Hôn Trộm Làn Gió

Đối mặt với ánh mắt chăm chú của anh, trong lòng Hướng Vãn Vãn đang âm thầm tính toán.

Đôi mắt to chớp chớp mang một tia ranh mãnh, ngón trỏ chậm rãi vẽ vòng tròn trên mảng da thịt lộ ra ngoài áo sơ mi, cô cố ý hạ giọng: “Vậy….em muốn anh trai chơi với em một trò chơi.”

Đầu ngón tay đặt ở điểm nhỏ hồng hào trước ngực anh, nhẹ nhàng ấn xuống: “Anh trai, anh đồng ý không?”

Cận Tập Ngôn nheo mắt, nhìn cô chằm chằm, yết hầu lăn lộn lên xuống. Nơi mẫn c ảm trước ngực anh bị cô đè vào bị k1ch thích mà trở nên căng cứng. Hai người yêu nhau lâu như vậy rồi, trừ lần trước Hướng Vãn Vãn say, vẫn luôn là Cận Tập Ngôn chủ động.

Cận Tập Ngôn vốn có tâm lý trêu chọc cô, nhưng không nghĩ cô vợ nhỏ của mình đột nhiên lại chủ động như vậy, còn ám chỉ một cách rõ ràng như vậy nữa.

Nhất thời trong lòng anh như có pháo hoa nổ tung trời, bất kể thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được.

Trong đầu anh chỉ suy nghĩ tới việc đè cô xuống giường, làm chuyện khiến cả hai người cùng thoải mái.

Chỉ là……

Nhìn vào đôi mắt ranh mãnh của cô, anh rất tò mò xem cô muốn làm gì.

Cận Tập Ngôn ôm lấy mông cô đứng dậy, ấn người cô xuống, khiến cô dán chặt vào người anh, vòng hai chân cô quấn quanh eo.

Không có một khoảng cách nào giữa hai người, bầu không khí cực kỳ thân mật.

Anh áp trán vào trán cô: “Em muốn chơi gì?”

Cảm nhận được bàn tay đang x0a nắn của anh, cả người Hướng Vãn Vãn như tê dại, tiếng r3n rỉ nhẹ nhàng phát ra từ cổ họng.

Gợi cảm và đầy quyến rũ.

Ngay khoảnh khắc đó, sự tò mò của Cận Tập Ngôn đã bị ném sau đầu, anh ôm lấy gáy cô, cúi người xuống muốn cắn lên môi cô.

Hướng Vãn Vãn chặn anh lại, ngón tay vần vò cổ áo sơ mi của anh: “Anh không muốn chơi với em sao?”

Lời nói của cô mềm mại mang theo một chút ấm ức, cộng với đôi mắt hơi rũ xuống, nhìn cực kỳ đáng thương.

Cận Tập Ngôn nghe rất rõ ràng, lửa trong lòng cũng càng cháy lớn hơn, nhưng lý trí lại muốn thỏa mãn mong muốn của cô.

Anh bình tĩnh lại, cắn lên môi cô: “Được.”

Giọng nói trầm thấp gợi cảm, còn có chút đè nén.

“Cái gì được chứ?” Hướng Vãn Vãn cọ cọ lên chóp mũi của anh, vẻ mặt tò mò: “Anh trai muốn chơi với em không?”

Một tiếng nuốt nước bọt rõ ràng vang lên.

Người đàn ông đang bị dày vò đến ranh giới của sự sụp đổ.

Là người đang dày vò anh, Hướng Vãn Vãn cảm thấy rất tự hào.

Cô vén áo sơ mi đã xộc xệch trên người anh lên, an ủi: “Hay là, anh buông em xuống trước, chúng ta từ từ chơi?”

Cận Tập Ngôn siết chặt lấy cô, không hề có ý định buông tay. Hướng Vãn Vãn cũng cởi bỏ nối bên còn lại của chiếc áo sơ mi.

Vì anh đang vòng tay lên ôm cô mà chiếc áo sơ mi xanh sẫm chỉ cởi xuống dưới vai anh, lộ ra xương quai xanh.

Trắng trẻo mà không mất đi vẻ nam tính, kết hợp với dáng vẻ thần tiên sa ngã của anh lúc này, cực kỳ gợi cảm.

Không hổ là người đàn ông của cô.

Ngón tay Hướng Vãn Vãn từ xương quai xanh trượt ra sau lưng, ôm chặt lấy anh, giọng điệu thất vọng chậm rãi nói: “Thật ra em đã sớm muốn chơi trò này với anh, vậy bây giờ anh nuốt lời sao? Anh trai không muốn chơi với em nữa à?”

Cận Tập Ngôn lúc này mới miễn cưỡng buông tay, tò mò xem cô muốn cùng anh chơi trò mà phải cần cởi qu@n áo, nói: “Được, anh chơi cùng em.”

