà cùng rơi vào chiếc trâm cài kim cương.
Bùi Cảnh Yên có được đồ mới lạ nên hào phóng cầm lên và khoe: “Xinh đúng không? William tặng cho tôi đó. Đứa trẻ này có mắt nhìn thật, cũng rất hiếu thuận.”
Còn dùng luôn cả từ “hiếu thuận”, hai bố con nhà họ Tạ đều giật mình.
Tạ Luân im lặng không nói.
Tạ Minh Duật nhìn về phía Tưởng Kiêu với vẻ mặt kinh ngạc: “Đây là “Returnofhappess” được đấu giá tại DAVID'S ba ngày trước. Hóa ra đã bị cậu mua được...”
Tưởng Kiêu nâng mắt nhìn về phía Tạ Minh Duật: “...?”
Tạ Minh Duật ho khan một tiếng: “Tôi cũng cử thư ký đi lên mạng đấu giá nhưng có một người mua lại không ngừng tăng giá, cuối cùng tôi đành bỏ qua. Không ngờ người mua đó lại là cậu—”
Khi anh ấy nói điều này, những người khác đã hơi ngạc nhiên.
Tưởng Kiêu nói: “Tôi không biết anh cũng đến đấu giá.”
Tạ Minh Duật nhướng mày: “Không sao, dù sao cậu cũng tặng cho mẹ của tôi mà.”
Bùi Cảnh Yên bật cười, lại nhìn cây trâm cài áo, lại càng thích: “Có nghĩa nó đã định là đồ của mẹ rồi, có duyên với mẹ.”
Nhìn thấy vợ của mình bị một cây trâm mua chuộc, Tạ Luân nắm chặt tay, mím môi ho khan một tiếng: “Được rồi, ăn cơm trước đã.”
Giọng điệu của ông rất nghiêm túc, trên khuôn mặt trưởng thành và lịch lãm của ông không có biểu hiện gì nhiều.
Hậu bối đưa mắt nhìn nhau nhưng Bùi Cảnh Yên lại quay đầu làm mặt xấu, mở miệng thầm chê trách: “Đồ già cổ hủ.”
Trao món quà cho người giúp việc, mọi người đi về phía nhà ăn.
“Theo quy định của nhà chúng ta, ngày mai là đến nhà ông bà nội của Nguyệt Lượng để đón năm mới. Mười giờ sáng chúng ta sẽ xuất phát đi đến Tô Châu. William, ngày mai cháu có rảnh không?”
Tại bàn ăn, chủ yếu là Bùi Cảnh Yên với tư cách là một trưởng bối lên tiếng khuấy động bầu không khí, bà còn chủ động múc một bát canh gà tùng nhung cho Tưởng Kiêu.
Tưởng Kiêu đưa hai tay ra nhận lấy, lên tiếng cảm ơn: “Nguyệt Lượng đã nói với cháu rồi, hai ngày tới phải làm phiền ông bà nội rồi.”
Bùi Cảnh Yên “hừm” một tiếng: “Làm phiền cái gì cứ, đừng có khách sáo.”
Một lúc sau, ánh mắt của bà quét qua Tạ Thanh Di và Tưởng Kiêu, cười tủm tỉm nói: “Nếu như cháu đã đến với Nguyệt Lượng rồi, chúng ta là người một nhà.”
Lông mày Tưởng Kiêu giãn ra, anh nở nụ cười: “Cảm ơn bác gái.”
Suốt cả bữa ăn, Tạ Luân không nói lời nào, Tạ Minh Duật trò chuyện với Tạ Thanh Di về công việc, Bùi Cảnh Yên và Tạ Thanh Di cũng thỉnh thoảng tiếp lời, bầu không khí chung khá hòa hợp.
Sau khi ăn xong, Bùi Cảnh Yên vốn dĩ muốn để Tạ Minh Duật đưa Tưởng Kiêu vào phòng khách xem có gì cần bổ sung thêm không nhưng Tạ Luân đã đứng dậy: “William, đến phòng làm việc của tôi.”
