Câu nói này của Nguyễn Huỳnh là câu nghi vấn, cũng là câu lựa chọn.
Trong khoang xe trở nên yên tĩnh, cửa sổ xe đóng chặt, chợt có tiếng kèn chui vào.
Con đường đột nhiên trở nên thông thoáng, Lục Ngộ An không liếc mắt nữa.
Nguyễn Huỳnh đợi một hồi, đang suy tư xem mình nói lời này có phải tự nhiên quá rồi không, có chút làm khó dễ Lục Ngộ An.
Nghĩ thế, bên tai lại truyền đến giọng nói dịu dàng của Lục Ngộ An: “Muốn xem phim gì?”
Nguyễn Huỳnh sửng sốt: “Ngày mai anh thật sự không đi làm à?”
“Buổi sáng phải tới bệnh viện.” Lục Ngộ An để ý liếc nhìn cô một cái: “Buổi chiều và buổi tối, cô chọn đi.”
Anh giao quyền lựa chọn cho Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh im lặng ba giây, một lần nữa cầm điện thoại lên: “Tôi xem xem gần đây có phim gì.”
Cô thích xem phim, nhưng gần đây bận rộn nên cũng không chú ý đến phim mới ra rạp.
Cho nên Nguyễn Huỳnh vẫn rất muốn biết, Triệu Kinh Vĩ nghe ai nói cô có sở thích xem phim.
Có thể là mùa đông sắp tới, mấy phim mới ra rạp đều là phim tình cảm.
Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm vào hai chữ “tình cảm” này một lúc, cuối cùng dừng ánh mắt lại ở một bộ phim cô từng xem được chiếu lại thêm lần nữa.
“Bác sĩ Lục, anh có phim nào muốn xem không?” Trước khi nói ra lựa chọn của mình, Nguyễn Huỳnh cảm thấy phải hỏi suy nghĩ của Lục Ngộ An trước.
Lục Ngộ An liếc nhìn cô: “Chọn phim cô muốn xem đi.”
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra, luôn cảm thấy anh nói lời này có chút mờ ám.
Nhưng ngẫm nghĩ lại, cô lại cho rằng đây chính là lời mà Lục Ngộ An sẽ nói.
Nguyễn Huỳnh quen biết anh trong khoảng thời gian không dài, nhưng kể từ ngày quen biết anh, cô đã biết anh là một người dịu dàng cẩn thận, càng chú ý đến cảm nhận của người khác hơn.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Huỳnh không còn xoắn xuýt nữa.
Chọn phim xong, Nguyễn Huỳnh lại rơi vào trong sự xoắn xuýt xem chọn rạp nào, khoảng cách giữa cô và Lục Ngộ An không tính là xa, nhưng cũng không được xem làm gần.
Do dự một lúc, Nguyễn Huỳnh chọn một rạp ở khá gần bệnh viện, hoàn cảnh cũng tương đối tốt.
Chọn xong, Nguyễn Huỳnh đang muốn nói với Lục Ngộ An một tiếng thì chuông điện thoại lần nữa vang lên.
Lần này là Tư Niệm.
Cô nhướng mày, một lần nữa bắt máy: “Sao vậy?”
“Đến đâu rồi?” Tư Niệm vừa nhìn thấy tin nhắn cô trả lời mình lúc hai mươi phút trước, tâm tình vui vẻ: “Tối hôm qua vứt bỏ tớ đi uống rượu với Tổng giám đốc Triệu, tối nay dù sao cũng có thể đi với tớ rồi nhỉ?”
“...”
Nguyễn Huỳnh vốn cho rằng, chuyện uống rượu này chỉ cần mình không nhớ lại thì coi như qua.
Thế nhưng một buổi tối lại có tận hai người đến nhắc nhở mình.
Cô không nói gì trong chốc lát, có chút cạn lời mà nặn chữ ra: “Hôm nay trong quán không bận à?”
Tư Niệm: “Khách không nhiều lắm, tớ có thể đi trước.”
“Ồ.” Ánh mắt Nguyễn Huỳnh nhìn thẳng vào con đường phía trước, không dám nhìn Lục Ngộ An: “Đổi thời gian được không.”
Cô không muốn để lại cho Lục Ngộ An ấn tượng rằng, mình là một người uống rượu vào là phóng túng.
Tư Niệm suy nghĩ một chút, hôm nay Nguyễn Huỳnh đã bôn ba một ngày, quả thật có thể đã mệt rồi: “Vậy được thôi, vậy tớ sẽ đi với Lâm Cảnh.
Cậu về đến nhà thì nghỉ ngơi cho tốt.”
