Hôn Trộm Ánh Trăng

[Các chị em, Tổng giám đốc Tưởng đăng Weibo!]

“Hu hu hu, tôi xin rơi lệ vì tình yêu tuyệt đẹp của người khác một ngày.”

[Bát cơm chó này tôi xin ăn trước, cụng ly/]

[Tôi chú ý rằng khi em gái cảm ơn Tổng giám đốc Tưởng, góc mắt của cô ấy cao hơn góc quay một chút thì phải? Chẳng lẽ Tổng giám đốc Tưởng cũng đang ở hội trường sao?!”

[Tôi cũng phát hiện! Cô ấy không nhìn camera mà nhìn hiện trường!]

[Hôm nay là đêm Giáng Sinh, chắc chắn Tổng giám đốc Tưởng sẽ cùng em gái ăn Giáng Sinh.]

Lễ trao giải kết thúc vào khoảng 10 giờ tối, đoàn làm phim “Nguyệt Mãn Tây Lâu” đã thắng được năm giải trong 7 hạng mục đề cử, có thể nói là người thắng lớn nhất tối nay.

Giám đốc vẫy tay, vui mừng đến đỏ mặt: “Đi nào, chúng ta đi ăn khuya, bữa này tôi bao, cùng nhau đi ăn mừng nào!”

“Đạo diễn Mục, thật xin lỗi, tôi không đi có được không.”

Tạ Thanh Di uyển chuyển từ chối, vươn tay chỉ lên trên: “Người nhà đang chờ.”

Đạo diễn Mục hơi sửng số, vừa ngẩng đầu nhìn lên tầng hai thì lập tức hiểu ra gì đó, cười nói: “Ai nha, là do tôi suy nghĩ không chu đáo. Như vầy đi, tối mai tôi làm chủ, mời mọi người đi ăn một bữa thật ngon!”

Tạ Thanh Di lễ phép cười: “Được ạ, hẹn gặp lại.”

Sau khi trò chuyện với đồng nghiệp xung quanh một lát, Tạ Thanh Di rời đi trước.

Nhìn dáng vẻ bước đi uyển chuyển của cô, đạo diễn Mục cảm thán: “Tuổi trẻ thật là tốt.”

Một vị đạo diễn khác tiếp lời: “Cô ta có thể lựa chọn, tìm một chỗ dựa tốt, nếu như cô ta có thể dỗ vị Thái Tử gia kia vui vẻ, khiến người ta thật sự rước cô ta về nhà, về sau cô ta chỉ cần chuyên tâm làm một bà chủ, coi như một bước lên mây.”

Đạo diễn Mục nhíu mày định nói gì đó nhưng cuối cùng không nói ra lời.

Bao nhiêu năm lăn lộn trong cái giới này, họ cũng thấy nhiều chuyện về ngôi sao nữ và các doanh nhân giàu có, không có gì để ngạc nhiên nữa.

Thượng Hải vào tháng 12 lạnh và hiu quạnh, đặc biệt là vào ban đêm.

Tạ Thanh Di mặc một chiếc áo khoác lông vũ dài màu đen, bọc kín mít từ đầu đến chân, đeo khẩu trang, chỉ để lộ một đôi mắt xinh đẹp.

Khi nhìn thất bóng dáng cao lớn bên cạnh chiếc xe Bentley cách đó không xa, đôi mắt bình tĩnh của cô sáng lên, bừng lên niềm vui, lao về phía trước như con chim xổng khỏi lồng---

“Anh ơi!”

Tưởng Kiêu giang hai tay ra, vững vàng tiếp được cô gái nhỏ đang chạy như bay tới.

Cô rất nhẹ, ôm cô như ôm một đám mây mềm mại vậy.

Tạ Thanh Di ngẩng đầu khỏi ngực anh, đôi mắt đen láy lấp lánh: “Anh đợi em có lâu không?”

“Không lâu.”


Tưởng Kiêu nắm lấy hai bàn tay lạnh lẽo của cô trong tay: “Sao tay lạnh vậy.”

“Là do thời tiết chết tiệt này quá lạnh.”

Tạ Thanh Di nói: “Sao anh không ngồi trong xe đợi em?”

“Anh muốn gặp nữ chính của mình sớm nhất.”

Khuôn mặt tuấn tú của Tưởng Kiêu nhuộm một nụ cười ấm áp, anh mở cửa xe cho cô: “Ảnh hậu Tạ, mời em lên xe.”

“Em thích cách xưng hô này.” Tạ Thanh Di hơi cong khóe miệng, cúi người vào trong xe.

Khi nhìn thấy tình huống trong xe, ánh mắt cô lóe lên vẻ kinh ngạc.

