Trưa hôm đó, Tưởng Kiêu dẫn Tạ Thanh Di đến khu phố anh sống khi còn nhỏ.
Bao nhiêu năm trôi qua nhưng nó hầu như chẳng thay đổi, vẫn đổ nát, hỗn độn, so với trung tâm thành phố nhộn nhịp, sôi động thì giống như là hai thế giới.
Chiếc Lincoln lái thật chậm để họ có thể quan sát kỹ hơn cảnh đường phố.
Tưởng Kiêu ngồi bên cạnh Tạ Thanh Di, kể về thời thơ ấu của mình.
Có những đoạn ký ức đã bị lãng quên từ lâu nhưng cũng có những đoạn ký ức khó quên.
Tạ Thanh Di yên lặng lắng nghe, có chút thổn thức, cả hành trình đều nắm chặt tay anh.
Tối hôm sau, cả hai cùng nhau đến buổi biểu diễn trở lại của Francesca, Tưởng Kiêu còn dẫn cô vào hậu trường, chụp vài tấm hình với Francesca, hai người còn theo dõi nhau trên ins.
Vài ngày trở về, họ đặt chuyến bay lúc 10 giờ tối, trước khi ra sân hay, cả hai người đã đến bãi biển để ngắm hoàng hôn.
Hoàng hôn ở California nổi tiếng với phong cảnh hữu tình, màu cam rực rỡ nhuộm đỏ cả bầu trời, thậm chí cả mặt biển cũng trở nên dịu dàng và lấp lánh, giống như được bọc một lớp kẹo đường màu cam, khiến mọi thứ trở nên lộng lẫy.
Sóng biển lăn tăn, hoàng hôn soi bóng những hàng cọ, trên bãi biển, đôi tình nhân ngồi dựa vào nhau ngắm hoàng hôn, hóng từng cơn gió biển, hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh hiếm có.
“Anh ơi, anh nói xem tương lai hai chúng ta già rồi, có phải cũng giống như hiện tại không?”
Tạ Thanh Di lười biếng nheo mắt dựa vào lồng ngực của Tưởng Kiêu, trong mũi tràn ngập mùi hương mộc dễ gửi, mùi hương quen thuộc khiến cô thấy buồn ngủ.
“Có lẽ là thế.” Tưởng Kiêu nói.
Từ già này, đối với bọn họ bây giờ, vẫn còn rất xa vời.
Tạ Thanh Di hơi ngẩng mặt, ánh mắt rơi vào quai hàm anh: “Em thật sự rất tò mò, anh về già sẽ như thế nào?”
Tưởng Kiêu: “Qua mấy chục năm nữa là em sẽ biết.”
Tạ Thanh Di ừ một tiếng, lại cúi đầu, dán vào lồng ngực của anh, thủ thỉ: “Thật ra, em rất sợ già đi. Em còn từng nghĩ sống đến 40 tuổi là đủ rồi, qua bốn mươi tuổi, em sẽ đến đất nước mà euthanasia là hợp pháp, kết thúc sinh mệnh ở đó.”
Tưởng Kiêu hơi nhíu mày: “Nói vớ vẩn.”
“Thật đó, trước đây em đã từng thật sự nghĩ như vậy. Dù sao, cho dù điều kiện bảo dưỡng có tốt đến mấy thì cũng không thể chống lại được sự lão hóa, da em sẽ trở nên lỏng lẻo, xuất hiện đốm đồi mồi, cơ thể sẽ mất đi độ đàn hồi, hơn nữa càng già đi, trên người em sẽ tòa ra mùi của người già… Em không muốn biến thành như vậy, em muốn lúc nào cũng phải xinh đẹp cơ…”
Nói đến đây, cô dừng lại, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tưởng Kiêu.
Thấy anh đang nghiêm túc nhíu mày, cô bật cười, duỗi tay vuốt lông mày anh: “Đừng căng thẳng, trước đây em từng nghĩ như vậy không có nghĩa là hiện tại em cũng nghĩ như vậy.”
“Hiện tại em không còn sợ già đi nữa, bởi vì em muốn trông thấy dáng vẻ anh già đi, cũng muốn khi chúng ta già rồi sẽ giống như bây giờ, ngồi trên bờ biển ngắm mặt trời lặn.”
Khi cô nói, ánh nắng màu cam chiếu lên đôi gò má trắng nõn của cô, đôi mắt đen láy của cô ánh lên niềm hy vọng về tương lai.
Tưởng Kiêu trong lòng khẽ động.
Từng cơn giá chiều thổi qua, anh chậm rãi cúi đầu hôn lên môi cô.
Tiếng răng môi cọ xát nhau, tinh tế nhẹ nhàng, âm thầm truyền đi tình yêu của anh.