“Anh trai thật tốt.” Hướng Vãn Vãn nhảy xuống đất, nhón chân hôn lên môi anh xem như khen thưởng, dụ dỗ nói: “Em nhất định sẽ làm anh thỏa mãn.”

Nghe cô nói như vậy, áp chế lại rung động trong lòng, Cận Tập Ngôn đắc ý nhếch môi: “Ồ? Làm anh thỏa mãn?”

Hướng Vãn Vãn vô tội gật đầu: “Vâng ạ.”

Cận Tập Ngôn đặt tay lên eo cô cẩn thận x0a nắn, thanh âm trở nên trầm hơn: “Biết như thế nào để anh thỏa mãn không?”

“Anh cảm thấy thế nào?” Hướng Vãn Vãn vươn tay xuống bụng anh, lôi góc áo sơ mi ra, thổi một hơi: “Anh ơi, chúng ta về phòng nhé?”

“Được.” Cận Tập Ngôn cúi người bế cô theo kiểu công chúa, đá tung cửa phòng, tiện tay khóa cửa lại.

Đi đến bên giường, anh ném Hướng Vãn Vãn xuống, cởi áo sơ mi đang treo trên người mình xuống, đè cô xuống dưới thân, ngón tay không ngừng x0a nắn eo cô: “Chơi như thế nào?”

“Anh trai, anh nhắm mắt lại trước đi.” Hướng Vãn Vãn nắm tay anh, vỗ nhẹ sau lưng anh: “Trò chơi sẽ có chút k1ch thích.”

Mặc dù mạch máu trên tay vì kích động mà căng lên, nhưng Cận Tập Ngôn vẫn nhắm mắt lại nói: “K1ch thích thế nào?”

“Đảm bảo k1ch thích đến nỗi anh trai sẽ không bao giờ quên.” Hướng Vãn Vãn nói xong xoay người ngồi lên eo anh, vừa hôn vừa vươn tay cầm lấy chiếc áo sơ mi mà anh vừa cởi ra.

Người đàn ông đ ộng tình hôn cô say đắm, tay đang đặt trên eo cô bị cô bỏ ra và túm lấy đặt về phía trước ngực, anh cũng không để tâm.

Bị anh hôn tới mềm nhũn, Hướng Vãn Vãn cảm nhận được vật n@m tính đang bừng bừng khí thế, tỏa ra nhiệt độ dọa người, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh.

Gạt những suy nghĩ vẩn vơ sang một bên, cô nhanh chóng quấn ống tay áo sơ mi quanh cổ tay anh.

Cảm thấy có gì đó không ổn, người đàn ông mở mắt ra và nhìn thẳng vào cô.

Hướng Vãn Vãn bị anh nhìn chằm chằm có chút chột dạ, sợ anh đã phát hiện ra điều gì đó, khi cô đang định giải thích, thì Cận Tập Ngôn hơi nhướng mày, nhìn cô bằng ánh mắt nguy hiểm xen lẫn kinh ngạc: “Muốn chơi loại trò chơi này?”

Hướng Vãn Vãn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, quấn ống tay áo còn lại quanh cổ tay, ngượng ngùng gật đầu: “Đúng vậy.”

Thấy cô như vậy, giọng nói của Cận Tập Ngôn càng trở nên khàn hơn: “Sớm đã muốn chơi như vậy với anh?”

Hướng Vãn Vãn lại ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

“Anh rất vui.” Cận Tập Ngôn cong môi, đưa hai tay ra trước mặt cô, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong, giúp cô dễ dàng trói hơn: “Phải chơi cho tốt.”

“Vâng!” Hướng Vãn Vãn lại hôn lên môi anh một cái, hai ba động tác liền trói chặt hai tay anh lại.

Sau khi thắt thành một chiếc nơ, cô ngồi lên người anh, cười dịu dàng đi chuyển mông.

Vẻ mặt của người đàn ông càng trở nên khó chịu hơn vì động tác của cô.

Hai tay anh bị trói, không thể kéo cô xuống, nên anh nâng nửa người lên trên, ngậm lấy đôi môi của Hướng Vãn Vãn.

Môi lưỡi ướt át cuốn lấy nhau khó phân cao thấp, bầu không khí ngày càng trở nên nóng bỏng.

Một lúc sau vẫn không đợi được hành động tiếp theo của Hướng Vãn Vãn, nghĩ đến lần đầu tiên cô chủ động làm điều này, nên chắc cô sẽ không quen. Người đàn ông buông môi cô ra, ánh mắt rơi xuống quần mình và quần áo xốc xệch của cô, kìm nén sự xúc động trong cơ thể, nhắc nhở: “Đến lúc cởi ra rồi.”

“Được.” Hướng Vãn Vãn vùi đầu cắn lên xương quai xanh của anh, sau đó nhảy xuống khỏi người anh, ngồi xuống bên cạnh giường.