Cô thấy một bó hoa hồng đỏ lớn được đặt trên ghế ngồi nhưng bó hoa này lại có điểm khác, đó chính là ở giữa bó hoa có một cái hộp được điêu khắc rất đẹp, nắp hộp được tạo hình theo chiếc vương miệng, được buộc bằng ruy băng màu tím.

“Đây là?” Tạ Thanh Di tò mò quay đầu lại.

“Em ngồi xuống trước đã.”

Tưởng Kiêu nói, đợi cô lên xe xong rồi đóng cửa cho cô, lúc này mới vòng qua cửa xe bên kia.

Trong xe, Tạ Thanh Di đang nghiên cứu cái hộp giữa bó hoa hồng kia.

Cô đã cố gắng mở chiếc hộp nắp hình vương miệng kia nhưng không thể nào mở được.

“Đó là khóa điện tử.”

Tưởng Kiêu nhắc nhở, ấn ngón tay dài vào viên đá màu tím ở chính giữa vương miện, trên nắp hộp nửa trong suốt lập tức xuất hiện một dòng chữ nhắc nhở nhập mật khẩu màu xanh lam.

“Hố, một hộp quà cao cấp như vậy sao?”

Tạ Thanh Di tặc lưỡi, chỉ vào viên đá màu tím kia: “Viên đá này không phải là hàng thật đấy chứ?”

Tưởng Kiêu nhìn cô: “Anh sẽ tặng em hàng giả sao?”

Tạ Thanh Di trợn tròn mắt.

Không phải cô ngạc nhiên khi thấy Tưởng Kiêu tặng đá quý thật, mà kinh ngạc với một họp quà có gắn đính đá quý thật, vậy thứ bên trong sẽ là gì?

Cô vừa tò mò vừa mong chờ nhìn ô nhập mật mã: “Mật khẩu là gì?”

Tưởng Kiêu: “Em đoán thử xem.”

“Anh cũng chơi trò này à.” Tạ Thanh Di buồn cười nhìn anh, đôi mắt khẽ động, nói: “Sinh nhật em?”

Tưởng Kiêu hơi sửng sốt, sau đó gật đầu: “Ừ.”

Tạ Thanh Di cười rạng rỡ: “Em biết mà, cái này quá dễ đoán.”


Cô vừa phàn nàn vừa nhập mật khẩu: “Em biết anh yêu em nhưng mật khẩu của anh vẫn cần cải thiện vấn đề an toàn.”

Mật khẩu của anh quá đơn giản, cho dù là khóa màn hình điện thoại, mật khẩu mở máy tính, két sắt, thẻ ngân hàng các loại, đều là sinh nhật cô.

Ngắn thì là 1115, dài hơn thì là 1115520.

Mặc dù phương pháp bày tỏ tình yêu này không tinh tế cũng như an toàn cho lắm nhưng Tạ Thanh Di rất hưởng thụ.

“Để mật khẩu khác anh sợ em không nhớ được.” Tưởng Kiêu nói: “Cái này dễ nhớ hơn.”

“Được rồi.”

Tạ Thanh Di tập chung sự chú ý vào hộp quà, không tiếp tục thảo luận chuyện đổi mật khẩu nữa.

Âm thanh báo mở khóa thành công ngắn vang lên.

“Để xem xem thử xem có thứ gì hay nào.”

Cô xoa tay, nhấc cái nắp hình vương miệng có gắn đá quý kia lên.

Đèn trong xe không sáng, thậm chí có thể nói là lờ mờ nhưng khoảng khắc nhấc nắp hộp lên, ánh sáng phát ra từ chiếc hộp khiên Tạ Thanh Di phải nheo mắt lại.

Hộp quà được trang bị thiết bị nâng hạ, cùng với giai điệu nhạc, một chiếc cúp nạm kim cương từ từ nhô lên từ giữa những bông hồng đỏ tươi. Với kỹ thuật cắt tinh vi, viên kim cương vẫn giữ được nguyên độ trong mà màu sắc hoàn hảo, tỏa ra ánh hào quang lộng lẫy thuộc về nó.

Hình dáng của chiếc cúp kim cương này giống y hệt cúp ảnh hậu của giải Kim Lan.

Lấy đại một viên kim cương đính trên cúp này cũng đủ để mua sỉ một xe tải cúp mạ vàng.

Tạ Thanh Di nhìn chằm chằm chiếc cúp kim cương này, một lúc lâu sau mới tìm lại được âm thanh của mình.

Sau khi lấy lại tinh thần, cô quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh: “Anh… Sao anh lại muốn tặng thứ này cho em?”

Tưởng Kiêu: “Thích không?”