Cho đến khi rời khỏi cánh môi mềm mại kia, anh nhìn chằm chằm gương mặt đỏ ửng của cô một hồi, mới cúi đầu áp trán vào trán cô, giọng nói khàn khàn: “Anh thật may mắn.”
Hơi thở của anh vẫn còn hỗn loạn, từng hơi thở ấm áp phất qua gương mặt Tạ Thanh Di, hai hơi thở hòa quyện với nhau khiến trái tim cô trở nên mềm mại.
“Em cũng cảm thấy em thật may mắn.” Tạ Thanh Di cong mắt, dùng chóp mũi cọ vào chiếc mũi cao thẳng của cô: “Có phải kiếp trước anh đã cứu em, cho nên kiếp này em mới thích anh không?”
“Có lẽ thế.”
Tưởng Kiêu cong mắt cười, ngay sau đó, anh nhìn chằm chằm vào cô, giọng điệu nghiêm túc: “Vậy em có nguyện ý chăm sóc cho anh nhiều hơn không?”
“Hử?”
Dưới cái nhìn khó hiểu của Tạ Thanh Di, Tưởng Kiêu đứng dậy, sau đó quỳ một gối xuống trước ánh mắt như đã nhận ra gì đó của cô.
Trên tay anh là một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo và bắt mắt.
“Anh đã nghĩ đến rất nhiều cách cầu hôn, long trọng, lãng mạn, bất ngờ…Nhưng cuối cùng, anh vẫn muốn ngỏ lời yêu và hứa hẹn với em trong một khung cảnh yên tĩnh, thoải mái, chỉ có hai chúng ta.”
Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm vào cô, cung kính trang trọng nói: “Từ khoảnh khắc em đồng ý yêu anh, anh đã thề sẽ yêu em suốt đời suốt kiếp, đến chết không rời.”
“Anh muốn cưới em, từ khoảnh khắc anh động lòng với em, ý nghĩ này vẫn luôn bén rễ trong lòng anh, chưa bao giờ dừng lại.”
“Anh muốn cùng em trở thành vợ chồng hợp pháp, để tất cả mọi người và pháp luật đều công nhận tình yêu của chúng ta.”
Tưởng Kiêu kéo tay Tạ Thanh Di, nói với giọng hơi khàn: “My love, my ligh to flife, with this ring, I ask you to marry me, please.”
Chiếc nhân hơi run lên trước ánh nắm màu cam, Tạ Thanh Di nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt xanh lục của anh, anh thành kính như một giáo đồ khát khao thánh quang, vành tai đỏ ửng.
“Mặc dù…”
Tạ Thanh Di mở miệng, hốc mắt rưng rưng, cố nén giọng nói run rẩy, cười nói: “Mặc dù cảnh cầu hôn hơi khác với trong tưởng tượng của em nhưng… Em rất vui.”
Cô duỗi ngón tay ra, đôi mắt hạnh cong lên: “Em nguyện ý.”
Ngay từ khi mới thích anh, cô đã mơ về việc trở thành vợ anh.
Không cần hoa tươi hay những tiếng vỗ tay reo hò, tình yêu nồng cháy của anh chính là nghi thức cầu hôn tuyệt vời nhất.
Chiếc nhẫn kim cương xuyên qua ngón tay nhỏ nhắn, một sự kết hợp hoàn mỹ.
Chiều hôm đó trên bờ biển, họ nhìn nhau cười, ôm hôn nồng nhiệt.
Tận hưởng khoảng thời gian chỉ riêng của họ.
***
Khi màn đêm buông xuống, thông báo của sân bay vang lên, nhắc nhở các hành khách bay chuyến bay từ LA về Thượng Hải đi làm thủ tục.
Trong khoang hạng nhất, Tạ Thanh Di đang thoải mái dựa vào ghế, duỗi tay ngắm nghía chiếc nhẫn kim cương trên tay, khóe miệng cong lên.
Tưởng Kiêu thấy cô vui vẻ như vậy, ánh mắt cũng trở nên ôn nhu: “Em đã ngắm suốt từ đó đến giờ rồi.”
Tạ Thanh Di nghiêng đầu, đưa tay về phía anh: “Anh, có đẹp không?”
“Đẹp.”
Tưởng Kiêu gật đầu, nắm lấy tay cô trong lòng bàn tay: “Nhẫn kim cương là bình thường, ở trên người em mới trở thành khác biệt.”
Tạ Thanh Di càng cười rạng rỡ hơn: “Anh, anh cũng biết khen ư?”
Tưởng Kiêu nói: “Những gì anh nói là sự thật.”
Đúng lúc đó, tiếp viên hàng không đi tới, nhắc nhở hành khách là máy bay sắp cất cánh.
