Buổi sáng hôm sau, Tư Niệm đến chỗ Nguyễn Huỳnh sớm để hóng hớt.
Sau khi biết Lục Ngộ An và Úc Đình Quân cũng đi tham gia cuộc họp thường niên, cô ấy mạnh mẽ yêu cầu Nguyễn Huỳnh kể lại y nguyên hiện trường cho cô ấy.
“Không có hiện trường gì cả.” Nguyễn Huỳnh nhìn cô ấy: “Cậu muốn nghe cái gì?”
Tư Niệm liếc cô một cái: “Vị Tổng giám đốc Triệu kia biết bác sĩ Lục là bạn trai cậu thì sắc mặt thế nào?”
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một chút, nhịn cười nói: “Hình như không tốt lắm.”
Tư Niệm: “Tớ biết ngay.”
Cô ấy lười biếng ngồi phịch xuống ghế sô pha, thong dong nói: “Ai bảo Tổng giám đốc Triệu ỷ thế hiếp người, lúc này đá trúng tấm sắt rồi nhỉ.”
Nguyễn Huỳnh mỉm cười: “Cái đó cũng không tính là tấm sắt.”
Cô nhìn Tư Niệm: “Nếu như anh ta thật sự muốn lấy thế hiếp người khiến đài làm gì đó với tớ thì cũng không phải không thể được.”
“Vậy thì anh ta không dám đâu.” Tư Niệm bình chân như vại nói: “Bác sĩ Lục và Tổng giám đốc Úc cùng đi, anh ta phải nghĩ không thoáng đến mức nào mới có thể chơi trò ngáng chân sau lưng cậu chứ?”
Nói đến đây, Tư Niệm liếc nhìn về phía Nguyễn Huỳnh: “Bác sĩ Lục có từng đề cập với cậu về hoàn cảnh gia đình anh ấy không?”
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra, khẽ lắc đầu.
Tư Niệm trợn tròn mắt: “Cậu chưa từng hỏi à?”
“Tớ cũng không phải yêu đương với hoàn cảnh gia đình của anh ấy.” Nguyễn Huỳnh ăn ngay nói thật: “Tớ hỏi việc này làm gì?”
Tư Niệm thở dài: “Người bình thường đều sẽ tò mò.”
“Vậy thì cũng từng tò mò đấy.” Nguyễn Huỳnh rất thành thật: “Thật ra lần đầu tiên biết anh ấy và Tổng giám đốc Úc là bạn bè thì tớ đã từng kinh ngạc trong thời gian ngắn.”
Sau khi kinh ngạc, Nguyễn Huỳnh lại cảm thấy cũng rất bình thường.
“Bình thường chỗ nào?” Tư Niệm hỏi cô: “Người bình thường có thể làm bạn với Úc Đình Quân hả?”
Nguyễn Huỳnh chớp mắt: “Dân đi làm bình thường như tớ cũng làm bạn với hai vị đại tiểu thư là cậu và Thanh Thời mà?”
Tư Niệm nghẹn lời: “Thanh Thời thì đúng, còn tớ thì không tính.”
“Phải phải phải.” Nguyễn Huỳnh trêu chọc cô ấy: “Cậu cũng chỉ là một tiểu tiểu thư không muốn về nhà kế thừa gia sản, cắm đầu chen chân vào ngành kinh doanh lập nghiệp thôi.”
“...”
Tư Niệm hơi nghẹn lời, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Tiểu tiểu thư là gì?”
Nguyễn Huỳnh: “Không phải cậu không thừa nhận mình là đại tiểu thư à? Vậy tiểu tiểu thư được chứ?”
Nói xong, cô tự mình nở nụ cười.
Tư Niệm cạn lời trong chốc lát rồi cũng vui vẻ theo.
Chủ đề lệch đi trong phút chốc, Tư Niệm vội vàng kéo về: “Cậu giới thiệu bác sĩ Lục với Tổng giám đốc Triệu xong thì Tổng giám đốc Triệu rời đi ngay à?”
“Gần như thế.” Nguyễn Huỳnh nói: “Anh ta thuộc bên tổ chức, đi chào hỏi khách khứa.”
Tư Niệm nhướng mày: “Vậy sau đó anh ta cũng không tìm các cậu nữa à?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Tụi tớ đi trước.”
“Trước?” Tư Niệm bắt lấy trọng điểm: “Về nhà hả?”
Lúc nói lời này, cô ấy nhìn Nguyễn Huỳnh từ trên xuống dưới: “Có phải tớ đến sớm quá không, không làm phiền các cậu chuyện gì chứ?”
Nguyễn Huỳnh: “...”
Cô nhịn, nhưng không nhịn được mà ném cái gối ôm lên người cô ấy: “Cậu đang suy nghĩ gì vậy?”
Tư Niệm bật cười, chế nhạo nói: “Sao cơ hội tốt như vậy mà bác sĩ Lục không biết nắm lấy, tớ còn có thể nghĩ gì được? Hai người các cậu là người lớn yêu đương với nhau, cậu nói xem tớ nghĩ gì.”
Suy nghĩ một chút, cô ấy không nhịn được mà phàn nàn: “Tiến triển của hai cậu cũng chậm quá.”
Nguyễn Huỳnh không muốn để ý đến cô ấy.
Cô cảm thấy tiến triển của mình và Lục Ngộ An rõ ràng đã rất nhanh rồi.
Hơn nữa, tối hôm qua Lục Ngộ An có điện thoại đột xuất, nếu như không phải cuộc gọi của bệnh viện… Vừa nghĩ tới đó, khuôn mặt Nguyễn Huỳnh vẫn hơi nóng lên: “Cậu đừng quan tâm tụi tớ.” Cô cứng nhắc nói sang chuyện khác: “Mấy ngày nay trai đẹp của quán cà phê có đi mua cà phê không?”
Nhắc đến việc này, Tư Niệm thấy đau lòng: “Có, cậu nói xem có phải anh ấy cố ý không.”
Nguyễn Huỳnh: “Hả?”
Tư Niệm: “Tám giờ mỗi buổi sáng anh ấy đều tới mua, hơn tám giờ sáng tớ còn chưa dậy đâu.”
Cô nói thầm: “Tiểu Mỹ nói, lời em ấy và trai đẹp nói với nhau đều vượt qua tớ rồi.”
Nhìn biểu cảm u oán của cô ấy, Nguyễn Huỳnh không nhịn được cười.
Cô đưa tay khẽ vỗ bả vai cô ấy an ủi: “Đừng đau lòng, cậu thật sự không được thì dậy sớm đi gặp một cách tình cờ đi.
Muốn theo đuổi trai đẹp thì dù sao cũng phải trả giá một chút chứ.”
Tư Niệm hừ hừ: “Tớ cũng nghĩ như vậy.”
Cô ấy nằm sấp trên bàn nghĩ: “Năm sau đi, mùa đông lạnh quá.
Cho dù anh ấy đẹp nhất trần gian thì cũng không có cách nào khiến tớ rời khỏi ổ chăn ấm áp giữa mùa đông để đi gặp anh ấy được.”
Nghe vậy, Nguyễn Huỳnh nhất thời không biết nên đồng cảm với Tư Niệm, hay là nên đồng cảm với anh chàng đẹp trai được cô ấy nhìn trúng.
“Lần sau tớ đến quán cậu xem sao.” Nguyễn Huỳnh vốn dĩ không có hứng thú quá lớn với trai đẹp, lúc này ngược lại có một chút.
Tư Niệm: “Cậu không sợ bác sĩ Lục ghen hả?”
Nguyễn Huỳnh không biến sắc: “Anh ấy không nhỏ mọn đến thế đâu.”
Hai người vùi mình trên ghế sô pha một lúc thì Nguyễn Huỳnh nhận được tin nhắn của bà Lý, hỏi cô khi nào nghỉ về nhà.
Nguyễn Huỳnh nhấn mở lịch xem một chút, kỳ nghỉ năm mới của đài phát thanh bọn họ khá là thoải mái, bình thường sẽ nhiều hơn kỳ nghỉ theo luật pháp từ ba đến năm ngày.
Năm nay cũng không ngoại lệ.
“Đang nhìn gì vậy?” Tư Niệm đến bên cạnh cô hỏi.
Nguyễn Huỳnh: “Mẹ tớ hỏi khi nào tớ về nhà, tớ đang nghĩ xem mua vé ngày nào.”
Tư Niệm a một tiếng: “Ngày nào cậu về?”
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một lúc: “Nghỉ thì về.”
“Hả?” Tư Niệm kinh ngạc: “Cậu không có ý định trải qua thế giới hai người với bác sĩ Lục rồi hẵng về à?”
Nguyễn Huỳnh: “...!Tớ cảm thấy, chắc là anh ấy không có thời gian rảnh đâu.”
Gần đến cuối năm, số bệnh nhân bệnh viện tiếp nhận rõ ràng nhiều hơn những lúc khác một chút.
Nếu không thì Lục Ngộ An cũng sẽ không bị gọi về tăng ca vào tối hôm qua.
Tư Niệm gật đầu: “Cũng phải.”
Cô ấy tính toán một chút: “Vậy đến lúc đó bác sĩ Lục không rảnh thì tớ đưa cậu đến trạm tàu cao tốc.”
Nguyễn Huỳnh ừm một tiếng: “Đương nhiên, tớ sẽ không khách sáo với cậu đâu.”
Hàn huyên thêm một lúc, Nguyễn Huỳnh nhìn về phía Tư Niệm: “Đi chợ không?”
Tư Niệm: “?”
Cô ấy không hiểu nhìn cô: “Đi chợ gì cơ?”
Nguyễn Huỳnh: “Chợ mà cậu biết ấy, mua ít thức ăn về nấu cơm.”
Tư Niệm chớp mắt, không thể tin vào những gì mình nghe được: “Cậu muốn nấu cơm à?”
Nguyễn Huỳnh: “Cậu làm, tớ học.”
“?”
Sau khi kịp hiểu được ý của Nguyễn Huỳnh, Tư Niệm không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc bác sĩ Lục có sức hấp dẫn lớn tới mức nào lại có thể khiến cậu vì anh ta mà rửa tay nấu canh vậy?”
Nguyễn Huỳnh nhướng mày: “Còn chưa làm đâu, đừng nói trước như vậy.
Tớ chỉ học thôi, tớ không có hứng thú với nấu ăn, nhưng tớ nghĩ, thỉnh thoảng cũng phải biết một hai món ăn chứ?”
Thỉnh thoảng cô cũng muốn làm một người bạn gái chu đáo.
Nghe thấy lời này, Tư Niệm cảm thấy hơi có lý: “Vậy đi thôi, đi chợ, hôm nay bản đầu bếp sẽ đích thân dạy cậu.”
“...”
-
Bên kia, vào chủ nhật mà Lục Ngộ An cũng bận rộn giống thứ hai.
Buổi sáng tiếp nhận ca phẫu thuật, khi kết thúc đi ra thì đã là giữa trưa, đoàn người đều có chút đuối sức.
Cởi đồ phẫu thuật ra, rửa tay, sau đó Lục Ngộ An nhấc chân đi về văn phòng.
Đi ngang qua trạm y tá thì Vu Tích Ngọc gọi anh lại: “Bác sĩ Lục.”
Lục Ngộ An liếc mắt.
Vu Tích Ngọc mỉm cười, nhạt giọng nói: “Bên trong có người chờ anh đó.”
Lục Ngộ An dừng bước chân lại, Tiết Cảnh Thắng ở sau lưng tò mò: “Ai vậy? Chờ bác sĩ Lục ở văn phòng sao?”
Vu Tích Ngọc nhìn cậu ta một cái, cực kỳ có ánh mắt nói: “Bác sĩ Tiết, bữa trưa ăn gì vậy? Anh có gọi thức ăn ngoài không?”
Sự chú ý của Tiết Cảnh Thắng lập tức bị dời đi: “Vẫn chưa đâu.”
Cậu ta thở dài, chống cổ tay lên bàn y tá: “Thức ăn ở gần đây đều phát ngán rồi, y tá Vu có đề cử gì không.”
Vu Tích Ngọc: “...!Không có.”
Tiết Cảnh Thắng: “...!Vậy tôi về phòng làm việc đây.”
“Này này này.” Vu Tích Ngọc bày tỏ sự cạn lời đối với cậu ta: “Anh làm gì vậy? Tôi đã nói có người đang chờ bác sĩ Lục rồi, tạm thời anh đừng đi vào.”
Tiết Cảnh Thắng nghe vậy thì cảm thấy buồn cười: “Người chờ bác sĩ Lục ở bên trong là ai vậy? Dù sao cũng không thể là bạn gái chứ?”
Dứt lời, đối diện với biểu cảm có thâm ý khác của Vu Tích Ngọc, cậu ta nhẹ nhàng thốt lên: “Thật sự là bạn gái à?”
Vu Tích Ngọc nhìn cậu ta bằng ánh mắt tự hiểu.
Nói như vậy, Tiết Cảnh Thắng không nhịn được mà liếc nhìn về phía cửa văn phòng, hóng hớt nói: “Bạn gái của bác sĩ Lục thật sự là cô Nguyễn kia à?”
Gần đây trong bệnh viện thường có tin đồn, nhưng không ai dám tìm người trong cuộc để chứng thực.
Cho nên cả đám cũng chỉ bí mật nói một chút, không hề xác định một trăm phần trăm có phải Lục Ngộ An thật sự có bạn gái rồi hay không, bạn gái có phải là Nguyễn Huỳnh hay không.
Tuy Nguyễn Huỳnh nhiều lần đến bệnh viện tìm Lục Ngộ An nhưng phần lớn thời gian cô đều đến vào cuối tuần, hoặc là tới lúc đêm khuya.
Những người từng thấy hai người ở cùng nhau, ngoại trừ mấy y tá kín miệng như Vu Tích Ngọc thì những người khác về cơ bản đều chưa từng gặp.
Cũng vì nguyên nhân này mà rất nhiều người vẫn ôm tâm thái tin nhảm để nghe ngóng tin đồn Lục Ngộ An yêu đương.
Vu Tích Ngọc nghe câu hỏi này của anh ta thì buồn cười nói: “Anh đợi lát nữa có thể hỏi bác sĩ Lục xem.”
Tiết Cảnh Thắng: “Tôi không dám.”
“...”
Trong lúc hai người thảo luận thì Lục Ngộ An đã nhìn thấy người mình muốn gặp ở văn phòng.
Hôm nay trời đầy mây, văn phòng mở đèn.
Ánh đèn sáng loáng chiếu vào cần cổ thiên nga lộ ra của cô, trắng đến mức có chút chói mắt.
Văn phòng khá là ấm áp, Nguyễn Huỳnh đợi lâu nên đã cởi áo khoác treo ở bên cạnh, để lộ ra chiếc áo len màu trắng nhạt, cả người trông mềm mại mà dịu dàng.
Cô ngồi trên ghế làm việc của Lục Ngộ An, cúi thấp đầu lật xem cái gì đó, ngay cả khi anh quay lại rồi mà cô cũng không nghe thấy.
Lục Ngộ An không quấy rầy cô, cứ lẳng lặng nhìn như vậy.
Mãi đến khi Nguyễn Huỳnh nhận ra, nghiêng đầu nhìn về phía anh.
Ánh mắt của cô thay đổi từ mờ mịt thành sáng rực, khuôn mặt cong cong nở nụ cười với anh: “Bác sĩ Lục bận xong rồi à?”
Lục Ngộ An rũ mắt cười: “Em chờ bao lâu rồi?”
Nguyễn Huỳnh nhấn mở màn hình điện thoại xem: “Không tính là lâu, vẫn chưa đến một tiếng.”
Nguyễn Huỳnh bật cười: “Thế nào, có phải anh cảm thấy rất ngại ngùng không?”
Nghe vậy, Lục Ngộ An nhướng mày: “Vốn dĩ có một chút, em vừa hỏi như vậy thì hình như không còn nữa.”
Nguyễn Huỳnh trừng anh.
Lục Ngộ An quay đầu, nhìn thấy phía cửa vào không có ai tới, nhân lúc Nguyễn Huỳnh không chuẩn bị, anh cúi đầu khẽ mổ vào môi cô, giọng nói khàn khàn: “Bạn gái vất vả rồi.”
Xúc cảm ấm áp dừng lại trên môi một lúc.
Nguyễn Huỳnh mím môi theo bản năng, mang tai đỏ lên: “Cũng tạm.” Cô vẫn có chút thẹn thùng: “Bác sĩ Lục vất vả hơn.”
Lục Ngộ An cong môi.
Nguyễn Huỳnh đối mặt với anh một lúc, chỉ vào hộp cơm giữ ấm: “Em tới là vì có nhiệm vụ.”
Lục Ngộ An nhìn hộp cơm mà cô đẩy tới trước mặt mình: “Đưa cơm à?”
Nguyễn Huỳnh: “Đúng thế.”
Cô chỉ vào: “Đói bụng không? Có muốn ăn bây giờ không?”
Lục Ngộ An nhìn cô mấy giây, suy đoán: “Em làm à?”
Nguyễn Huỳnh: “...!Chỉ có một món là em làm thôi.”
Cô ăn ngay nói thật: “Em sợ em làm thì anh ăn không vô, cho nên chỉ làm một món, hai món còn lại là của Tư Niệm làm.”
Lục Ngộ An mở hộp cơm ra, liếc mắt là nhận ra được món trứng chiên cà chua là do Nguyễn Huỳnh làm, bởi vì hai món còn lại là món mặn, độ khó khá là cao.
Nguyễn Huỳnh: “Anh biết món nào là do em làm không?”
Lục Ngộ An áp chế ý cười trong mắt: “Biết.”
Nguyễn Huỳnh: “...!Dễ đoán vậy à?”
Lục Ngộ An liếc nhìn cô một cái, không nói lời nào.
Nguyễn Huỳnh bĩu môi, làm nũng với anh: “Em còn cá cược với Tư Niệm, chưa chắc anh liếc mắt là có thể đoán được món nào do em làm đấy.”
Lục Ngộ An nghe tiếng lẩm bẩm của cô, tim như bị cô cào qua, hơi ngứa.
Ánh mắt anh hơi tối đi, giọng nói trầm thấp: “Cược cái gì?”
“Cược lần sau hai tụi em ra ngoài ăn cơm thì em sẽ tính tiền.”
Lục Ngộ An ừm một tiếng, suy nghĩ: “Vậy em cứ tìm anh thanh toán.”
Nguyễn Huỳnh khẽ cười: “Không nói chuyện này nữa, anh nếm thử xem có thể ăn được không, Tư Niệm nói miễn cưỡng có thể bỏ vào miệng được.”
Lục Ngộ An nói được.
Nhìn Lục Ngộ An nếm một miếng, đôi mắt Nguyễn Huỳnh sáng lên: “Thế nào?”
Lục Ngộ An: “Ngon.”
Nguyễn Huỳnh thấy anh ăn thêm một miếng lớn thì buồn cười: “Bác sĩ Lục, hay là anh ăn nhiều thịt một chút đi, món này của em ăn lấy thơm lấy thảo hai miếng là được rồi.”
Lục Ngộ An liếc nhìn cô: “Em không có lòng tin với bản thân đến vậy à?”
Anh nghiêm túc nhấn mạnh: “Thật sự ngon mà, anh không lừa em đâu.”
Nguyễn Huỳnh nhỏ giọng: “Ở nhà em cũng ăn rồi, bình thường thật mà.”
Cô thấy Lục Ngộ An như vậy, không nhịn được mà hỏi: “Anh đây xem như là người tình trong mắt hóa Tây Thi hả?”
Lục Ngộ An ngước mắt, ánh mắt sáng rực nhìn cô chằm chằm nói: “Bạn gái của anh đẹp hơn Tây Thi.”
Nguyễn Huỳnh bị anh chọc cười, mặt mày cong cong: “Bác sĩ Lục, bây giờ anh thật đúng là rất —”
“Rất cái gì?”
“Miệng lưỡi trơn tru.” Nguyễn Huỳnh bình luận.
Lục Ngộ An bất đắc dĩ cười cười: “Anh nói thật mà.”
Anh nhìn chân gà trong hộp cơm rồi nhìn về phía Nguyễn Huỳnh: “Có muốn ăn một miếng chân gà không?”
Thật ra Nguyễn Huỳnh đã ăn no rồi, nhưng lúc này thấy Lục Ngộ An ăn cơm, cô không khỏi cũng cảm thấy hơi đói nên gật đầu: “Muốn.”
Một giây sau, Lục Ngộ An gắp chân gà cho cô.
Nguyễn Huỳnh ăn từng miếng nhỏ, cùng Lục Ngộ An ăn cơm.
Một bữa cơm hộp không được tính là nhiều, hai người chia nhau ăn hết.
Ăn xong, Lục Ngộ An thu dọn.
Nguyễn Huỳnh nhìn đồng hồ: “Có phải là anh phải nghỉ ngơi rồi không? Vậy em về đây.”
“Đi đâu?” Lục Ngộ An dùng một tay níu người lại: “Không vội.”
Anh rũ mắt nhìn cô chằm chằm, nhướng mày: “Hôm nay là chủ nhật, nếu như không có việc gì thì ở cùng anh thêm một lúc nữa nhé?”
Nguyễn Huỳnh ngước mặt lên nhìn qua anh, chọc vào bả vai anh: “Ở cùng anh thì được, nhưng anh buông em ra trước đã.”
Lục Ngộ An: “Hửm?”
Nguyễn Huỳnh nhỏ giọng: “Ôm ấp ở văn phòng thì sẽ ảnh hưởng không tốt.”
Yên tĩnh hai giây, Lục Ngộ An dắt Nguyễn Huỳnh đi ra ngoài.
Nguyễn Huỳnh mờ mịt: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Lục Ngộ An thấp giọng: “Đi đến nơi có thể ôm ấp.”
“?”.