Đây có ý là muốn nói chuyện riêng rồi.
Tưởng Kiêu đáp lại: “Vâng.”
Tạ Thanh Di có chút căng thẳng, cất bước định đi theo.
Tạ Luân xoay người liếc mắt nhìn con gái: “Bố gọi cậu ta, con đi theo làm gì?”
Tạ Thanh Di nghẹn ngào, tức giận nói: “Con... con đi theo nghe chung?”
Tạ Luân nheo đôi mắt đen láy lại.
Tưởng Kiêu nháy mắt an ủi Tạ Thanh Di: “Em ở lại với bác gái đi.”
Bùi Cảnh Yên cũng kéo Tạ Thanh Di lại, rồi lại nói với Tạ Luân và Tưởng Kiêu: “Hai người đi vào phòng làm việc đi, tôi sẽ cho người nấu một ít canh ngọt mang đến cho hai người.”
Nhìn thấy Tưởng Kiêu đi theo Tạ Luân lên lầu, khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Thanh Di liền nhăn lại, chỉ mong sao mình có Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ*.
*Thiên Lý Nhãn: mắt nhìn thấu muôn dặm, Thuận Phong Nhĩ: tai có thể nghe thấy mọi chuyện
“Được rồi, bố con đâu phải là hổ, ông ấy sẽ không làm gì William đâu.”
“Nhưng bố hung dữ như vậy...”
“Ông ấy ngoài lạnh trong nóng.”
Bùi Cảnh Yên giữ vai cô ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: “Hơn nữa đang là đầu năm mới, ông ấy có chừng mực mà.”
***
Cửa phòng làm việc bị đóng lại, trong không khí tràn ngập gỗ đàn hương trầm ổn.
“Cậu nên biết rằng tôi không đồng ý việc cậu và Nguyệt Lượng ở bên nhau.”
Tạ Luân ngồi trên ghế sô pha bằng da đen, đi thẳng vào vấn đề.
Tưởng Kiêu vốn đã chuẩn bị tâm lý, hiện tại nghe thấy lời này, cũng chỉ siết chặt ngón tay, cụp mắt xuống: “Cháu biết.”
Dừng lại hai giây, lông mi dài càng rũ xuống hơn: “Cháu xin lỗi.”
Tạ Luân “hừ” một tiếng: “Nếu thực sự cảm thấy có lỗi, thì cậu nên chia tay với Nguyệt Lượng đi.”
Bả vai Tưởng Kiêu cứng đờ, giương mắt nhìn chăm chú vị trưởng bối nghiêm túc trước mặt, môi mỏng khẽ mấp máy nhưng vẫn nói câu: “Xin lỗi.”
Cho dù có nói anh không biết xấu hổ, anh cũng sẽ nhận.
Nhưng bảo anh chia tay với cô, anh không thể làm được.
Tạ Luân ý tứ không rõ ràng nhìn anh một lúc, rồi đột nhiên lên tiếng: “Nguyệt Lượng là một đứa cố chấp, luôn theo ý mình. Nếu như nó đã thích cậu, cho dù tôi không đồng ý... cũng không có cách nào thay đổi suy nghĩ của con bé. William, nói cho tôi nghe dự định của cậu đi.”
Tạ Luân dùng ngón tay thon dài khẽ gõ vào tay vịn ghế sô pha, giọng điệu sắc bén: “Nghe nói căn phòng ở Hi Viên được đứng tên Nguyệt Lượng, hai đứa đang ở chung với nhau.”
Sự soi mói từ “bố vợ” quá sắc bén, trái tim của Tưởng Kiêu như đông cứng lại, sống lưng càng lúc càng thẳng.
“Vâng, con đang sống chung với Nguyệt Lượng.”
Khi ra những nói lời này, cổ họng anh hơi xót: “Bác cứ yên tâm, cháu sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy, cháu đã luôn muốn cưới cô ấy...”
“Cưới con bé?”