Tạ Thanh Di thành thật gật đầu: “Thích.”

Có cô gái nào mà không thích kim cương? Chỉ cần là trang sức lấp lánh, cô đều thích!

Nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của cô, vẻ mặt Tưởng Kiêu càng thêm dịu dàng: “Đây là quà chúc mừng em đoạt giải ảnh hậu.”

“Thật đáng quý, Tổng giám đốc Tưởng tốn kém rồi.”

Cô ranh mãnh nháy mắt với anh, giơ chiếc cúp kim cương lên, rồi lại lấy chiếc cúp ảnh hậu Kim Lan từ trong chiếc túi mà chương trình đóng gói cho cô ra.

Hai chiếc cúp đặt cạnh nhau, một cái hoa lệ, một cái mộc mạc.

Cô thích đến mức không nỡ buông tay, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hởi anh: “Nếu tối nay em không lấy được giải ảnh hậu thì sao?”


“Dù em có lấy được giải hay không thì tối nay em sẽ đều có cúp.”

Tưởng Kiêu nhéo mặt cô, ánh mắt cưng chiều: “Trong lòng anh, em là nữ chính tốt nhất, độc nhất vô nhị, không ai sánh bằng.”

Lòng bàn tay của người đàn ông khô và ấm, giống như ngọn lửa trong lò sưởi, sưởi ấm trái tim Tạ Thanh Di, nó cũng giống như một miếng chocolate ngọt ngào tan chảy vậy.

Đột nhiên, cô giơ hai cái cúp lên, cười hỏi: “Bạn trẻ Wiliam--- Bạn làm rơi chiếc cúp mạ vàng này, hay làm rơi chiếc cúp kim cương này?”

“Đều không phải.”

Đôi mắt xanh ấy trìu mền nhìn cô cười và nói: “Tiểu Nguyệt Lượng đáng yêu này mới là của anh.”

Đôi mắt của anh quá mức nồng cháy, gương mặt của Tạ Thanh Di đỏ bừng lên.

Cô vừa định quay đi thì nụ hôn của người đàn ông ập đến.

Cô sững sờ, hai tay ôm hai chiếc cúp một cách ngây ngốc.

Mãi đến khi cô không chịu nổi nữa, kêu mỏi tay, Tưởng Kiêu mới kết thúc nụ hôn này.

“Thật sự rất mỏi tay!” CÔ đỏ mặt lẩm bẩm.

“Có ngốc hay không?”

Tưởng Kiêu dở khóc dỡ cười cốc trán cô: “Không biết bỏ xuống à?”

“Nhỡ đâu bị vỡ thì sao? Hai cái này đều là bảo bối của em đó.”

Vừa nói, cô vừa ôm hai chiếc cúp vào lòng, cúi đầu hôn hít.

Ánh mắt Tưởng Kiêu trầm xuống, khàn giọng hỏi: “Chúng nó là bảo bối của em, vậy còn anh thì sao?”

Tạ Thanh Di giương mắt, thấy anh đang nghiêm túc chờ câu trả lời của cô, không khỏi bật cười: “Không phải chứ, giờ anh còn ăn dấm với cả cúp à?”

Tưởng Kiêu: “…”

Thấy anh không nói gì, Tạ Thanh Di mỉm cười, đặt hai chiếc cúp vào hộp, sau đó nhào vào người anh: “Anh là đại bảo bối em thích nhất!”

Nói xong, cổ vươn hai tay ôm lấy cổ anh, thì thầm: “Anh ơi, đêm nay là đêm Noel, em cũng có quà muốn tặng cho anh.”

***

Sau khi đặt hai chiếc cúp vào tủ trưng bày được đặt làm riêng. Tạ Thanh Di ngắm đi ngắm lại, sau đó mở điện thoại lên tìm vài góc đẹp chụp một bức ảnh.

Năm phút trước, chị Gia đã nhắn tin nhắc cô đăng Weibo, các fans đang chờ.

Vì vậy, cô đã đăng bức ảnh kia kèm dong cap: [Vinh dự do khán giả trao tặng & Lời khẳng định mà anh Tưởng giành tặng, Trái tim/ Trái tim/ Trái tim/]

Fans đã chờ chính chủ nhà mình đăng bài từ lâu, vừa thấy thông báo nhắc nhở từ thì thi nhau nhà chạy vào Weibo để xem.

Không xem thì không biết, vừa xem đã bị nhét cơm chó.

[Mẹ kiếp, nhất thời không biết nên hâm mộ với tình yêu đẹp đẽ này hay là hâm mộ sự hào phóng này!]

[Giờ phút này có một thiếu nữ đang nằm trên giường, vừa ăn cơm chó vừa rớt nước mắt.]


[Cúp kim cương a a a a a a a a a a a a a!]

[Ông trời ơi, tiểu nữ nguyện ăn chay ba năm, xin ngài hãy ban cho con một anh bạn trai như vậy.]

Trong trường hợp này, tất nhiên là không thiếu sự góp mặt của những antifan rồi: [Chậc chậc, quả nhiên là một con chim hoàng yến được kim chủ bao nuôi, còn không quên khoe khoang sự giàu có.]

Ngay lập tức đã có fan dỗi ngược lại: [Cười muốn chết, xem trang cá nhân của cô, chồng cô tặng cô bao lì xì 52 đồng cô cũng đăng bài khoe, có giỏi thì cô bảo chồng cô tặng cô cái cúp kim cương đi.]

Antifan kia nhanh chóng mai danh ẩn tĩnh, yên lặng xóa bài đăng trên Weibo.

“Đang xem gì đấy? Còn cười như vậy.”

Từ bước chân từ đến gần vang lên sau lưng, Tạ Thanh Di vừa qyat đầu lại liền nhìn thấy Tưởng Kiêu mặc bộ đồ ngủ lụa màu đen đi tới.

“Đang xem antifan bị dis.”

Tạ Thanh Di cong môi, cười như một mỹ nhân rắn rết: “Em thích nhìn dáng vẻ họ không thích em nhưng lại không có gì bằng em.”

“Trên mạng ngư long hỗn tạp, không ai biết loại người nào đang trốn sau bàn phím.”

Tưởng Kiêu nhắc nhở: “Muộn rồi, quà anh đâu?”

Lông mày Tạ Thanh Di khẽ nhúc nhích, ho nhẹ: “Cái đó… Em đi tắm trước, sau đó sẽ đưa quà cho anh.”

Tưởng Kiêu liếc nhìn hàng mi đang run rẩy của cô, đôi mắt nheo lại, hình như đã nhận ra gì đó.

Không đợi anh hỏi, Tạ Thanh Di đã chịu vào phong để quần áo, lấy quần áo đi tắm rửa.

Nửa tiếng sau, cửa phòng tắm mở ra.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Tưởng Kiêu dời tầm mắt khỏi bản tin tài chính trên màn hình.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Tạ Thanh Di mặc một chiếc váy Giáng Sinh cúp ngực màu đỏ gợi cảm, chân đi tất dài màu trắng thắt nơ, mái tóc đen tùy ý để xõa trên vai, trên cổ còn đeo một chiếc chuông màu vàng, chiếc chuông vàng ấy vang lên từng tiếng chuông thanh thúy theo bước chân của cô.

Trước khi ra khỏi phòng tắm, Tạ Thanh Di còn nghĩ tối nay phải quyến rũ anh thật tốt mới được.

Nhưng sau khi bước ra khỏi phòng tắm, bắt gặp ánh mắt rực lửa của người đàn ồn, đột nhiên cô cảm thấy hai chân mềm nhũn.

Trong lòng xuất hiện hai Tiểu Thanh Di, một Tiểu Thanh Di run rẩy nói: Bây giờ rút lui còn kịp không?

Một Tiểu Thanh Di khác siết chặt nắm đấm: Đừng sợ, chiếc váy này năm ngoài đã không được phát huy tác dụng, chẳng lẽ năm nay còn định để nó dưới đáy hòm cho bụi bám vào à?

Do dự một lúc, Tạ Thanh Di vẫn đối mặt với ánh mắt thâm thúy kia mà bước về phía trước.

Ngón tay trắng nõn siết chặt vạt váy, cô đứng ở mép giường, gương mặt nóng bừng: “Ngài Wiliam, mời ký nhận quà Giáng Sinh~”

Tưởng Kiêu để điện thoại qua một bên ánh mắt tối sầm lại: “Ký nhận thế nào?”

Tạ Thanh Di hơi sửng sốt, thầm nghĩ làm sao cô biết ký nhận như thế nào, không phải anh nên khen cô đẹp sao?

Trong khi cô đang chửi thầm, người đàn ông trước mặt đã vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.

Lực đạo mạnh mẽ đem cô ôm vào trong lồng ngực rắn chắc của anh, tiếng chuông lục lạc vang lên dồn dập, cô giãy dụa, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh…. Ưm!”

Đôi môi đỏ mọng bị lấp kín, một nụ hôn mãnh liệt rơi xuống.

Một lúc lâu sau, người đàn ông dùng ngón tay thon dài gẩy chiếc chuông quanh cổ cô, giọng nói khàn khàn: “Anh rất thích món quà này.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận