Bóng đêm nồng đậm, gió thổi qua không để lại dấu vết, tất cả trở nên tĩnh lặng.
Lục Ngộ An đặt cái ly xuống, ôm Nguyễn Huỳnh vào lòng.
Ngửi mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu sạch sẽ trên người Lục Ngộ An, mi mắt Nguyễn Huỳnh hơi động đậy, cô tìm một vị trí thoải mái trong ngực anh rồi nặng nề ngủ thiếp đi.
Cô thật sự mệt rồi.
Lục Ngộ An rũ mắt nhìn cô chăm chú hồi lâu, cánh tay siết chặt, cùng cô dựa vào nhau mà ngủ.
-
Hôm sau khi Nguyễn Huỳnh mơ màng tỉnh dậy thì bên cạnh đã không có ai.
Cô mở nửa mắt, nghiêng người nhìn chằm chằm vào cái gối bên cạnh một lúc mới chậm rãi hoàn hồn.
Đau, cả người đều rất đau.
Nguyễn Huỳnh nằm trong chăn trì hoãn một chút, trong đầu không tự chủ được mà hiện ra tất cả mọi việc tối hôm qua.
Cô thẳng thắn lại to gan đến mức nào, cuối cùng lại bị Lục Ngộ An giày vò, không nói ra được câu nào đầy đủ.
Nghĩ vậy, Nguyễn Huỳnh chui vào trong chăn giống như đà điểu.
Hôm nay cô còn có thể giả vờ như mất trí nhớ sau khi say rượu không?
Bỗng dưng cô nghe thấy tiếng bước chân.
Nguyễn Huỳnh còn chưa kịp trốn thì cửa phòng đã bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, Lục Ngộ An đã thay sang bộ quần áo ở nhà thoải mái, tóc cũng cực kỳ mềm mại, anh đang đứng thẳng người ở cửa đối mặt với cô.
Mấy giây sau, anh nhấc chân đến gần: “Dậy rồi à?”
Anh rũ mắt nhìn cô, đặt một nụ hôn lên môi cô.
Mùi hương gỗ quen thuộc đến gần, Nguyễn Huỳnh hít hà, cũng không để ý tới việc thẹn thùng: “Vâng, anh về nhà à?”
Lục Ngộ An: “Ừm.”
Anh không ngờ tới Nguyễn Huỳnh thức dậy lại hỏi vấn đề này trước.
Anh cười, rũ mắt nhìn cô: “Định ngủ tiếp một lúc nữa hay là ăn sáng?”
“...”
Tai Nguyễn Huỳnh nóng lên: “Mấy giờ rồi anh?”
Lục Ngộ An: “Mười giờ.”
Nguyễn Huỳnh hơi nghẹn lời, do dự mấy giây: “Ăn sáng đi.”
Cô sợ mình mà còn không ăn sáng nữa thì chút nữa cũng chỉ có thể ăn tối thôi.
Cổ họng hơi khàn, Lục Ngộ An đút nước cho Nguyễn Huỳnh uống trước rồi mới chuẩn bị ôm cô vào nhà vệ sinh.
“Không cần đâu.” Nguyễn Huỳnh vội vàng từ chối: “Em có thể đi được.”
Lục Ngộ An nhướng mày: “Em chắc chứ?”
Nguyễn Huỳnh khó khăn đứng dậy, giọng điệu kiên định: “Chắc.”
Cô còn chưa yếu đến mức độ đó.
Tuy nói như vậy nhưng Nguyễn Huỳnh vẫn được Lục Ngộ An đỡ vào phòng tắm.
Đưa cô vào phòng tắm xong, ánh mắt Lục Ngộ An sáng rực nhìn cô: “Vậy anh đi làm bữa sáng nhé? Có gì cần thì gọi anh?”
“...!Vâng.” Trong lòng Nguyễn Huỳnh nghĩ, cô đánh răng rửa mặt thì có thể có chuyện gì cần Lục Ngộ An giúp đỡ chứ.
Một mình cô có thể giải quyết được.
Nghĩ đến ánh mắt Lục Ngộ An nhìn cô, Nguyễn Huỳnh không nhịn được mà đỏ mặt.
Cô ngước mắt, nhìn bản thân mình trong gương với đôi tai phiếm hồng, hai gò má nhiễm màu đỏ ửng, cô mở khóa vòi nước, vốc nước vỗ nhẹ lên mặt.
Đừng suy nghĩ nữa!!
Lúc Nguyễn Huỳnh rửa mặt xong đi ra thì Lục Ngộ An đã làm xong bữa sáng.
Anh mua đồ ăn lúc rời đi rồi quay lại, hâm nóng lên là được.
“Thơm quá.” Tối hôm qua vận động vượt qua chỉ tiêu, Nguyễn Huỳnh ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, bụng lập tức kêu ùng ục.
Lục Ngộ An kéo cô đến bên cạnh ngồi xuống, múc cho cô một chén cháo.
Đôi mắt Nguyễn Huỳnh lóe sáng nhìn chằm chằm vào bánh bao hấp: “Là của quán ở cổng sao?”
Lục Ngộ An ừm một tiếng: “Vẫn còn hơi nóng, em ăn từ từ một chút.”
Anh đẩy nước ấm ở bên cạnh đến bên tay Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh bưng ly uống hơn một nửa làm trơn giọng rồi mới bắt đầu.
Cô thật sự đói bụng.
Lục Ngộ An cũng chưa ăn, vẫn luôn chờ cô.
Ăn sáng xong, Nguyễn Huỳnh giống như không có sức vậy, không muốn động đậy chút nào.
Cô thành thật bò lên ghế sô pha nằm tê liệt.
Lục Ngộ An dọn dẹp xong đi ra khỏi phòng bếp thì nhìn thấy dáng vẻ uất ức của cô.
Anh nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cong khóe môi lên: “Khó chịu lắm à?”
“...!Cũng không có.” Nguyễn Huỳnh xấu hổ, dựa vào trên đùi Lục Ngộ An nói: “Chỉ cần chờ trở lại bình thường thôi.”
Lục Ngộ An hiểu ra, thấp giọng hỏi: “Anh xoa bóp cho em nhé?”
Nguyễn Huỳnh chớp mắt: “Thật sự chỉ xoa bóp thôi hả?”
“...”
Lục Ngộ An không nghĩ tới Nguyễn Huỳnh không tín nhiệm mình như vậy.
Anh cười bất đắc dĩ, trịnh trọng hứa hẹn: “Thật sự chỉ xoa bóp thôi.”
Nguyễn Huỳnh: “Được.”
Vốn dĩ, Nguyễn Huỳnh không ôm hy vọng gì đối với việc xoa bóp của Lục Ngộ An.
Điều khiến cô bất ngờ chính là, phương pháp xoa bóp của Lục Ngộ An còn rất ra dáng.
Xoa bóp một lúc, cơ thể cô thật sự đã dễ chịu hơn không ít.
“Trước kia anh từng học à?” Nguyễn Huỳnh kinh ngạc.
Lục Ngộ An: “Không học chính thức, chỉ là biết vị trí huyệt đạo, biết làm một chút thôi.”
Anh cụp mắt nhìn Nguyễn Huỳnh: “Mẹ anh là bác sĩ Đông y.”
Nguyễn Huỳnh liếc anh một cái, chậm rãi ồ một tiếng.
Trước đó Lục Ngộ An từng đề cập với cô, mẹ anh là bác sĩ Đông y.
Hương xông an thần mà cô dùng cũng là do mẹ anh phối cho.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Huỳnh một lần nữa chọc vào bả vai anh: “Bác sĩ Lục.”
“Hả?” Lục Ngộ An bóp lấy bàn tay làm loạn của cô, kéo cô vào nằm trong ngực anh.
Nguyễn Huỳnh ngẩng mặt lên nhìn anh, khẽ cười nói: “Bây giờ em thật sự tin tưởng, trước kia anh đã có ý với em rồi.”
Lục Ngộ An rũ mắt, ngậm lấy khóe môi của cô hôn nhẹ nhàng, giọng nói nặng nề: “Anh cho rằng em đã biết lâu rồi.”
Nguyễn Huỳnh: “Em không biết.”
Cô đưa tay ôm lấy cổ anh, chủ động hôn đáp lại anh: “Em chỉ biết anh không ghét em thôi.”
Lục Ngộ An mở miệng, ngậm lấy môi dưới của cô.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi trên người bọn họ, vẽ ra quang ảnh giao thoa chồng lên nhau của hai người, cả căn phòng ấm áp.
-
Ở nhà nghỉ ngơi gần nửa ngày, buổi chiều, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đi đến viện mồ côi một chuyến.
Mắt của Kỳ Kỳ có thể nhìn thấy rồi, cô bé cũng đã xuất viện về viện mồ côi sống với mọi người.
Nguyễn Huỳnh muốn đi thăm cô bé.
Hai người vừa đến viện mồ côi, Kỳ Kỳ đã sáng mắt lên gọi cô: “Chị Nguyễn.”
Nguyễn Huỳnh kinh ngạc: “Vậy mà con bé lại nhận ra em à?”
Kỳ Kỳ chạy đến trước mặt cô, ngẩng đầu nói: “Anh Lục nói, người xinh đẹp nhất là chị Nguyễn.”
Nguyễn Huỳnh bị cô bé chọc cười, tâm tình vui vẻ: “Mắt của Kỳ Kỳ thật là đẹp.”
Mắt Kỳ Kỳ cười thành vầng trăng non, cô bé ôm cô làm nũng: “Chị Nguyễn, em nhớ chị lắm.”
Nguyễn Huỳnh ôm cô bé, hôn má cô bé một cái, ấm giọng nói: “Chị Nguyễn cũng nhớ em.”
Lục Ngộ An ở bên cạnh nghe, cố ý hỏi: “Không nhớ anh sao?”
Kỳ Kỳ: “Cũng nhớ.”
Nguyễn Huỳnh bật cười, nhìn Lục Ngộ An: “Sao anh còn ghen với trẻ con vậy?”
“Ừm.” Lục Ngộ An đến gần sát bên tai cô: “Thật ra vừa rồi anh hỏi em.”
Anh hỏi là Nguyễn Huỳnh không nhớ anh sao?
Kỳ Kỳ có nhớ hay không không quan trọng, quan trọng là Nguyễn Huỳnh phải nhớ anh.
Nguyễn Huỳnh: “...”
Cô buồn cười, giận dỗi liếc Lục Ngộ An một cái: “Bác sĩ Lục, anh thật là trẻ con.”
Lục Ngộ An ngước mắt, khẽ bóp vòng eo của cô: “Cái gì cơ?”
Anh biết rõ còn cố hỏi.
Nguyễn Huỳnh sợ nhột, trốn vào lòng anh theo bản năng: “Anh —”
Cô còn chưa nói hết lời, đối diện với khuôn mặt anh tú của anh, cô đổi lời đã đến khóe miệng thành: “Bạn trai của em thật là đáng yêu.”
Lục Ngộ An vểnh môi lên, đỡ cô đứng vững, ấm giọng nói: “Không trêu em nữa.”
Nguyễn Huỳnh hừ hừ: “Vậy em đi chơi với mấy đứa trẻ.”
Lục Ngộ An gật đầu: “Anh đi tìm viện trưởng nói chuyện một chút.”
Nguyễn Huỳnh gật đầu.
Nguyễn Huỳnh ở lại trong sân chơi với Kỳ Kỳ và những đứa trẻ khác.
Cô nhìn chằm chằm vào mắt Kỳ Kỳ, có loại cảm giác chữa trị không nói ra được.
Rõ ràng là cô không tham gia vào, cũng không tự mình phẫu thuật thành công nhưng thấy cô bé có thể nhìn thấy màu nắng, màu lá xanh tươi tốt và ánh mắt tỏa sáng, cô lại có loại cảm giác tự hào tự nhiên sinh ra.
Vào giờ phút này, Nguyễn Huỳnh chợt nghĩ đến một cuộc phỏng vấn mà trước đó mình từng xem.
Người được phỏng vấn là học sinh học y của trường, khi ấy phóng viên hỏi vì sao lại chọn học y.
Phần lớn học sinh đều trả lời là, muốn cống hiến một chút cho xã hội, muốn tìm được giá trị của cuộc đời mình.
Nguyễn Huỳnh nghĩ, mỗi người và mỗi nghề nghiệp đều không có giá trị cuộc đời giống nhau.
Giá trị của cuộc đời bác sĩ ngoại trừ khiến cho bản thân mình trở nên có giá trị thì cũng làm cho cuộc đời của bệnh nhân trở nên có giá trị hơn ở một mức độ nào đó.
“Chị Nguyễn.” Thấy cô ngẩn người, Kỳ Kỳ lắc lư tay của cô: “Chị đang nghĩ gì vậy?”
Nguyễn Huỳnh hoàn hồn, cụp mắt nhìn cô bé chằm chằm: “Chị Nguyễn đang nghĩ, Kỳ Kỳ trở nên xinh đẹp rồi.”
Kỳ Kỳ cười nhe răng: “Chị Nguyễn, chị cũng lâu lắm không đến thăm em rồi.”
Nhắc đến chuyện này, cô bé còn có chút buồn: “Chị Nguyễn, sau này chị còn có thể cùng anh Lục đến thăm em không?”
“Đương nhiên rồi.” Nguyễn Huỳnh giơ tay lên, ngoéo tay với cô bé: “Chị Nguyễn ngoéo tay hứa với em được không? Chị và anh Lục của em sẽ thường xuyên tới thăm em.”
Cô suy nghĩ một chút, vì không để cho Kỳ Kỳ ôm ấp hy vọng rồi lại thất vọng, cô thản nhiên nói cho cô bé biết: “Nếu như chị Nguyễn và anh Lục bận rộn công việc, vậy thì tụi chị có thể phải hai ba tháng mới đến thăm tụi em được một lần.
Trước khi đến, chị Nguyễn sẽ nói trước với viện trưởng, chị bảo mẹ viện trưởng nói cho em biết trước hai ngày được không?”
Kỳ Kỳ hưng phấn: “Được ạ được ạ, vậy nếu anh chị không bận thì phải thường xuyên tới đấy.”
Nguyễn Huỳnh cười nhạt: “Đương nhiên, chị Nguyễn nói lời giữ lời mà.”
“...”
Hai người ở trong sân giao hẹn.
Lục Ngộ An và viện trưởng nói chuyện ở hành lang trên lầu, sự chú ý không tự chủ được mà đặt trên người bọn họ.
Nhìn theo ánh mắt của anh, viện trưởng cười vui mừng: “Mấy đứa trẻ đều rất thích Nguyễn Huỳnh.”
Lục Ngộ An vâng một tiếng, còn có chút kiêu ngạo: “Cô ấy rất được người khác yêu thích.”
Viện trưởng nghe ra được sự tự hào trong lời nói của anh, bà thản nhiên cười: “Khi nào uống rượu mừng thì nhớ nói cho tôi biết.”
Lục Ngộ An mỉm cười, quay đầu nhìn về phía bà, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhất định mà.”
-
Thời gian hai người tới vốn đã trễ, ở lại viện mồ côi không bao lâu thì trời tối.
Cùng mấy đứa trẻ ăn cơm tối xong, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An lên đường trở về.
Bóng đêm sâu mà dày, Nguyễn Huỳnh nghiêng đầu nhìn bóng đêm lướt qua ngoài cửa sổ, lúc thì nhìn người ở ghế lái.