Nghe thấy cái tên quen thuộc, Nguyễn Huỳnh kinh ngạc: “Cậu ấy về nước rồi à?”
Tháng trước Lâm Cảnh đi nước ngoài du lịch, Nguyễn Huỳnh thỉnh thoảng có thể lướt đến ảnh chụp phóng khoáng cậu đăng trong vòng bạn bè.
Tư Niệm: “Đúng, buổi chiều vừa xuống máy bay, đợi chút nữa đến quán của tớ.”
“Vậy các cậu đi đi.” Có Lâm Cảnh ở đó, Nguyễn Huỳnh yên tâm hơn một chút: “Có việc gì thì gọi điện cho tớ.”
Tư Niệm: “Biết rồi.”
-
Cúp điện thoại, Nguyễn Huỳnh dứt khoát chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.
Cô không muốn lại nghe điện thoại dưới sự dự thính của Lục Ngộ An nữa.
Cho dù từ đầu đến cuối anh không hề lên tiếng, càng không nhắc đến chuyện cô uống rượu, nhưng cô chính là vô hình trung cảm nhận được cảm giác áp bách anh mang đến.
Rất đột nhiên, Nguyễn Huỳnh nghĩ đến sự hình dung của mấy người Vu Tích Ngọc đối với Lục Ngộ An.
Lúc nằm viện, phần lớn cô nghe được lời tán dương của bệnh nhân và người nhà, cùng với các nhân viên y tế dành cho Lục Ngộ An.
Đương nhiên, thỉnh thoảng các y tá cũng có cái nhìn và đánh giá khác biệt đối với anh.
Nguyễn Huỳnh nhớ rất rõ, buổi tối thứ hai sau khi phẫu thuật, cô không ngủ được đã đi đến trạm y tá.
Đúng lúc bắt gặp mấy người Vu Tích Ngọc đang an ủi một y tá bị bác sĩ mắng trong phòng phẫu thuật vào ban ngày.
Nói một lúc, có người cảm khái: “Nếu như bác sĩ Lục gặp phải chuyện như vậy, chắc chắn anh ấy sẽ không mắng y tá.”
“Vậy thì cô đừng nghĩ như vậy, bác sĩ Lục là người sẽ không mắng ai cả.” Vu Tích Ngọc nói tiếp: “Nhưng cô phạm lỗi trước mặt anh ấy, cô thà để anh ấy mắng thì sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.”
“Vì sao?” Y tá không hiểu Lục Ngộ An lắm hỏi.
Vu Tích Ngọc: “Bởi vì khi anh ấy sầm mặt, lặng lẽ liếc nhìn cô, cô sẽ có một loại suy nghĩ sao mình lại ngu như vậy, chi bằng mình chết quách đi.”
Đám người im lặng.
Khi ấy Nguyễn Huỳnh nghe thì cảm thấy sâu sắc rằng Vu Tích Ngọc nói hơi quá.
Nhưng vào lúc này, cô bắt đầu tán thành với lời nói của Vu Tích Ngọc.
Lục Ngộ An quả thật là một người không nói lời nào, chỉ dùng khí chất thôi là đã có thể khiến bạn e ngại.
Có điều lúc này Nguyễn Huỳnh cũng không phải e ngại anh, cô chỉ là chột dạ.
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ miên man, trong xe yên tĩnh, cô bất giác đã ngủ thiếp đi.
Khi cô tỉnh lại thì xe đã dừng ở cửa tiểu khu nhà mình, mà Lục Ngộ An cũng đã không ở trong xe nữa.
Nguyễn Huỳnh mờ mịt trong nháy mắt, cầm điện thoại lên muốn hỏi anh xem có phải anh về nhà rồi không thì khóe mắt bắt được một bóng dáng cao gầy đi về phía bên này từ nơi không xa.
Cô bình tĩnh nhìn Lục Ngộ An đi đến bên cạnh xe rồi mở cửa.
Ánh sáng của đèn đường chiếu xuống, làm tăng thêm không ít độ sáng cho khoang xe.
Khuôn mặt của Lục Ngộ An cũng trở nên rõ ràng hơn, anh rũ mắt nhìn Nguyễn Huỳnh, giọng nói nặng nề: “Dậy rồi.”
Nguyễn Huỳnh gật đầu, giọng nói hơi thô: “Đến nơi lâu lắm rồi hả?”
Lục Ngộ An: “Cũng tạm.”
Anh đưa đồ trong tay cho Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh đưa tay nhận lấy, nghi ngờ nói: “Đây là —”
Cô còn chưa nói xong thì trước tiên đã nhìn thấy đồ được đựng trong túi nylon màu trắng.