Một giọng nói lạnh lùng cắt ngang lời nói của anh, và lông mày của Tạ Luân lạnh như băng: “Con gái tôi cậu muốn cưới là cưới sao? Con bé từ nhỏ đã được chiều chuộng, là viên ngọc quý được nâng trong lòng của gia đình chúng tôi. Nếu cậu muốn kết hôn với nó, chỉ dựa vào lời nói đầu môi chót lưỡi, làm sao có thể đơn giản như vậy được?”
Ánh mắt Tưởng Kiêu khẽ nhúc nhích: “Chú.”
Không đợi anh phân bua, Tạ Luân đã nói: “Cậu phải dùng bản lĩnh của mình mới có thể cưới được con bé.”
Bọn họ đều là người thông minh, Tưởng Kiêu đương nhiên có thể nghe ra được một bước ngoặt để xoay chuyển trong đó.
Anh nhìn Tạ Luân, thái độ càng ngày càng nghiêm túc: “Xin bác chỉ bảo.”
Tạ Luân giơ năm ngón tay thon dài lên: “Năm năm.”
“Tôi sẽ cho cậu năm năm để đưa Eternity trở thành top ba trong nước, top 50 của Forbes về giá trị cá nhân. Bỏ đi nền tảng tài sản của bố cậu, nếu cậu có thể đạt đến tầm cao như vậy, tôi mới có thể yên tâm rằng gả con gái cho cậu, đừng bảo con bé phải đi theo cậu chịu khổ...”
Tạ Luân bình tĩnh nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt: “Hồi đó, tôi cũng dựa vào sự nỗ lực của mình để gây lập XL, như vậy mới có đủ tư cách kết hôn với mẹ của Nguyệt Lượng. Muốn có được thì trước tiên phải trả giá, cậu nghĩ sao?”
Năm năm nói dài không quá dài, nói ngắn cũng không quá ngắn.
Đứng thứ 50 trên thế giới là điều khó nhưng không phải là hoàn toàn không thể, dù sao đây cũng là thời đại rất chú trọng đến thời cơ.
“Bác Tạ, yêu cầu bác cháu hoàn toàn hiểu rõ.”
Tưởng Kiêu nghiêm nghị nói: “Thật ra không cần bác nhắc nhở, trong lòng cháu đã thầm đặt ra mục tiêu, đợi đến khi tài sản và thực lực của cháu vượt qua bố mình, cháu mới có thể xem như là miễn cưỡng có đủ tư cách để kết hôn với Nguyệt Lượng...”
Nhưng trong lòng anh, Tạ Thanh Di quá tốt đẹp nên dù anh có cố gắng thế nào, cuối cùng cũng là anh đã trèo cao.
Anh chỉ có thể cố gắng hết sức để mang đến cho cô những điều tốt đẹp nhất—
Địa vị, danh vọng, của cải, tất cả những gì anh có thể tranh giành được, anh đều hai tay dâng hết cho cô.
Tạ Luân xoay chiếc nhẫn cưới giữa các ngón tay của mình, lặng lẽ thâu tóm sự kiên định giữa đôi mắt của chàng trai trẻ và những cảm xúc phức tạp ẩn sâu sau sự kiên định đó vào trong tầm mắt của mình.
Hơn nửa đời người này, ông đã đọc vị vô số người.
Tình cảm của người thanh niên trước mặt dành cho con gái của ông dường như vượt qua dự liệu của ông.
“Trong lòng cậu có tính toán là tốt rồi.”
Tạ Luân vẫy vẫy tay, sau đó cau mày: “Về phần bố của cậu...”
Khi nói đến Tưởng Việt, không khí trong phòng làm việc dường như đã trầm xuống vài phần.
Cuối cùng, Tưởng Kiêu đã phá vỡ sự im lặng này.
“Cháu rất biết kích ơn nuôi dưỡng của ông ấy. Sự đào tạo, vật chất mà ông ấy đã dành cho cháu trong những năm qua, sau này cháu sẽ đền đáp lại gấp trăm lần.”