Cận Tập Ngôn ngồi dậy, ánh mắt thâm thúy nhìn cô chằm chằm: “Sau đó muốn làm gì?”

“Anh nằm xuống trước đi, đừng gấp gáp.” Hướng Vãn Vãn đẩy anh trở lại giường: “Ngồi trên người anh cởi ra rất bất tiện, em cởi ra xong anh hãy đứng lên.”

Chiếc áo sơ mi cô mặc hôm nay có dáng ôm sát, lại có dây buộc. Lúc sáng anh giúp cô mặc vào cũng không dễ dàng gì, nhìn những sợi dây chằng chịt, hẳn cũng không dễ cởi ra.

Nghĩ vậy, Cận Tập Ngôn thuận theo sức của cô nằm lại trên giường, bộ dáng mê hoặc, nhìn chằm chằm cô.

Bị anh nhìn đến mức hai tai đỏ như máu, Hướng Vãn Vãn mắng: “Anh nhắm mắt lại đi, anh cứ nhìn em như vậy em rất xấu hổ, còn muốn tạo bất ngờ cho anh đấy.”

Câu nói của cô đã đánh trúng vào sự tò mò của Cận Tập Ngôn.

“Được, anh sẽ không nhìn trộm đâu.” Cận Tập Ngôn nhắm mắt lại, suy nghĩ về điều bất ngờ.

Cô có thể chủ động chơi loại tình thú này với anh, anh đã rất ngạc nhiên rồi, không ngờ vẫn còn sự bất ngờ phía sau.

Trong đầu bây giờ toàn bộ là……

Cận Tập Ngôn cảm thấy ngày này nên được ghi nhớ như một ngày kỷ niệm, sau này mỗi năm vào ngày hôm nay nên tổ chức một bữa tiệc hoành tráng để chúc mừng.

Chỉ là lúc anh nhắm mắt không phát hiện ra được……

Sau khi Hướng Vãn Vãn chỉnh trang lại quần áo lộn xộn của mình, cô nhẹ nhàng bước về phía cửa phòng.

Im lặng mở cửa, Hướng Vãn Vãn gõ cửa và nhẹ nhàng nói: “Anh ơi, anh chuẩn bị xong chưa?”

Giọng nói của cô từ xa truyền đến, nhưng Cận Tập Ngôn không hề nghi ngờ, anh chỉ cho rằng cô chuẩn bị quà. Nghe thấy câu hỏi của cô, anh khàn giọng nói: “Chuẩn bị xong rồi.”

Nhìn chằm chằm vào thân thể quyến rũ và gợi cảm trên giường, Hướng Vãn Vãn một mình bước ra khỏi phòng, khép cửa vào, thò đầu vào qua khe cửa, giọng nói đột ngột chuyển từ nhẹ nhàng nồng nhiệt sang sảng khoái hả hê: “Anh ơi, em về phòng trước đây, chút nữa mẹ muốn tìm em nói chuyện.”

Cận Tập Ngôn ở trên giường mở to hai mắt, không thể tin nhìn cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn ở cửa.

Hướng Vãn Vãn hả hê đóng cửa lại, vừa định đóng thì như nghĩ tới điều gì lại mở ra: “Anh ơi, kinh ngạc không? Bất ngờ không?”

Cận Tập Ngôn: “….”

“Rầm” một tiếng, cửa phòng được đóng lại.

Cận Tập Ngôn hiếm khi lộ ra vẻ hoang mang, hoàn toàn không có phản ứng lại.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

…….

Một lúc lâu sau mới kịp phản ứng lại, anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt.

Thảo nào cô gái nhỏ lại ngoan ngoãn như vậy….

Câu nói “chút nữa mẹ muốn tìm em” rõ ràng đã chuẩn bị kỹ càng, chính là để ngăn cản anh đuổi theo để trừng trị cô.

Cận Tập Ngôn nhìn đôi tay đang bị trói chặt của mình, còn Tiểu Tập Ngôn đang sẵn sàng ra trận……

Bất ngờ này thật sự rất bất ngờ và kinh ngạc đấy.

*

Hướng Vãn Vãn ngâm nga một bài hát và trở về phòng.

Mặc dù cô đã trói chặt tay Cận Tập Ngôn, nhưng loại nút thắt đó rất nhanh có thể thoát ra được. Để ngăn Cận Tập Ngôn đến tìm cô tính sổ, Hướng Vãn Vãn đã khóa cửa phòng lại, còn treo khóa chống trộm có sẵn trên cửa phòng.

Nghĩ đến khuôn mặt hoang mang của người đàn ông, khóe miệng cô không ngừng nở một nụ cười thoải mái.

Nhưng có một điều cô không hề nói dối anh.

