Đó là buổi sáng, trời vừa mới tờ mờ sáng, trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở rõ ràng nhàn nhạt của người trên giường.
Bỗng nhiên, tiếng hít thở của anh trở nên nặng nề.
Lục Ngộ An mở mắt ra ý thức được chuyện gì xảy ra, không thể làm gì khác hơn là bóp xương lông mày.
Nhưng sau khi qua đi, Lục Ngộ An thay đổi chăn mền rồi đi vào phòng tắm.
Ánh đèn phòng tắm sáng rõ, khi anh lơ đãng ngước mắt nhìn thấy mình trong gương, anh thản nhiên giật giật khóe miệng.
Anh hoàn toàn không nghĩ tới, thân thể thiếu niên khi phát dục chưa từng nằm mơ, sau khi quen biết Nguyễn Huỳnh thì đã mộng xuân rồi.
Mẹ của Lục Ngộ An là bác sĩ Đông y, không hề kiêng kỵ gì về phương diện này.
Lúc học trung học cơ thể anh xảy ra sự thay đổi rõ ràng, bà Trần còn hỏi anh chuyện về phương diện này.
Tuy Lục Ngộ An không có suy nghĩ quá thẹn thùng, nhưng cũng xấu hổ khi nói lời này ra.
Huống chi, anh rất ít khi mơ thấy chuyện như vậy.
Vì thế, bà Trần còn từng lo lắng một khoảng thời gian, lo lắng anh cái này không được cái kia không được.
Sau đó Lục Ngộ An lên đại học, sau khi bà nghe ngóng biết được ở trường anh cũng không yêu đương thì lại lo lắng một khoảng thời gian.
Bà còn nói bóng nói gió cho Lục Ngộ An biết, bà sẽ không quan tâm đối tượng yêu đương của anh là nam hay nữ, chỉ cần là người là được.
Một người đàn ông như vậy, sống quá thanh tâm quả dục cũng không tốt.
Không phải Lục Ngộ An không có dục vọng, chỉ là bình thường công việc nhiều, cũng khá là mệt mỏi.
Lúc bận xong nghỉ ngơi, anh quả thật cũng không có suy nghĩ quá lớn đối với phương diện này.
Thỉnh thoảng buổi sáng sẽ có phản ứng, anh chậm rãi dội nước xem như là giải quyết.
Đêm đó là lần đầu tiên, anh mơ thấy chuyện như vậy một cách rõ ràng, mơ thấy Nguyễn Huỳnh.
Cô lại uống rượu, trên mặt nhiễm lên màu đỏ ửng, giọng điệu nói chuyện không đứng đắn như thường ngày, nhưng vẫn nhẹ nhàng mềm mại, nghe giống như có thể bóp ra nước.
Cô giang hai tay về phía LỤc Ngộ An, muốn anh ôm, muốn anh hát, kể chuyện cho cô nghe.
Cô trong giấc mơ cực kỳ cực kỳ giỏi làm nũng.
Lục Ngộ An không có cách nào với ô, anh đang muốn đi tìm cuốn sách truyện đọc cho cô nghe, cô bỗng nhiên ôm cổ anh, đầy sức sống ngửa mặt lên nhìn qua anh, đôi mắt sáng lập lòe: “Lục Ngộ An… Hôn… hôn em…”
Lục Ngộ An còn chưa kịp phản ứng thì cô đã nhón chân hôn lên trước.
Hơi thở của hai người trở nên nặng nề, trong căn phòng chốc chống lại có tiếng nước khi hôn mút phát ra, anh ôm lấy cô, đảo khách thành chủ.
“...”
Nghe thấy Lục Ngộ An nói như vậy, tai của Nguyễn Huỳnh trở nên nóng hổi, hai gò má ửng đỏ trông rõ ràng hơn trước đó.
Cô chậm rãi chớp mắt, chọc vào bả vai anh, nói mơ hồ không rõ: “Hóa ra bác sĩ Lục đã sớm có ý với em rồi à.”
Lục Ngộ An cảm thấy hôn cô dường như sẽ lên cơn nghiện, yết hầu anh động đậy, anh khẽ mổ vào môi cô, thản nhiên thừa nhận: “Em thì sao.”
“Không nói cho anh biết.” Nguyễn Huỳnh siết chặt bàn tay đang móc lấy bả vai anh, ngửa mặt hỏi: “Hôn thêm một lúc nữa rồi em xuống dưới ngủ?”
Ánh mắt Lục Ngộ An trầm xuống, mở miệng ngậm lấy môi cô, dùng hành động thực tế đáp lại cô, thỏa mãn cô.
-
Buổi sáng hôm sau, sau khi tỉnh ngủ ăn sáng xong, ba người Nguyễn Huỳnh bèn xuất phát đi sân bay.
