Bảy giờ tối, Nguyễn Huỳnh xuất hiện ở bệnh viện đúng giờ.
Khi cô đến khu nội trú, phần lớn bệnh nhân vẫn chưa nghỉ ngơi, tiếng nói dông dài truyền ra từ trong phòng bệnh, không khỏi còn có chút không khí cuộc sống nồng đậm.
Khi Nguyễn Huỳnh đi đến hành lang, đúng lúc chạm mặt với Lục Ngộ An mặc áo khoác trắng đeo kính mắt.
Hai người tụ họp ở khoảng cách không gần không xa, ánh mắt Nguyễn Huỳnh dời từ trên xuống dưới, rơi trên chỗ cổ áo khoác trắng của anh, cố định ở cổ áo sơ mi lộ ra ngoài.
Cúc áo sơ mi được cài lại kín kẽ, yết hầu lộ ra một nửa, như ẩn như hiện vẫn luôn hấp dẫn hơn là lộ rõ ra.
Thuận theo ánh mắt của Nguyễn Huỳnh, Lục Ngộ An rũ mắt xuống.
Mấy giây sau, anh đè xuống ý cười chợt lóe lên ở đáy mắt, ngước lên nhìn về phía người trước mặt: “Tới một mình à?”
Đôi mắt Nguyễn Huỳnh hơi lóe lên, nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, lỗ tai khẽ động đậy: “Ừm.
Anh không bận hả?”
Vậy mà còn có thể ở đây nói chuyện với cô.”
Lục Ngộ An ngước mắt lên, khóe miệng ngậm lấy ý cười nhàn nhạt: “Vẫn chưa tới giờ giao ca.”
Nguyễn Huỳnh ồ một tiếng: “Anh đã đi thăm Kỳ Kỳ rồi sao?”
Lục Ngộ An vươn tay về phía cô, giọng điệu dịu dàng: “Thăm rồi, tình hình sau phẫu thuật không tệ lắm.”
“...” Nguyễn Huỳnh rũ mắt xuống, nhìn bàn tay anh để ngang trước mặt mà ngẩn ngơ, cô chần chờ đưa cái túi trong tay cho anh: “Đây là đồ ngọt trong quán của Tư Niệm, mang đến cho các anh.”
Để chắc chắn hơn, Nguyễn Huỳnh không quá xác định mà hỏi: “Đủ chia không?”
Cô đã đóng gói từ trong quán của Tư Niệm, lấy mười phần bánh crepe cắt miếng.
Nhưng cô không xác định được có đủ chia hết cho các nhân viên y tế trực ca vào cuối tuần hay không.
Cái túi không nặng, Lục Ngộ An nhận lấy nhìn: “Đủ rồi.”
Nguyễn Huỳnh: “Vậy là tốt rồi.”
Trong tay cô còn ôm một bó hoa nhỏ: “Vậy tôi đến phòng bệnh của Kỳ Kỳ đây?”
“Chút nữa tôi qua.” Lục Ngộ An và cô sóng vai đi vào trong.
Lên tiếng chào hỏi với y tá ở trạm y tá xong, Nguyễn Huỳnh đi về phía phòng bệnh của Kỳ Kỳ.
Viện trưởng cố ý ở lại bệnh viện với Kỳ Kỳ, nhìn thấy Nguyễn Huỳnh xuất hiện thì vội vã đứng lên: “Cô Nguyễn.”
Nguyễn Huỳnh cười một cái, Kỳ Kỳ kích động ngồi dậy từ trên giường bệnh: “Chị Nguyễn, chị tới rồi.”
“Ừm.” Nguyễn Huỳnh gật đầu chào hỏi với viện trưởng rồi đưa tay sờ lên đầu Kỳ Kỳ: “Kỳ Kỳ nhớ chị không?”
Kỳ Kỳ: “Nhớ chứ.”
Cô bé nắm lấy tay Nguyễn Huỳnh, giọng điệu non nớt: “Chị tới nhanh ghê đó.”
Nghe vậy, Nguyễn Huỳnh khẽ nhướng đuôi lông mày: “Anh Lục của em đã nói trước với em là chị sẽ đến à?”
Kỳ Kỳ gật đầu mạnh, nói cho cô biết: “Anh ấy nói lúc kiểm tra cho em.”
Nguyễn Huỳnh vểnh môi lên, đến chiếc ghế bên giường ngồi xuống, nói chuyện phiếm với Kỳ Kỳ, hỏi thăm cảm nhận của cô bé sau phẫu thuật.
Kỳ Kỳ phải làm tổng cộng hai cuộc phẫu thuật thì mắt mới có thể nhìn thấy được.
Tình hình cụ thể thế nào, Nguyễn Huỳnh đã nghe Lục Ngộ An nhắc đến vài câu, đáng tiếc đều là từ chuyên ngành, cô không thể nhớ được bao nhiêu,
Nguyễn Huỳnh ở trong phòng bệnh một hồi lâu, Lục Ngộ An nói chút nữa tới cũng không tới.
Trong điện thoại của cô nhận được tin nhắn của Tư Niệm, thấy gần đến giờ, Nguyễn Huỳnh nói một tiếng với viện trưởng và Kỳ Kỳ rồi đứng dậy rời đi.
Ra khỏi phòng bệnh, Nguyễn Huỳnh do dự xem có cần nhắn tin cho Lục Ngộ An hỏi tình hình một chút không.
Y tá đã lên tiếng gọi cô trước: “Cô Nguyễn.”
Nguyễn Huỳnh ngước mắt.
Y tá nhìn cô, nhạt giọng nói: “Bác sĩ Lục bảo tôi nói với cô một tiếng, bên cấp cứu có bệnh nhân, anh ấy đi làm việc rồi.
Anh ấy bảo cô đi về chú ý an toàn.
Nghe ý tá thuật lại xong, Nguyễn Huỳnh ngẩn ra rồi nở nụ cười vui vẻ: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô.”
Y tá mỉm cười: “Cô Nguyễn khách sáo rồi.”
…
-
Buổi sáng hôm sau, Nguyễn Huỳnh vừa tới vị trí làm việc ngồi xuống, ngay cả ngụm nước cũng chưa kịp uống thì Lâm Du Anh đã đi ra từ phòng làm việc bên cạnh: “Nguyễn Huỳnh.”
Vẻ mặt chị ấy bình thường: “Đi với chị đến văn phòng của Trưởng đài.”
“...”
Nhìn Nguyễn Huỳnh và Lâm Du Anh rời đi, Triệu Thiên Ngưng ngồi ở vị trí làm việc trầm mặt xuống.
Trợ lý ở một bên lén liếc chị, thận trọng nói: “Chị Thiên Ngưng, sao chị Du chỉ gọi chị Nguyễn Huỳnh theo chị ấy đi gặp Trưởng đài vậy?” Cô ấy có chút lo lắng: “Không phải là Trưởng đài có sắp xếp khác cho chương trình mới chứ?”
“Câm miệng.” Triệu Thiên Ngưng nghe lời cô ấy nói, tâm tình bực bội, lạnh mặt răn dạy: “Hoàn thành nhiệm vụ tôi giao cho cô chưa?”
Trợ lý: “...!Xong ngay.”
Tiếng ồn ào bên tai biến mất, Triệu Thiên Ngưng ngồi tại chỗ một lúc, không thể kiềm chế được, cô ta đứng dậy đi về phía cửa thang máy.
Nguyễn Huỳnh có cửa sau, cơ hội được đưa đến trước mặt cô, mà cô ta thì khác, càng không biết trong lòng Trưởng đài Chương Hưng Hiền đang nghĩ gì.
Đi theo Lâm Du Anh đến văn phòng của Trưởng đài, Chương Hưng Hiền đang nghe điện thoại.
Ông ta đưa tay chỉ chỉ, ra hiệu cho hai người ngồi.
Không bao lâu sau, cuộc gọi của ông ta kết thúc.
“Trưởng đài Chương.” Lâm Du Anh đưa tài liệu trong tay cho ông ta: “Đây là tài liệu ông muốn.”
Chương Hưng Hiền nhận lấy, nói một câu: “Tối nay tôi xem xong rồi nói với cô.”
Ông ta dừng lại, nhìn về phía Nguyễn Huỳnh: “Du Anh đi ra ngoài trước đi, tôi và Nguyễn Huỳnh nói chuyện đôi câu.”
Trước khi đi, Lâm Du Anh có chút ngượng ngùng nhìn Nguyễn Huỳnh.
Cửa phòng làm việc mở ra rồi đúng lại, ngăn cách sự tìm tòi nghiên cứu ở bên ngoài.
Nguyễn Huỳnh bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn về phía Chương Hưng Hiền: “Trưởng đài Chương, ông có chuyện gì thì nói thẳng.”
“...”
Chương Hưng Hiền im lặng, nhìn đôi mắt đã khôi phục như thường của cô, không nhìn ra được chút dấu vết phẫu thuật nào hồi lâu, giọng điệu ôn hòa hỏi: “Thật sự không có hứng thú với chương trình mới à?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu.
Chương Hưng Hiền nhìn cô, truy hỏi ngọn nguồn: “Lý do là gì? Không muốn lộ mặt hay là chương trình không thú vị?”
Chương trình hiện tại Nguyễn Huỳnh đang làm là kiểu chia sẻ tình cảm.
Cô không cần lộ mặt, chỉ cần ngồi trong phòng phát thanh đóng kín, dùng giọng nói chia sẻ câu chuyện với mọi người là được.
Mà chương trình mới thì cần phát thanh viên lộ mặt.
Tuy rằng cô học chuyên ngành MC phát thanh, nhưng trước mắt cô quả thật không có hứng thú quá lớn với việc lộ mặt, cũng cảm thấy chương trình hiện tại mình làm rất tốt.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Huỳnh ăn ngay nói thật: “Đều có.”
Chương Hưng Hiền bị lời nói thành khẩn của cô làm nghẹn lại, nói lời sâu xa: “Đây là một cơ hội tốt để rèn luyện.”
“Tôi biết.” Nguyễn Huỳnh thản nhiên: “Sau này hẵng nói đi.”
Dứt lời, cô ngước mắt nhìn về phía Chương Hưng Hiền: “Trưởng đài Chương.”
Chương Hưng Hiền nhìn cô.
Nguyễn Huỳnh mím môi, hít sâu một hơi nói: “Mắt tôi bị thương cũng không hoàn toàn vì ông và vợ ông, ông không cần phải có gánh nặng trong lòng, càng không cần cảm thấy áy náy.”
Chú ý tới sắc mặt thay đổi của Chương Hưng Hiền, Nguyễn Huỳnh nhanh chóng nói hết lời: “Chương trình mới có những đồng nghiệp khác cạnh tranh, bọn họ cũng đều là phát thanh viên rất tốt.”
Trong văn phòng yên tĩnh hồi lâu.
Chương Hưng Hiền im lặng trong chốc lát: “Tôi thay vợ tôi nói với cô một câu xin lỗi.”
Nguyễn Huỳnh cười một tiếng: “Giải thích rõ ràng là được.”
Cô hỏi: “Trưởng đài Chương còn có chuyện gì khác không? Không có thì tôi đi làm việc trước đây.”
Chương Hưng Hiền động đậy môi, cuối cùng dặn dò cô một câu: “Tìm cháu tới nói chuyện chương trình, không chỉ là chú Chương muốn mở cửa sau cho cháu, càng nhiều hơn là vì chương trình của cháu vào đêm khuya, cháu đã đến lúc thay đổi chương trình để rèn luyện rồi.
Con gái cứ thức khuya mãi cũng không tốt.”
Lần đầu tiên nghe Chương Hưng Hiền tự xưng là chú Chương, Nguyễn Huỳnh hơi ngẩn ra rồi rũ mắt nói: “Cháu sẽ cân nhắc.”
-
Thời gian còn sớm, sau khi rời khỏi văn phòng của Chương Hưng Hiền, Nguyễn Huỳnh không vội quay về vị trí làm việc.
Cô có chút buồn phiền.
Dưới lầu đài phát thanh có mấy tiệm trang phục không tệ, Nguyễn Huỳnh nhớ mang máng, có một quán cà phê và đồ ngọt đều không tồi.
Dựa vào trí nhớ đi vào quán, Nguyễn Huỳnh gọi một ly cà phê và một phần đồ ngọt.
Đưa đồ ngọt cho Đàm Tuyết Nhi, Nguyễn Huỳnh chụp tấm hình gửi cho Tư Niệm, đồng thời nói cho cô ấy biết, so với đồ ngọt trong quán cô ấy thì ngon hơn một chút xíu.
Tư Niệm trả lời tin nhắn rất nhanh, hồi âm cô bằng một chuỗi dấu chấm lửng.
Nguyễn Huỳnh nếm cà phê, lại nói cho cô biết: “Mùi vị cà phê cũng không tệ, lần sau cậu tới đây tớ mời cậu uống.”
Tư Niệm: “Có phải cậu muốn bị tớ kéo vào danh sách đen không?”
Nguyễn Huỳnh vô tội: “Tớ chỉ là để cho cậu biết, sự cạnh tranh giữa các quán cà phê rất khốc liệt.”
Tư Niệm: “Nói đi, gặp phải chuyện gì.”
Tư Niệm hiểu Nguyễn Huỳnh rất rõ.
Nếu như không phải cô gặp chuyện phiền lòng, cô sẽ không nói với mình những chuyện này trong giờ làm việc.
Nhìn chằm chằm vào tin nhắn Tư Niệm gửi tới trong chốc lát, Nguyễn Huỳnh giống như nhụt chí mà trả lời: “Đến văn phòng của Trưởng đài một chuyến.”
Tin nhắn vừa được gửi đi là Tư Niệm đã gọi điện đến.
“Alo —” Nguyễn Huỳnh bắt máy.
Giọng nói của Tư Niệm truyền đến: “Chuyện gì vậy, sao lại bỗng dưng tìm cậu? Nói xin lỗi với cậu à?”
Nguyễn Huỳnh cười: “Trước đó đã nói rồi.”
Tư Niệm hừ hừ: “Vậy cậu nói thế nào, vốn dĩ cậu cũng không so đo với bọn họ.
Trưởng đài tìm cậu làm gì?”
“Nói chuyện công việc.” Nguyễn Huỳnh đè thấp giọng, mơ hồ nói: “Bởi vì tớ bị thương nên áy náy muốn dùng chương trình tốt để đền bù cho tớ.”
Tư Niệm cạn lời: “Cậu suýt nữa bị hủy dung, đây là chuyện mà một câu đền bù có thể giải quyết được sao?”
Cô ấy rất tức tối: “Vậy cậu nói sao?”
Nguyễn Huỳnh: “Từ chối rồi.”
“...” Tư Niệm im lặng: “Sao không nhận? Thật ra cậu nên đòi thăng chức tăng lương mới đúng.”
Nguyễn Huỳnh cười, ấm giọng nói: “Quả thật cũng không thể hoàn toàn trách bọn họ được.”
Đương nhiên một điểm quan trọng hơn là, Nguyễn Huỳnh không biết chuyện mình bị thương bị bà Lý biết.
Mẹ con bọn họ không ở cùng nhau, không cùng một thành phố, cô sợ sau khi bà Lý biết thì sẽ lo lắng.
Chuyện mắt của Nguyễn Huỳnh bị thương, nói đến thì máu chó đầy đầu.
Khi cô tốt nghiệp đại học thì đã vào đài phát thanh thực tập, là Lâm Du Anh dẫn dắt cô.
Lúc ấy thật ra có người thấy lạ, thủ đoạn của Lâm Du Anh lợi hại, sao lại chủ động dẫn dắt thực tập sinh chứ.
Cũng là sau này Nguyễn Huỳnh mới biết được, Lâm Du Anh dẫn dắt cô là cho Chương Hưng Hiền sắp xếp.