Tạ Thanh Di nghe vậy thì vội vàng cầm lấy điện thoại: “Sắp cất cánh rồi, em phải tranh thủ đăng Weibo đã.”
Chô giơ bàn tay đeo nhẫn kim cương lên, chọn một góc đẹp rồi bấm núi chụp.
Ảnh thì có rồi nhưng đến đoạn nghĩ cap thì lại gặp khó khăn.
Máy bay đã bắt đầu chuyển bánh, thấy cô cau mày suy nghĩ miên man, Tưởng Kiêu hỏi: “Khó nghĩ à?”
Tạ Thanh Di: “Dù sao cũng là cầu hôn, phải cẩn thận.”
Tưởng Kiêu: “Để anh.”
Tạ Thanh Di ngẩn ra: “Hả?”
Tưởng Kiêu: “Anh cầu hôn em.”
Sau đó cô nhìn thấy anh cầm điện thoại lên, viết cap đăng Weibo.
Cô tò mò thò đầu qua nhìn, Tưởng Kiêu hơi nghiêng người không cho cô xem.
“Cái gì vậy, còn không cho xem.” Tạ Thanh Di bĩu môi: “Có giỏi thì anh chặn em luôn đi.”
Nghe được giọng nói oán hận của cô, Tưởng Kiêu mím môi, cúi đầu, khẽ nói: “Nguyệt Lượng, anh cũng biết ngại.”
Tạ Thanh Di chớp mắt, nhìn vành tai đỏ ửng của người đàn ông, bật cười: “Em chỉ xem anh định đăng gì lên Weibo chứ đâu phải xem anh đi WC đâu mà phải ngại?”
Tưởng Kiêu: “…”
Anh quay đầu lại, trong mắt có chúy nghiêm nghị của người anh trai.
Tạ Thanh Di tức giận lè lưỡi: “Được rồi, em không nói nữa là được chứ gì.”
Nhưng trong lòng cô vẫn lẩm bẩm, bọn họ bên nhau 5 năm, có chỗ nào trên người anh mà cô chưa nhìn thấy, hơn nữa lúc ở trên giường sao anh không đứng đứng đắn như vầy đi.
Một lúc sau, Tưởng Kiêu đặt điện thoại xuống.
Tạ Thanh Di mở Weibo, bài đăng mới nhất kia xuất hiện ngay đầu trang chủ.
Eternity Tưởng kiêu V: “My dear girl, will you marry me?”
Bằng đăng vừa được đăng mà đã có hàng trăm lượt bình luận và chia sẻ.
Tạ Thanh Di ngước mắt lên, nhìn người đàn ông bình tĩnh bên cạnh: “Không phải em đã đồng ý với anh rồi à? Sao lại hỏi nữa vậy?”
Tưởng Kiêu nhìn cô: “Anh muốn công khai hứa hẹn.”
Anh muốn để mấy antifan trên mạng biết, anh đã khao khát tình yêu và sự dịu dàng của cô từ lâu.
Kiêu ngạo như cô ấy, không phải là con chim hoàng yến để mọi người dâm loạn như họ nói.
Tạ Thanh Di nghe anh nói muốn hứa hẹn, nhướng mày: “Nhẫn kim cương cũng đeo rồi, chẳng lẽ em sẽ đổi ý sao?”
Tưởng Kiêu cong môi: “Có lẽ.”
Tạ Thanh Di cố ý trừng mắt nhìn anh: “Anh có lòng tin với em không vậy?”
Tưởng Kiêu tỏ vẻ từ chối cho ý kiến, liếc nhìn màn hình điện thoại cô, nhắc nhở: “Sắp cất cánh rồi, dân cư mạng đang chờ phản hồi của em đó.”
Anh ôm cô, giọng nói rõ ràng: “Yes or no?”
Tạ Thanh Di bật cười, học theo bộ dáng anh quay người đi, gõ gõ màn hình một hồi.
Lúc quay người lại, cô ranh mãnh nháy mắt với anh: “Anh đoán xem, em có cho anh một danh phận hay không?”
Tưởng Kiêu nhíu mày, định giơ điện thoại lên xem thì bị Tạ Thanh Di bắt lấy, ấn nút tắt nguồn, cất giọng nhắc nhở: “Anh Tưởng, máy bay sắp cất cánh, phiền anh tắt hết các thiết bị điện tử, hợp tác với phi hành đoàn.”
Tưởng Kiêu bật cười, ngón tay thon dài chọc trán Tạ Thanh Di: “Nghịch ngợm.”
Tạ Thanh Di khịt mũi: “Bình thường, ai bảo anh thích em chứ.”
Cô rất có kinh nghiệm trong việc cậy sủng sinh kiêu.