“Bác sĩ Lục.”
Lục Ngộ An liếc mắt: “Hửm?”
Nguyễn Huỳnh: “Không có việc gì, chỉ gọi anh thôi.”
Đường trở về hơi xa, con đường cũng có chút ùn tắc.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An nói chuyện một lúc, có chút nhàm chán: “Em mở nhạc.”
Lục Ngộ An ừm một tiếng.
Nguyễn Huỳnh chưa từng nghe nhạc ở trong xe của Lục Ngộ An, còn có chút không biết thao tác.
Cô vừa chỉnh vừa hỏi: “Bình thường anh đều không nghe nhạc sao?”
Nghe thấy lời này, Lục Ngộ An hơi dừng lại một chút, nói: “Nghe chương trình phát thanh nhiều hơn.”
Nguyễn Huỳnh sửng sốt: “Chương trình phát thanh gì?”
Sao cô không biết Lục Ngộ An còn có sở thích nghe chương trình phát thanh chứ.
Dứt lời, tay của cô xoay đến đài nào đó trong xe.
Lục Ngộ An còn chưa kịp lên tiếng thì Nguyễn Huỳnh đã nghe thấy giọng nói quen thuộc hơn trước - Chào các bạn, đây là đài phát thanh trực tiếp tình cảm, tôi là Nguyễn Huỳnh.
…
Nguyễn Huỳnh ngây người, nhìn chằm chằm vào đài đang không ngừng phát ra tiếng, quay đầu nhìn Lục Ngộ An: “Anh…”
Cô mấp máy môi, tựa như khó có thể tin được: “Chương trình phát thanh anh nghe là chương trình của em à?”
Lục Ngộ An thản nhiên: “Phải.”
Nguyễn Huỳnh bỗng nhiên chớp mắt, chậm chạp bắt lấy một vài chi tiết cô từng bỏ sót: “Cho nên bởi vì nghe chương trình phát thanh của em nên anh mới biết em thích sách truyện?”
Lục Ngộ An đáp một tiếng.
Nguyễn Huỳnh: “Vậy những thứ khác em thích, cũng bởi vì nghe đài mà anh biết được sao?”
Chương trình của Nguyễn Huỳnh thường sẽ có người nghe chia sẻ câu chuyện, kinh nghiệm của bản thân.
Giống như vậy, cô cũng sẽ chia sẻ câu chuyện của mình để an ủi, khiến người nghe có sự đồng cảm.
Chỉ có điều cô hoàn toàn không nghĩ tới, người bận rộn như Lục Ngộ An lại nghe chương trình phát thanh của mình.
Nghe thấy lời này, Lục Ngộ An nghiêm túc suy tư một chút: “Phần lớn là vậy.”
Còn một phần là do quan sát của mình mà biết được.
Nguyễn Huỳnh ồ một tiếng, nghe nội dung chương trình phát thanh tuần hoàn không ngừng trong xe, cô thoải mái cười.
“Bác sĩ Lục.”
Lục Ngộ An nghiêng đầu.
Nguyễn Huỳnh cong môi: “Đây coi như là bí mật nhỏ của anh sao?”
Lục Ngộ An: “Không.”
Anh không muốn giấu giếm Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh nhướng mày, nghe một lúc rồi nói: “Có điều qua một khoảng thời gian ngắn nữa em có thể phải chuyển vị trí làm việc.”
Lục Ngộ An liếc mắt, dáng vẻ rửa tai lắng nghe.
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một lát rồi đề nghị: “Hay là em thu âm một bản đặc biệt cho anh nhé?”
Lục Ngộ An: “Bản đặc biệt gì?”
Nguyễn Huỳnh: “...!Vẫn chưa nghĩ ra nội dung, anh cứ nói xem là anh có muốn hay không.”
Lục Ngộ An thấp giọng cười một tiếng, khóe môi cong lên, ánh mắt chứa ý cười nhìn qua cô: “Muốn.”.