Trước khi đến đài phát thanh, Nguyễn Huỳnh từng nghe đến tên của Chương Hưng Hiền, cũng biết người này.
Nhưng sự hiểu biết đối với ông chỉ giới hạn ở việc ông ấy là Trưởng đài của đài phát thanh.
Mãi đến khi Nguyễn Huỳnh phát hiện ra điều không bình thường, Chương Hưng Hiền mới nói cho cô biết, ông ấy và mẹ của Nguyễn Huỳnh là bạn thời đại học.
Khi cô đến đài phỏng vấn là ông ấy đã nhận ra cô rồi.
Bởi vì Chương Hưng Hiền vô cùng chú ý đến Nguyễn Huỳnh, trong đài thỉnh thoảng sẽ có tin đồn linh tinh.
Nhưng giữa Nguyễn Huỳnh và Chương Hưng Hiền trong sạch, cũng không cố ý đi làm sáng tr những chuyện giả dối không có thật này.
Nhưng không khéo, không biết vợ của Chương Hưng Hiền nghe được tin đồn từ chỗ nào, thậm chí còn nắm giữ “chứng cứ” mà tìm tới cửa.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị, Nguyễn Huỳnh bị tai bay vạ gió.
Lúc vợ của Chương Hưng Hiền làm náo loạn khùng điên ở trong văn phòng của ông ấy thì mắt của Nguyễn Huỳnh bị vật nhọn làm bị thương.
—
Thu lại suy nghĩ, Nguyễn Huỳnh nghe thấy lời nói giận dữ của Tư Niệm: “Nhưng cậu bị thương là sự thật, với hành vi này của vợ ông ấy, cậu khởi tố bà ta cố ý gây thương tích cũng có thể thắng được.”
Nguyễn Huỳnh ừm một tiếng: “Tớ biết.”
“Vậy cậu—” Biết Tư Niệm hỏi gì, Nguyễn Huỳnh nói thẳng cho cô ấy biết: “Tụi tớ có làm điều kiện trao đổi.”
Đương nhiên, Nguyễn Huỳnh không khởi tố không chỉ vì đã làm giao dịch của Chương Hưng Hiền.
Thực tế là, vợ của Chương Hưng Hiền tìm mình gây phiền phức không thể trách vợ ông ấy được, muốn trách thì chỉ có thể trách Chương Hưng Hiền.
Nếu như không phải trong nhà ông ấy giữ lại hình chụp với bà Lý, mà dáng dấp của Nguyễn Huỳnh lại rất giống bà Lý thì cũng sẽ không đến nỗi có chuyện tai bay vạ gió này.
Nguyễn Huỳnh bị thương rất oan.
Nhưng cô cũng biết rõ, vợ của Chương Hưng Hiền là ‘người bị hại’.
Chương Hưng Hiền là Trưởng đài, cô làm việc dưới tay ông ấy, dù sao cũng không thể làm ầm ĩ khó coi quá được.
Không cần thiết, cũng không tới bước đó.
Sau khi nghĩ sâu tính kỹ, khi ông ấy nhắc đến cô có điều kiện gì cũng có thể nói ra, Nguyễn Huỳnh đã đồng ý điều ước đền bù.
Nghe Nguyễn Huỳnh nói như vậy, Tư Niệm thoáng yên tâm hơn một chút: “Vậy thì tốt, dù sao cũng không thể thua thiệt quá được.”
Nguyễn Huỳnh sắp xếp xong cảm xúc: “Tớ biết, không nói với cậu nữa.”
Tư Niệm: “Có việc gì thì tìm tớ bất cứ lúc nào.”
Uống cà phê đắng xong, Nguyễn Huỳnh tập trung sự chú ý vào công việc.
Buổi chiều, đoàn người mở họp.
Lâm Du Anh tuyên bố, chương trình mới do Triệu Thiên Ngưng toàn quyền phụ trách.
Các đồng nghiệp bất ngờ, nhưng cũng không bất ngờ đến thế.
Nguyễn Huỳnh tiếp nhận ánh mắt mọi người nhìn mình, vẻ mặt lạnh nhạt.
Họp xong, Nguyễn Huỳnh đi vệ sinh một chuyến.
Khi đi ra thì đúng lúc chạm mặt Triệu Thiên Ngưng.
Triệu Thiên Ngưng liếc nhìn cô một cái, từ trên cao nhìn xuống, nói một câu mà Triệu Thiên Ngưng không hiểu rõ lắm: “Cô cũng không thật sự có bản lĩnh đến thế.”
“...”
Nguyễn Huỳnh không hiểu gì, kéo giấy lau tay thuận tiện trả lời: “Cô nói đúng.”
“...”
Cô vốn chỉ là người bình thường.
Triệu Thiên Ngưng: “...”
Nhìn bóng lưng rời đi của Nguyễn Huỳnh, một hơi của cô ta nghẹn ở họng, không lên cũng không xuống.
Mỗi lần cãi nhau với Nguyễn Huỳnh, Triệu Thiên Ngưng đều cảm thấy như mình đang đàn gảy tai trâu!
Nguyễn Huỳnh không để lời nói của Triệu Thiên Ngưng ở trong lòng.
Chạng vạng tối, cô bận rộn kiểm tra lần cuối cho chương trình phát thanh buổi tối.
Chờ Nguyễn Huỳnh kết thúc phát thanh, văn phòng ngoại trừ Đàm Tuyết Nhi và mấy người đồng nghiệp thì những người khác đều đã tan làm.
Trong phòng im ắng, bên ngoài cũng yên tĩnh, không có quá nhiều hơi thở của sức sống.
Nguyễn Huỳnh lái xe về nhà, không khỏi nghĩ đến lời Chương Hưng Hiền nói với cô.
Cô không thể cứ làm chương trình vào thời gian này mãi được.
…
-
Mấy ngày sau đó, có lạnh càn quét, cảm cúm tập kích bất ngờ.
Nguyễn Huỳnh bất hạnh trở thành một trong số những người trúng chiêu cảm cúm.
Thứ sáu vừa tới văn phòng, Đàm Tuyết Nhi thấy dáng vẻ tiều tụy của cô thì có chút lo lắng: “Chị Nguyễn Huỳnh, chị có muốn xin nghỉ phép đi bệnh viện khám không?”
“Ngày mai rồi đi.” Giọng nói Nguyễn Huỳnh khàn khàn: “Tối nay còn phải phát thanh.”
Đàm Tuyết Nhi lo lắng: “Thuốc lấy trước đó không có chút hiệu quả nào sao?”
Nguyễn Huỳnh uống hơn một nửa ly nước nóng, cảm thấy dễ chịu hơn một chút rồi mới lên tiếng: “Hình như vậy.”
Vì bảo vệ cổ họng, để buổi tối phát thanh thuận lợi, cô và Đàm Tuyết Nhi hẹn nhau, có việc gì thì nói qua Wechat.
Cô phải nói ít đi.
Vừa giao ước với Đàm Tuyết Nhi xong, Nguyễn Huỳnh bất ngờ nhận được cuộc gọi của Lục Ngộ An.
Chủ nhật hôm đó sau khi rời khỏi bệnh viện, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An không hề liên lạc với nhau.
Cô bận, Lục Ngộ An còn bận hơn.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị mà nhìn thấy thông báo cuộc gọi của anh, Nguyễn Huỳnh còn có chút kinh ngạc.
Cô bắt máy: “Alo, Lục —”
Vừa mở miệng, Nguyễn Huỳnh nghe thấy bên kia truyền đến giọng nói mát lạnh, có chút giống với cơn mưa nhỏ rơi tí tách trên cửa sổ, sạch sẽ lạnh lẽo: “Đang bận à?”
Nguyễn Huỳnh sửng sốt, hắng giọng trả lời: “Tôi vừa tới đài phát thanh, sao vậy?”
Nghe giọng nói khàn khàn của cô, Lục Ngộ An rũ mắt: “Bị cảm à?”
“...!Ừm.” Nguyễn Huỳnh có chút ngượng ngùng: “Anh nghe ra rồi hả”
Lục Ngộ An không trả lời trực tiếp: “Đến bệnh viện khám chưa?”
Nhắc đến chuyện này, Nguyễn Huỳnh chột dạ.
Có thể bởi vì Lục Ngộ An là bác sĩ, cô cảm thấy mình bị bệnh không đi khám bác sĩ, đối với bác sĩ mà nói tính tổn thương rất lớn.
Nghĩ vậy, cô hàm hồ nói: “Tôi uống thuốc rồi.”
Lục Ngộ An đã hiểu.
Uống thuốc, nhưng chưa khám bác sĩ.
Thuốc có thể là thuốc cảm mua ở tiệm thuốc.
“Ngoại trừ cổ họng không thoải mái thì còn chỗ nào khó chịu không?” Lục Ngộ An thấp giọng hỏi.
Nguyễn Huỳnh mím môi, thành khẩn nói: “Đầu hơi choáng váng, cổ họng đau.”
Lục Ngộ An ừm một tiếng: “Đo nhiệt độ cơ thể chưa?”
Nguyễn Huỳnh: “Hôm nay vẫn chưa.”
Lục Ngộ An: “Biết rồi, tối nay tôi tới.”
Nguyễn Huỳnh còn chưa kịp phản ứng, Lục Ngộ An đã cúp điện thoại.
Cô ngơ ngác nhìn điện thoại hồi lâu, không xác định lắm mà nhắn tin cho anh: “Chút nữa anh tới? Tới đài của tôi à?”
Tin nhắn được gửi đi, Lục Ngộ An không trả lời.
Cùng lúc đó, Lục Ngộ An cất điện thoại đi rồi mở máy tính lên, kê một đơn thuốc.
Lại nói một tiếng với Tất Khải Hoàn: “Tôi ra ngoài nửa tiếng, có tình huống khẩn cấp thì cậu gọi điện thoại cho tôi.”
Lúc này đang là giờ nghỉ trưa.
Cũng là thời gian nghỉ ngơi bình thường của bác sĩ, để đề phòng chuyện ngộ nhỡ, Lục Ngộ An vẫn dặn dò Tất Khải Hoàn một câu.
Tất Khải Hoàn nhìn đơn thuốc được in ra trong tay anh, nhướng mày: “Cậu đi đâu vậy?”
Lục Ngộ An: “Đưa thuốc.”
“Hả?” Tất Khải Hoàn vẫn chưa kịp hỏi tiếp.
Lục Ngộ An đã đi mất rồi.
Nhìn bóng lưng anh rời đi, anh ấy quét mắt nhìn đơn thuốc hiện ra trên màn hình máy tính của anh, khẽ ngước mắt, nói một mình: “Chỗ lấy thuốc bây giờ cũng nghỉ rồi mà.”
…
Lục Ngộ An đi đến lầu một mới chậm chạp nhớ ra vào giờ này phòng phát thuốc cũng trong thời gian nghỉ ngơi.
Anh quét mắt nhìn thời gian, cách lúc vào ca còn hơn nửa tiếng nữa.
Lục Ngộ An đưa tay nhéo xương lông mày, thật sự có chút sốt ruột.
Suy nghĩ một chút, anh nhấc chân đi ra ngoài.
Vừa đi đến cửa thì chạm mặt Đào Giai Nghiên.
“Bác sĩ Lục.” Đào Giai Nghiên vừa ăn cơm ở ngoài quay về, nhìn thấy anh xuất hiện thì có chút bất ngờ: “Sao anh lại ở đây?”
Không đợi Lục Ngộ An lên tiếng, Đào Giai Nghiên chú ý tới đơn thuốc trong tay anh: “Anh xuống đây lấy thuốc à? Giờ này không phải đang là giờ nghỉ sao?”
“Ừm.” Giọng điệu Lục Ngộ An bình tĩnh: “Quên mất.”
Đào Giai Nghiên sửng sốt, nhìn bên mặt lạnh lùng của anh, cô ta hỏi theo bản năng: “Lấy thuốc cho người nhà sao?”