Hai tay anh đặt lên đầu gối, vẻ mặt kiên định và quyết liệt: “Nhưng ông ấy muốn chia cắt cháu và Nguyệt Nhi, đó là chuyện không thể nào.”
Anh chưa bao giờ sợ sự ngăn cản của bố mình.
Điều anh sợ hãi, từ đầu đến cuối, là suy nghĩ của Nguyệt Lượng về anh.
Nếu như cô không chán ghét hay khinh thường anh, anh không có gì phải sợ hãi và rút lui.
Sự yêu thích của cô đã mang lại cho anh dũng khí vô hạn.
Ngay sau khi cuộc trò chuyện trong phòng làm việc kết thúc, Bùi Cảnh Yên nóng lòng kéo Tạ Luân về phòng.
“Ông không làm khó cậu ấy chứ?”
“Bà quan tâm đến cậu ta nhiều như vậy để làm gì?”
Vẻ mặt Tạ Luân hờ hững: “Chẳng phải chỉ tặng cho bà một cây trâm cài áo thôi sao, bao năm qua số kim cương tôi tặng cho bà đã sắp thành một ngăn kéo rồi, cũng chưa từng thấy bà quan tâm đến tôi nhiều như vậy.”
Bùi Cảnh Yên không biết nên cười hay nên khóc, đập mạnh cánh tay ông: “Thằng bé đã là một nửa con rể của tôi rồi, tôi quan tâm đến William một chút thì sao chứ?”
Tạ Luân nhàn nhạt ậm ừ, đi tới ghế mây bên cạnh ngồi xuống.
Ông biết rằng vợ mình là người thiếu kiên nhẫn, ông cũng không muốn úp úp mở mở với bà, vì vậy ông kể lại ngắn gọn cuộc trò chuyện trong phòng làm việc.
Cuối cùng, ông nói: “Đứa nhỏ này... không giống với Tưởng Việt.”
Sự ngoan cường đó, ngược lại, lại có chút bóng dáng của của ông năm xưa.
“Hoàn toàn không giống với Tưởng Việt.”
Bùi Cảnh Yên chê trách: “Tưởng Việt là một người khẩu Phật tâm xà, trôngthân thiện, dễ gần nhưng lòng dạ lại rất xấu xa. William thì khác, đứa trẻ này mặc dù ít nói, hướng nội nhưng nó có một tâm hồn rất tinh tế và biết cách quan tâm đến người khác...”
Bà liên tục khen ngợi Tưởng Kiêu một tràn, quay đầu thấy sắc mặt Tạ Luân đã hơi tối sầm lại, bà vội vàng kiềm chế lại lời nói, rót cho ông một cốc nước: “Thật ra ông cũng khá hài lòng với William đúng không?”
Tạ Luân nhận lấy ly nước, lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Tên nhóc đó muốn cướp con gái của tôi đi, tôi hài lòng với nó sao? Đó cũng là vì nể mặt Nguyệt Lượng mà thôi, nếu không tôi đã đánh gãy chân nó rồi.”
Bùi Cảnh Yên mỉm cười và nói “nghĩ một đằng nói một nẻo”.
Đột nhiên lại nhớ tới một chuyện: “Vậy ngày nào đó ông có thể bớt chút thời gian nói chuyện với Tưởng Việt được không? Dù nói thế nào William cũng là con của ông ta, việc gì phải làm lớn chuyện như vậy?”
“Bố con bọn họ cãi nhau, liên quan gì đến tôi.”
“Tại sao không liên quan gì đến ông? William hiện tại đang ở bên cạnh Nguyệt Lượng. Quan hệ bố con của bọn họ không tốt, Nguyệt Lượng ở giữa cũng rất khó xử, ông cũng phải nghĩ cho con gái của mình chứ.”
“Tôi vẫn chưa coi nó là con rể.” Tạ Luân vô cảm xoa xoa thành cốc.
Một lúc sau, ông lại nói bằng giọng điệu nhàn nhạt: “Bên phía Tưởng Việt tôi sẽ quan sát thử.”