Giọng nói của Lục Ngộ An đồng thời vang lên: “Thuốc khi say rượu chóng mặt, tác dụng phụ khá là nhỏ.”
“...”
Vừa dứt lời, xung quanh trở nên yên tĩnh.
Một bầu không khí xấu hổ mà kỳ lạ lan tràn.
Nguyễn Huỳnh cảm thấy thuốc này Lục Ngộ An tặng có chút “âm dương quái gở”, nhưng nghĩ kỹ thì lại cảm thấy “chu đáo”.
Nhìn chằm chằm vào hai hộp thuốc kia một lúc, Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu nhìn về phía người bên cạnh, lấy dũng khí: “Bác sĩ Lục.”
Lục Ngộ An rũ mắt xuống.
Nguyễn Huỳnh mím môi, có chút căng thẳng: “Tối hôm qua tôi gọi điện cho anh… không nói cái gì quá đáng chứ?”
Lục Ngộ An nhìn vẻ mặt lo lắng bất an của cô, đuôi mày khẽ nhướng lên: “Quên rồi à?”
“...!Ừm.” Nguyễn Huỳnh rất sợ, trong lòng chột dạ.
Lục Ngộ An ngước mắt: “Không có chút ấn tượng nào à?”
Nghe thấy lời này, Nguyễn Huỳnh cảm thấy sâu sắc rằng tối hôm qua có khả năng mình đã làm chuyện gì đó cực kỳ cực kỳ quá đáng.
Cô nhanh chóng liếc nhìn vẻ mặt Lục Ngộ An, bờ môi động đậy: “Chỉ nhớ là đã gọi điện thoại cho anh.”
“...”
Lục Ngộ An ừm một tiếng: “Có nói.”
“?”
Nguyễn Huỳnh ngây người, kinh ngạc nhìn anh: “Nói gì?”
Lục Ngộ An nhướng mày, cong môi một cách khó nhận ra, trong cái nhìn chăm chú chờ đợi lại sợ hãi của Nguyễn Huỳnh, anh mang theo ý tứ sâu xa vứt lại một câu: “Từ từ suy nghĩ.”
Nguyễn Huỳnh: “...”
-
“Chỉ bảo cậu từ từ suy nghĩ, sau đó thì không nói gì nữa à?”
Tư Niệm còn chưa tới quán bar thì đã nhận được cuộc gọi của Nguyễn Huỳnh, cô ấy hỏi lại.
Nguyễn Huỳnh uể oải nằm trên ghế sô pha, rất tự kỷ: “Đúng, cậu nói xem tớ có thể nói gì với anh ấy được đây?”
Tư Niệm: “...!Câu hỏi hay, tớ cũng không biết cậu có tà tâm gì với bác sĩ Lục nữa.”
Nguyễn Huỳnh nghẹn lời: “Tớ có thể có tà tâm gì được, tớ cùng lắm là thèm giọng nói của anh ấy thôi.”
“Ồ.” Tư Niệm nhướng mày, vốn muốn hỏi cô là không thèm mấy cái khác chút nào sao? Lời đến khóe miệng thì lại cảm thấy câu hỏi này không phù hợp lắm: “Vậy tớ vẫn thật sự không biết cậu có thể nói lời quá đáng gì với bác sĩ Lục nữa, thái độ của anh ta hôm nay đối với cậu như thế nào?”
Nguyễn Huỳnh đổi tư thế, ngẩng đầu nhìn trần nhà nhớ lại: “Cũng được? Không khác trước đó lắm.”
“Vậy thì có thể là không nói gì quá đáng cả.” Tư Niệm nói: “Ít nhất là cậu chắc chắn không bảo anh ta hát cho cậu nghe.”
Ký ức đã chết đi của Nguyễn Huỳnh một lần nữa quay về, cô cọ vào gối ôm, rất bất lực: “Có thể đừng nhắc nhở tớ về ‘chuyện xấu’ tớ đã làm trong quá khứ không?”
Tư Niệm buồn cười: “Không thể, thỉnh thoảng tớ phải nhắc cậu, sau khi cậu uống say thì quá đáng tới mức nào.”
Nguyễn Huỳnh im lặng.
Tư Niệm cười một lúc rồi nghiêm chỉnh an ủi cô: “Đừng suy nghĩ nhiều quá, bác sĩ Lục không nói thẳng cho cậu biết thì chắc chắn chính là vì cậu cũng không quá đáng nhiều, nếu không anh ta nhất định sẽ nói với cậu, sau này bớt uống rượu lại.”