Gấp gáp như vậy.
Lục Ngộ An: “Không phải.”
Đào Giai Nghiên mím môi gật đầu, khi anh muốn đi ra ngoài thì gọi anh lại: “Bên ngoài đang mưa.”
Cô ta đưa dù cho Lục Ngộ An: “Cầm dù của tôi đi đi.”
Lục Ngộ An phản ứng chậm, cụp mắt nhìn chiếc dù trước mặt, giọng nói nặng nề: “Không cần, tôi đi đến tầng hầm.”
-
Điều khiến Lục Ngộ An bất ngờ chính là, anh vừa mới đi tới cổng đài phát thanh thì nhìn thấy người đang đứng dựa vào tường chờ mình.
Có thể là vì bị cảm, Nguyễn Huỳnh mặc chiếc áo lông màu trắng dáng dài, bao bọc bản thân rất chặt chẽ.
Khi xuống lầu, trên cổ choàng khăn, chen đi gần một nửa khuôn mặt của cô, chỉ để lộ ra chóp mũi đông lạnh đỏ lên, cùng với đôi mắt sáng rực xinh đẹp kia.
Lục Ngộ An đứng tại chỗ, bình tĩnh nhìn mấy giây rồi mới đi về phía cô.
“Sao lại xuống đây sớm vậy?”
Nghe thấy giọng nói, Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu.
Đã hứng gió một lúc, ánh mắt cô ướt sũng, giống như đã khóc vậy.
“Vẫn chưa tới giờ làm việc chính thức.” Cô nhìn qua Lục Ngộ An, nhỏ giọng nói: “Cho nên tôi xuống đây hóng gió một chút.”
Lục Ngộ An rũ mắt, nhìn khuôn mặt Nguyễn Huỳnh tiều tụy đến mức có thể nhìn ra được quầng thâm mắt, anh không chút biến sắc mà nhăn trán: “Mấy ngày rồi?”
Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của anh, bờ môi Nguyễn Huỳnh động đậy, yếu ớt nói: “Hai ba ngày rồi.”
Lục Ngộ An: “...”
Anh không hỏi cô vì sao không nói, đưa thuốc trong tay cho cô: “Một ngày hai lần, rảnh thì đến bệnh viện một chuyến.”
Nguyễn Huỳnh nhận lấy, ánh mắt dừng lại trên áo khoác dính nước mưa của anh.
Cô chớp mắt, nhìn về phía anh: “Tối nay mấy giờ anh tan làm?”
Lục Ngộ An: “Muốn làm gì?”
“Tìm bác sĩ Lục khám bệnh đó.” Nguyễn Huỳnh lắc lư thuốc trong tay với anh, cười nhẹ nhàng nhìn anh chằm chằm: “Bác sĩ Lục có rảnh không, có thể bớt chút thời gian cho nửa bệnh nhân của anh không?”
“Có thể chia thời gian cho cô.” Anh liếc qua khuôn mặt cười xán lạn của Nguyễn Huỳnh, thuận miệng hỏi: “Lái xe tới à?”
Nguyễn Huỳnh lắc đầu: “Bắt xe.”
Cô đâu dám lái xe đi làm khi bị bệnh.
Lục Ngộ An hiểu ra: “Mười một giờ tan làm?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu, hít mũi một cái: “Tình hình bình thường thì như vậy.”
“Ừm.” Lục Ngộ An trả lời với giọng điệu rõ ràng.
Nguyễn Huỳnh gật đầu, không xác định được là anh còn gì để nói hay không, cô do dự nói: “Vậy tôi đi lên nha?”
Lục Ngộ An nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ ửng của cô một lúc, bỗng nhiên hỏi: “Trước khi xuống đã đo nhiệt độ cơ thể chưa?”
Nguyễn Huỳnh sờ lên khuôn mặt nóng hổi: “Không, tôi cảm thấy mình không phát —”
Cô còn chưa nói hết lời thì mu bàn tay ấm áp nóng bỏng của Lục Ngộ An đã phủ trên trán cô..