Cáp Nhĩ Tân quá lạnh, Nguyễn Huỳnh vẫn chưa hoàn toàn hạ sốt, cả người chóng mặt.
Thôi Đồng đi theo bên cạnh hai người, vẫn luôn ngậm miệng không nói.
Lên máy bay, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An ngồi với nhau.
Thôi Đồng liếc mắt, lạnh lùng hừ một tiếng.
Nguyễn Huỳnh làm như không nghe thấy, nói hai câu với Lục Ngộ An rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Sau khi đáp đất đến Bắc Thành, Thôi Đồng chủ động mở miệng: “Tôi tự đi về.”
Nguyễn Huỳnh liếc nhìn cô ấy một cái, giọng điệu nhàn nhạt: “Chị đưa em về nhà.”
Sắc mặt Thôi Đồng tối đen, cô ấy đang muốn phản bác thì điện thoại của Nguyễn Huỳnh vang lên trước.
Thôi Trị gọi điện thoại tới, hôm nay ông đã xin nghỉ mấy tiếng đến sân bay đón người.
Nguyễn Huỳnh ngẩn người, ấm giọng nói: “Được chú Thôi, tụi cháu đang chờ hành lý, đợi chút nữa cháu và Thôi Đồng qua đó tìm chú.”
Thôi Trị đáp một tiếng: “Không vội.”
Cầm lấy hành lý, ba người Nguyễn Huỳnh đi ra khỏi sân bay, liếc mắt nhìn thấy Thôi Trị ở không xa, ông vẫy tay với Nguyễn Huỳnh và Thôi Đồng, khi nhìn thấy Lục Ngộ An thì có chút bất ngờ.
“Lục Ngộ An.” Nguyễn Huỳnh dừng bước lại ở cổng, nhìn về phía người bên cạnh: “Em đi một chuyến.”
Lục Ngộ An rũ mắt: “Đi đi, anh ở đây đợi em.”
Nguyễn Huỳnh gật đầu.
Nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, Thôi Đồng khẽ cười: “Không phải hai người đang yêu nhau sao? Chị không có ý định giới thiệu anh ấy cho bố em biết à?”
Không đợi hai người lên tiếng, cô ấy nhìn Lục Ngộ An từ trên xuống dưới, nói sâu xa: “Anh đẹp trai, chị ấy yêu đương với anh chắc chắn chỉ muốn chơi đùa với anh thôi, anh đừng để bị chị ấy lừa.”
Lục Ngộ An: “...”
Nguyễn Huỳnh: “...”
Hai người liếc nhìn nhau, Nguyễn Huỳnh đang muốn mở miệng thì bị Lục Ngộ An ngăn lại.
Thân hình anh cao lớn đứng bên cạnh hai người, anh lặng lẽ cong môi, nhìn chằm chằm vào Nguyễn Huỳnh nói: “Em muốn lừa gạt anh sao?”
Nguyễn Huỳnh liếc anh một cái, nhìn Thôi Đồng đang ở bên cạnh hoang mang: “Đúng vậy, cho lừa không?”
Lục Ngộ An khẽ cười: “Nếu là em thì hoan nghênh bất cứ lúc nào.”
Thôi Đồng nghe xong thì cạn lời nghẹn họng, cô ấy tức không chịu nổi, cướp lấy hành lý của mình từ tay Nguyễn Huỳnh, tức hổn hển nói: “Đầu óc hai người có vấn đề.”
Thấy cô ấy giận đùng đùng đi về phía Thôi Trị, NGuyễn Huỳnh nhướng mày: “Chờ em một lúc.”
Lục Ngộ An nhếch môi, từ xa xa gật đầu với Thôi Trị đang nhìn về phía bên này, xem như là chào hỏi.
“Huỳnh Huỳnh.” Thôi Trị nhìn về phía người đi đến trước mặt: “Vất vả rồi, Tiểu Đồng lại gây thêm cho cháu —”
Ông còn chưa nói hết lời thì Nguyễn Huỳnh đã ngắt lời: “Chú Thôi, không có.”
Cô liếc nhìn người đang cúi đầu, đút tay vào túi không lên tiếng, nhẹ giọng nói: “Con bé không gây thêm phiền phức cho cháu, trước đó cháu luôn muốn đi Cáp Nhĩ Tân, lúc này là một công đôi việc.”
Thôi Trị bất đắc dĩ cười một tiếng: “Mệt không? Bên ngoài lạnh, nếu không thì lên xe trước đi, chú đưa cháu về.”
“Không cần đâu.” Nguyễn Huỳnh cười, ra hiệu về phía Lục Ngộ An đang đứng: “Chú Thôi, cháu về cùng với bạn trai cháu.”
Cô dừng lại một chút, nhìn Thôi Trị nói bổ sung: “Chờ qua một khoảng thời gian ngắn nữa, cháu sẽ bảo anh ấy mời chú ăn cơm.”
Thôi Trị nhìn Lục Ngộ An, trước đó đã muốn hỏi nhưng lại sợ không thích hợp.
Lúc này Nguyễn Huỳnh chủ động nhắc đến, ông vội vã gật đầu: “Được.”
Ông nhìn Lục Ngộ An chằm chằm, mơ hồ cảm thấy anh có chút quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra được đã gặp qua ở đâu.
Ngẫm nghĩ một lúc, Thôi Trị dặn dò Nguyễn Huỳnh thêm hai câu: “Vậy chú Thôi về trước, cháu có việc gì thì gọi điện cho chú bất cứ lúc nào.”
Nguyễn Huỳnh khẽ cong khóe môi: “Được, lái xe chậm một chút.”
Dứt lời, cô nhìn về phía Thôi Đồng: “Đồng Đồng.”
Giọng điệu Thôi Đồng cứng rắn: “Làm sao?”
Nguyễn Huỳnh kiên nhẫn: “Cố gắng đi học, có gì cần thì cũng có thể tìm chị bất cứ lúc nào.”
“Chị chú ý bản thân cho tốt đi.” Thôi Đồng để lại một câu rồi lên xe trước.
Thôi Trị áy náy: “Tiểu Đồng càng ngày càng không hiểu chuyện.”
“Không sao.” Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một chút, nói thêm hai câu với Thôi Trị: “Chú Thôi, chú quan tâm con bé nhiều hơn đi.”
Thôi Trị ngẩn người, thở dài nói: “Chú hiểu rồi.”
Thấy Thôi Trị lái xe đưa Thôi Đồng rời đi, Nguyễn Huỳnh quay đầu nhìn về phía người ở không xa, ngoắc ngón tay với anh.
Lục Ngộ An nhướng mày, chậm rãi đến gần cô.
“Bác sĩ Lục.” Nguyễn Huỳnh cong cong mặt mày nhìn qua anh: “Chúng ta về thế nào đây?”
Lục Ngộ An cụp mắt, nắm chặt bàn tay rũ xuống một bên của cô, thấp giọng nói: “Người đón chúng ta đến rồi.”
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra, nhìn theo hướng nhìn của Lục Ngộ An, thấy Úc Đình Quân và Vân Sơ ở nơi không xa.
Lục Ngộ An bảo Úc Đình Quân làm tài xế, thật là có bản lĩnh.
“Bác sĩ Lục.” Hai người đi đến ven đường, cô nhỏ giọng: “Anh lợi hại quá.”
Lục Ngộ An tức cười: “Hửm?”
Nguyễn Huỳnh ăn ngay nói thật: “Có thể khiến cho Tổng giám đốc Úc làm tài xế.”
“...” Lục Ngộ An trầm giọng cười một tiếng, chậm rãi nói: “Cậu ấy có chuyện tìm anh hỗ trợ.
Nếu không Úc Đình Quân không thể nào sẵn lòng đến sân bay đón bọn họ.
Anh ấy muốn cầu cạnh người ta, không thể không đến.
-
Lên xe, Vân Sơ trực tiếp bỏ qua tài xế, quay đầu nói chuyện với Nguyễn Huỳnh.
“Cô bị sốt đã đỡ hơn chưa?” Trước khi Vân Sơ tới thì đã biết Nguyễn Huỳnh lại bị bệnh.
Nguyễn Huỳnh ừm một tiếng, nhạt giọng nói: “Đỡ nhiều rồi.”
Chạng vạng tối hôm qua truyền dịch, cơ thể của Nguyễn Huỳnh đã dễ chịu hơn không ít.
Cộng thêm trước khi ngủ đã uống thuốc đổ mồ hôi toàn thân, lúc này cô đã hoàn toàn khôi phục được tám mươi phần trăm tinh thần sức lực.
Nghe vậy, VÂn Sơ yên tâm hơn một chút: “Cáp Nhĩ Tân vui không?”
Nguyễn Huỳnh ăn ngay nói thật: “Đẹp lắm, nhưng tụi tôi không chơi nhiều.”
Cô chỉ bị đông lạnh thôi.
Nguyễn Huỳnh chú ý tới, khi Vân Sơ nhắc đến Cáp Nhĩ Tân, ánh mắt Úc Đình Quân dừng lại trên người cô ấy chốc lát.
Rất nhanh, anh ấy đã nhìn đi chỗ khác.
Từ sân bay về chỗ ở Nguyễn Huỳnh hơi xa, lái xe khoảng một tiếng đồng hồ.
Nguyễn Huỳnh và Vân Sơ nói chuyện phiếm, Lục Ngộ An thỉnh thoảng sẽ nói một hai câu, chỉ có Úc Đình Quân, chỉ khi Nguyễn Huỳnh lên xe thì gật đầu xem như là chào hỏi cô, sau đó thì không mở miệng nữa.
Xe dừng ở cửa tiểu khu, Lục Ngộ An và Nguyễn Huỳnh xuống xe.
Cầm lấy hành lý, anh liếc mắt nhìn người ở ghế lái, giọng nói rõ ràng: “Buổi tối tôi tìm cậu.”
Úc Đình Quân nhàn nhạt đáp một tiếng, nhìn về phía Nguyễn Huỳnh: “Có thời gian rảnh thì đến quán bar chơi.”
Nguyễn Huỳnh: “...!Được.”
Nói lời tạm biệt với Vân Sơ xong, hai người họ rời đi.
Nguyễn Huỳnh đứng tại chỗ nhìn đuôi xe biến mất không thấy đâu nữa, cô đột nhiên cảm khái: “Tổng giám đốc Úc ngầu quá.”
Lục Ngộ An: “?”
Anh rũ mắt nhìn Nguyễn Huỳnh chằm chằm, khóe môi khẽ nhếch: “Ngầu?”
“...” Nguyễn Huỳnh hơi bối rối, đối diện với đôi mắt thâm thúy của anh, thành khẩn nói: “Anh không cảm thấy vậy à?”
Nói thật, Úc Đình Quân là người mang đến cho người ta cảm giác áp bách mạnh nhất mà Nguyễn Huỳnh từng tiếp xúc từ nhỏ đến lớn.
Lục Ngộ An nhìn ánh mắt sùng bái của cô, hơi mỉm cười: “Không cảm thấy.”
Anh đưa tay nhéo khuôn mặt vẫn hơi nóng của Nguyễn Huỳnh, giọng nói hơi trầm xuống: “Đưa em về nhà.”
Nguyễn Huỳnh nhìn bóng lưng của anh đi trước mình hai bước, hiểu ra cười một cái.
“Lục Ngộ An.” Cô gọi anh với giọng điệu êm ái.
Lục Ngộ An liếc mắt, bắt lấy cô kéo đến bên cạnh, nhét tay cô vào túi áo lông: “Sao tay lại lạnh vậy?”
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra, cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay ấm áp của anh, nhẹ nhàng nói: “Lạnh.”
Lục Ngộ An nhéo lòng bàn tay cô, nắm thật chặt, truyền nguồn nhiệt vô hạn cho cô.
Nguyễn Huỳnh lặng lẽ cong môi, cảm thấy sự yêu thích của mình đối với Lục Ngộ An lại nhiều thêm một chút.
Thoáng nhìn nụ cười trên mặt cô, Lục Ngộ An trầm giọng: “Cười gì vậy?”
Nguyễn Huỳnh ngẩng mặt lên nhìn anh, cười nhẹ nhàng hỏi: “Bác sĩ Lục, vừa rồi anh ghen với Tổng giám đốc Úc sao?”
Sắc mặt Lục Ngộ An cứng đờ, anh mạnh miệng nói: “Không có.”
Nguyễn Huỳnh nhướng mày: “Thật không?”
“Không có.”
“Em cảm thấy anh có.”
Lục Ngộ An cương cứng cơ bắp, dừng bước lại nhìn về phía Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh cũng dừng lại theo, vô tội nhìn qua anh: “Sao… sao vậy?”
Ở cửa tiểu khu vào giờ này khá là nhiều người, lúc chạng vạng tối, những hộ gia đình tản bộ, đi ra ngoài ăn cơm đều không ít.
Bởi vì có lợi thế về vị trí địa lý, làn xe ở không xa kẹt xe rất dài rất dài, tiếng còi ô tô vang lên liên tục.
Hai người vẫn chưa rảo bước đến cổng tiểu khu, cứ như vậy mà đứng thẳng ở cổng.
Ánh nắng chiều tà chiếu lên người họ, khiến khuôn mặt họ trông càng thêm nhu hòa.
Nguyễn Huỳnh nhìn qua khuôn mặt tinh xảo của Lục Ngộ An được trời chiều bao phủ, bờ môi động đậy: “Anh —”
Cô vẫn chưa nói ra câu hoàn chỉnh thì Lục Ngộ An đã cúi người, khẽ lau son môi bởi vì liếm mà bị nhòe ở khóe môi cô, giọng nói hơi khàn: “Son môi nhòe rồi.”
Nguyễn Huỳnh: “...”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Huỳnh: Hình như anh ấy cố ý.
Bác sĩ Lục: Hình như cô ấy đang chờ mong tôi hôn cô ấy..