“...”
Lời này có chút đạo lý, Nguyễn Huỳnh suy nghĩ rồi bày tỏ sự tán thành sâu sắc: “Cậu nói đúng, vậy thì tớ không nghĩ nữa.”
Tư Niệm ừm một tiếng: “Lâm Cảnh tới rồi, tụi tớ đi quán bar đây.”
Nguyễn Huỳnh: “Uống ít một chút.”
Cúp điện thoại, Nguyễn Huỳnh nằm trên ghế sô pha một lúc, tính toán khoảng cách đi từ nhà cô đến nhà Lục Ngộ An rồi nhắn tin cho anh: “Bác sĩ Lục, anh về đến nhà chưa?”
Lục Ngộ An vừa xuống xe thì nhìn thấy tin nhắn của Nguyễn Huỳnh.
Anh rũ mắt xuống, vừa đi vừa trả lời: “Vừa tới.”
Nguyễn Huỳnh: “Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lục Ngộ An: “Ngủ ngon.”
Nhìn hai chữ ‘Ngủ ngon’ này, Nguyễn Huỳnh quả thật có sự xúc động muốn nghe Lục Ngộ An nói ngủ ngon.
Nhưng nghĩ đến tối hôm qua mình uống say gọi điện cho người ta, Nguyễn Huỳnh cảm thấy gần đây mình phải khiêm tốn một chút, nếu không Lục Ngộ An rất có thể sẽ kéo cô vào danh sách đen mất.
-
Hôm sau, Nguyên Huỳnh bị tiếng mưa rơi đánh thức từ sớm.
Cô kéo rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mưa không lớn không nhỏ, tí ta tí tách, nghe rất dễ chịu.
Đứng bên cửa sổ một lúc, cô mới sửa soạn rồi ra ngoài đi đến phòng tập thể hình.
Đi đến phòng tập một chuyến rồi về nhà, Nguyễn Huỳnh nhận được bản kế hoạch chương trình mới mà Lâm Du Anh gửi tới.
Nguyễn Huỳnh nhìn, có chút khó hiểu.
Cô nhớ rõ, thứ tư mình sẽ trả lời Lâm Du Anh, mình không muốn tranh giành chương trình mới này.
Bỗng dưng điện thoại lại rung lên.
Lâm Du Anh: “Bản sau khi sửa lại đấy, em xem xem.
Chị biết em không muốn nhận chương trình mới này, nhưng trước mắt trong đài chỉ cân nhắc em và Thiên Ngưng, cá nhân chị hy vọng em nắm chương trình này.”
Nguyễn Huỳnh: “Chị Du, em không có suy nghĩ đổi chương trình quá mãnh liệt.”
Lâm Du Anh: “Em cứ xem trước đi, nói không chừng em sẽ thay đổi suy nghĩ, xem hết rồi có thời gian rảnh thì thuận tiện đề xuất ý kiến cải thiện.”
Nguyễn Huỳnh hết cách.
Điều khiến cô bất ngờ chính là, bản kế hoạch lần này rõ ràng sáng tỏ hơn nhiều so với bản thô sơ trước đó mình nhìn thấy.
Bất giác, trong đầu cô nhảy ra một hình ảnh.
Đến buổi tối trước khi ra ngoài, Nguyễn Huỳnh đều chăm chú tiêu hao thời gian vào bản kế hoạch chương trình mới.
Vết xong đề xuất cần cải thiện, Nguyễn Huỳnh trang điểm rồi đi ra ngoài.
Phim mà cô và Lục Ngộ An hẹn nhau xem chiếu vào bảy giờ tối.
Mưa vừa tạnh.
Không khí trở nên tươi mát, nhiệt độ cũng xuống thấp hơn không ít.
Người đi trên đường đã nhiều hơn.
Khi Nguyễn Huỳnh đến rạp chiếu phim thì thời gian còn sớm, Lục Ngộ An cũng chưa tới.
Cô đi lấy vé trước rồi đi loanh quanh ở cổng rạp.
Cuối tuần rạp chiếu phim đông người, khu nghỉ chân đã không còn chỗ trống nữa.
Nguyễn Huỳnh đi dạo qua một vòng, chuyển ánh mắt về phía poster tuyên truyền ở cổng rạp.
Phim mới ra rạp gần đây thật sự không ít, có mấy bộ phim còn có diễn viên mà Nguyễn Huỳnh thích.
Cô nhìn một lúc rồi lấy điện thoại ra chụp mấy tấm poster gửi cho Tư Niệm, hẹn thời gian với cô ấy.
…
-
Lục Ngộ An vừa đi ra khỏi thang máy thì đã nhìn thấy bóng lưng xinh đẹp ở không xa.
Nguyễn Huỳnh xem phần giới thiệu của poster đến mức tập trung, cũng không chú ý tới có người đến gần.
Đợi đến khi cô xem hết, chuẩn bị tìm chỗ ngồi một lúc, vừa quay đầu thì đã nhìn thấy Lục Ngộ An không biết đã đứng đó bao lâu.
Hai người bốn mắt va vào nhau.
Ánh mắt Nguyễn Huỳnh sáng lên, bất ngờ nhìn anh: “Bác sĩ Lục, anh đến lúc nào vậy?”
Anh đèn sáng ngời của rạp phim chiếu vào khuôn mặt Nguyễn Huỳnh, làm nổi bật khuôn mặt không tì vết của cô.
Nguyễn Huỳnh xinh đẹp là một sự thật mà tất cả mọi người không thể nghi ngờ, nhưng Lục Ngộ An cảm thấy, điểm xinh đẹp nhất của cô chính là đôi mắt.
Đôi mắt của cô vừa sáng vừa tròn, tựa như ẩn chứa một đầm nước suối, trong veo sáng rực, khi nhìn chằm chằm vào bạn thì bạn hoàn toàn không chống đỡ được.
Lục Ngộ An có chút mất hồn rồi mới lên tiếng trả lời: “Vừa đến.”
Anh dời ánh mắt đi, nhìn về phía tấm poster mà vừa rồi Nguyễn Huỳnh xem không rời mắt: “Chờ lâu rồi à?”
“Không có.” Nguyễn Huỳnh lắc đầu, ăn ngay nói thật: “Cũng chỉ đợi hai mươi phút thôi.”
Lục Ngộ An: “...”
Anh bất đắc dĩ cười cười: “Có việc chậm trễ.”
Anh mới chạy tới từ bệnh viện.
Nguyễn Huỳnh nhìn vẻ mặt nghiêm trang của anh, cô không nhịn được cười: “Đùa anh đó.” Nguyễn Huỳnh giải thích: “Là tôi đi ra ngoài sớm.”
Lục Ngộ An không hề đến muộn, thậm chí còn chưa tới thời gian chiếu phim.
Lục Ngộ An nhìn cô rồi quay đầu nhìn về phía nơi đang xếp hàng mua đồ ở không xa: “Có muốn ăn gì không?”
Nguyễn Huỳnh không có thói quen ăn khi xem phim, cô suy tư một chút: “Nước khoáng là được.”
Lục Ngộ An: “Tôi đi mua.”
Thấy Lục Ngộ An đi đến phía sau xếp hàng, Nguyễn Huỳnh đứng tại chỗ một lúc.
Cô đang chuẩn bị tìm chỗ ngồi chờ thì khóe mắt nhìn thấy có người đi đến bên cạnh Lục Ngộ An, kích động nói chuyện với anh.
Nguyễn Huỳnh đang đứng ngoài quan sát, Lục Ngộ An tựa như nhận ra, cùng cô xa xa nhìn nhau.
Bỗng nhiên, điện thoại cô rung lên, là tin nhắn Lục Ngộ An gửi tới: “Có tiện tới đây không.”
Xem xong, Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu, Lục Ngộ An còn đang nhìn cô.
Nguyễn Huỳnh cất điện thoại rồi chậm rãi đến gần anh, giọng điệu rất quen thân: “Còn phải đợi bao lâu nữa?”
Nhìn thấy cô xuất hiện, cô gái vừa rồi bắt chuyện với Lục Ngộ An muốn xin cách thức liên lạc ngẩn người, ngượng ngùng nói: “Làm phiền rồi.”
“...”
Sau khi người rời đi, Nguyễn Huỳnh mở miệng: “Bác sĩ Lục.”
Lục Ngộ An: “Hửm?”
Nguyễn Huỳnh nghĩ đến dáng vẻ khó xử vừa rồi của anh, mặt mày cong cong trêu chọc: “Mỗi lần anh gặp tình huống như vậy thì đều tìm bạn bè bên cạnh làm bia đỡ đạn sao?”
“Không phải.” Lục Ngộ An nhìn lại cô, đôi mắt sạch sẽ đen bóng, có thể để cô nhìn thấy cái bóng của mình.
Bỗng dưng, cô nghe thấy Lục Ngộ An nói: “Lần đầu tiên.”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Người qua đường: Có suy nghĩ đến cảm nhận của tôi không?
Trần Tịnh Dương: Bọn họ còn chưa nghĩ cho tôi đây này..