Chút nữa mẹ thật sự sẽ đến tìm cô.

Nhìn chằm chằm vào bộ dạng khác thường của mình trong gương, hai mắt đỏ hoe, cả người cũng đỏ bừng, rõ ràng nhìn là đã biết làm chuyện xấu gì rồi.

Hướng Vãn Vãn định tắm rửa một chút trước khi mẹ tới.

Chỉ là lúc cô rời đi đã mang theo tất cả quần áo, lúc về vì “lăn lộn” cả ngày mà cũng không nhớ ra phải mang quần áo về.

Chiếc áo sơ mi và váy dài trên người đều vì chuyện xấu hổ vừa rồi mà trở nên nhăn nhúm, cản bản không thể mặc tiếp. Lúc này cô cũng không dám lỗ m ãng mà mở cửa đi tìm Cận Tập Ngôn hay Khang Phương Bội.

Nghĩ cũng không cần nghĩ, với tính cách của Cận Tập Ngôn, nếu như bị anh bắt được lúc này, nhất định ngày mai cô không để xuống nổi giường.

Hướng Vãn Vãn thở dài, đi đến tủ quần áo, cô nản lòng kéo cánh cửa tủ.

Cánh cửa theo động tác của cô mà mở ra.

Có một hàng quần áo ngay ngắn được treo bên trong, tất cả đều là của mùa này. Hơn nữa, có một số nội y và tất cũng được xếp gọn gàng trong tủ.

Còn thoang thoảng mùi bột giặt nhàn nhàn, giống hệt mùi trên người Cận Tập Ngôn.

Không khó có thể đoán đây là quần áo mới, hoặc là mới giặt qua, có thể trực tiếp mặc vào người.

Hướng Vãn Vãn sửng sốt một chút, sau đó đưa tay nhặt một chiếc áo lót…..

Đúng là size cô đang mặc…..

Qu@n lót….

Đúng kiểu mà cô hay mặc.

Quần áo……

Vẫn là kiểu cô hay mặc, mà kiểu nào cô cũng rất thích nữa.

Không biết người nào đó đã chuẩn bị nó từ bao giờ.

Hướng Vãn Vãn mỉm cười cầm một bộ, khi cô chuẩn bị vào phòng tắm thì điện thoại rung lên.

Một tin nhắn đến.

Cận Tập Ngôn: [Mở cửa, anh có chuyện muốn nói với em.]

Nhìn thấy những từ ngữ đầy “sát khí” của anh, Hướng Vãn Vãn mím môi.

Nhìn là biết đã cởi trói được rồi.

Hướng Vãn Vãn không tự chủ được cong môi, ngón tay gõ nhanh trả lời anh: [Anh ơi, anh nghĩ em ngốc à?]

Ý là em sẽ không mở cửa đâu.

Một lúc sau, tin nhắn lại đến: [Anh sẽ không làm gì đâu, anh tìm em có việc, mở cửa trước đi.]

Hướng Vãn Vãn: [Anh vừa mới cởi được trói tay nhỉ? Quần áo đã mặc lại đàng hoàng chưa? Đã sửa soạn lại bản thân xong chưa? Thân thiện nhắc nhở anh trai, chút nữa mẹ em sẽ đến đấy ~ Không biết mẹ em sẽ nghĩ thế nào khi nhìn thấy anh đầu bù tóc rối và mặt mày khó chịu đứng trước cửa phòng em đây ~~~ ]

Sau khi nhận được tin nhắn đóm Cận Tập Ngôn nhìn xuống chính mình…..

Nghĩ thế nào……chắc chắn sẽ coi anh là một kẻ bi3n thái.

Cận Tập Ngôn lạnh lùng nhìn cánh cửa đang đóng chặt, nhắn lại một tin rồi quay người đi về phòng với vẻ mặt u ám.

Cận Tập Ngôn: [Anh rất ngạc nhiên đấy, nhất định sẽ cảm ơn cô vợ nhỏ nhà chúng ta thật tốt.]

Hướng Vãn Vãn vui vẻ nhìn những lời dịu dàng đe dọa của anh, ném điện thoại lên ghế sofa và đi vào phòng tắm.

Ở Cận gia.

Có cha mẹ hai bên, còn có rất nhiều các dì giúp việc.

Hơn nữa, cô dự định sẽ ngủ cạnh mẹ trong hai ngày sống ở đây.

Cô thật sự không tin anh có thể bắt nạt được cô.

Hướng Vãn Vãn tự hào với suy nghĩ như vậy.

Không hề có cảm giác tội lỗi hay suy nghĩ gì về những đau khổ mình sẽ phải trải qua khi khiêu khích một người đàn ông mới được “khai trai”.

—————–

Tác giả có lời muốn nói:

Cận Tập Ngôn: Giỏi, rất giỏi. Em cực kỳ giỏi!!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui