Sau khi về đến nhà, Nguyễn Huỳnh còn chưa kịp thay giày thì đã bị Lục Ngộ An ôm ngồi lên tủ giày.
Cô đột nhiên không kịp chuẩn bị, đang muốn lên tiếng thì Lục Ngộ An nghiêng người, tìm tới môi của cô, để cô cảm nhận cụ thể hơn, rõ ràng hơn sự yêu thích của anh.
Có thể là vì đã gặp bố mẹ, Nguyễn Huỳnh cảm thấy… Lục Ngộ An có chút kích động.
Đương nhiên cũng có thể là do tối hôm qua nghẹn lâu rồi.
Màn cửa trong phòng đã quên kéo lại.
Ánh mặt trời nóng bỏng ngoài cửa sổ xuyên qua lớp thủy tinh trong suốt chiếu vào nhà, làm cho trong nhà cực kỳ sáng tỏ.
Nguyễn Huỳnh bị choáng đến mức có chút không mở mắt ra được, mi mắt cô run rẩy, đang muốn nhắc nhở Lục Ngộ An chưa kéo màn cửa sổ thì anh đã dùng bàn tay to lớn của mình che mắt cô.
Trong lúc Nguyễn Huỳnh ngẩn ra, Lục Ngộ An cúi đầu ngậm lấy vành tai cô.
Mắt không nhìn thấy, xúc giác và thính giác sẽ trở nên rõ ràng.
Tất cả mọi thứ Lục Ngộ An làm đều trở nên cụ thể hơn trong điểm mù của tầm mắt cô.
Lúc kết thúc, cả người Nguyễn Huỳnh như được vớt ra từ trong nước, mồ hôi chảy ròng ròng.
Da thịt trắng nõn của cô nhiễm màu đỏ ửng, cực kỳ quyến rũ.
Lục Ngộ An rũ mắt nhìn, trái cổ nhấp nhô.
Anh một lần nữa hôn lên môi cô, Nguyễn Huỳnh đáp lại, mơ hồ nhắc nhở anh: “...!Mấy giờ rồi?”
“...”
Lục Ngộ An dừng lại, hôn lên mí mắt cô: “Mệt rồi à?”
“Ừm —” Nguyễn Huỳnh ngại ngùng: “Đói rồi.”
Từ nhà họ Lục trở về đã qua mấy tiếng đồng hồ, hai người vẫn luôn tốn thời gian ở trong phòng.
Trời bên ngoài cũng tối đi rồi, Nguyễn Huỳnh đau lưng.
Nhịp tim như nổi trống, cô muốn ổn định trái tim nhảy lên của mình một chút.
Lục Ngộ An hiểu ra, cọ vào người cô thân mật hồi lâu rồi mới ôm cô đi vào phòng tắm tắm rửa.
Đi từ phòng tắm ra đến phòng khách, Nguyễn Huỳnh mới chú ý tới, đã hơn bảy giờ rồi.
Tinh thần của Lục Ngộ An vẫn rất tốt, đặt Nguyễn Huỳnh xuống, anh quay về phòng thay mới ga giường bị hai người làm ướt, sau đó đi ra hỏi Nguyễn Huỳnh: “Em muốn ăn gì?”
Ở trên ghế sô pha hòa hoãn một lúc, lúc này Nguyễn Huỳnh đã có được chút tinh thần.
Cô nhìn đồng hồ trên tường cân nhắc mấy giây: “Đơn giản là được, hay là ăn mì?”
Lục Ngộ An cong môi: “Phức tạp cũng được.”
Anh nhìn Nguyễn Huỳnh chằm chằm: “Xác định chỉ muốn ăn mì à?”
“Ừm.” Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Muốn ăn mì thịt muối.”
Cô ngước mắt nhìn về phía Lục Ngộ An: “Món này không đơn giản.”
Lục Ngộ An nhìn cô chằm chằm một lúc, cười lên: “Được, anh đi làm.”
Nguyễn Huỳnh không hề có chút gánh nặng trong lòng nào, nằm trên ghế sô pha gật đầu: “Vậy em có cần hỏi mấy người Tư Niệm xem bọn họ ăn chưa hay không?”
Trước đó Tư Niệm đã nếm một lần mì thịt muối Lục Ngộ An làm, sau đó thì cứ nhớ mãi không quên.
Lục Ngộ An nhướng mày, gật đầu: “Em hỏi đi, có điều nếu Tư Niệm muốn ăn thì cũng có người làm cho cô ấy.”
Nguyễn Huỳnh sửng sốt: “Hả?”
Đối diện với đôi mắt của Lục Ngộ An, cô chậm chạp nhận ra: “Không phải giáo sư Chu không biết nấu ăn sao?”
Có đôi khi, Nguyễn Huỳnh cảm thấy con người thật sự có chút duyên phận kỳ diệu.
Cô và Tư Niệm ở cùng một tiểu khu là vì cô không biết nấu ăn, Tư Niệm không yên tâm về cô cho nên chuyển đến ở với cô, thỉnh thoảng bảo Nguyễn Huỳnh qua đó ăn chực.
Hai người không ở chung là vì không gian riêng tư của đối phương.
Mà Chu Hạc Thư và Lục Ngộ An ở cùng một tiểu khu cũng có nguyên nhân này.
Tiểu khu này của Lục Ngộ An cách trường Chu Hạc Thư đi dạy không được tính là gần.
Tiểu khu ngoại trừ các mặt quản lý tương đối tốt thì một ưu điểm khác chính là, anh ấy thỉnh thoảng cũng có thể đến chỗ Lục Ngộ An ăn chực.
Anh ấy không biết nấu ăn.
Lục Ngộ An mặc dù bận rộn công việc nhưng anh không thích ăn thức ăn ngoài, chỉ cần không mệt đến mức hoàn toàn không muốn động đậy, anh sẽ tự mình xuống bếp.
Bởi vậy, hai người này ở cùng một tiểu khu cũng là vì ăn chực lẫn nhau.
Lục Ngộ An ừm một tiếng, nhìn cô: “Khoảng thời gian trước tìm anh học rồi.”
Nguyễn Huỳnh: “?”
Cô ngẩn ngơ, hơi nhướng đuôi mày lên: “Sao trước kia anh không nói với em?”
Lục Ngộ An: “Cậu ta không cho nói.”
“...!Vậy bây giờ cho rồi à?” Nguyễn Huỳnh bắt lấy trọng điểm.
Lục Ngộ An: “Cũng không cho.”
Nguyễn Huỳnh nhìn anh, ý tứ rất rõ ràng.
Lục Ngộ An nhếch môi, ánh mắt chứa ý cười nhìn qua Nguyễn Huỳnh, thương lượng với cô: “Em cứ vờ như không biết nhé?”
“...”
Nguyễn Huỳnh nín cười, đến gần cửa phòng bếp: “Muốn em giả vờ không biết cũng được, anh định mua chuộc em thế nào đây?”
“Mua chuộc?” Lục Ngộ An hỏi.
Nguyễn Huỳnh hùng hồn: “Đúng thế, anh muốn em giữ bí mật thay anh thì không phải nên cho chút lợi ích sao?”
Nghe vậy, Lục Ngộ An nghiêm túc gật đầu, thấp giọng nói: “Đúng là phải cho một chút.”
Ánh mắt anh thâm thúy nhìn cô chằm chằm, giọng nói hơi trầm xuống: “Em muốn lợi ích gì?”
Nguyễn Huỳnh: “Anh tự nghĩ đi.”
Lợi ích mà còn phải tự mình nghĩ, cô không làm đâu.
Lục Ngộ An cười, đưa tay kéo cô đến bên cạnh.
Nguyễn Huỳnh đột nhiên không kịp chuẩn bị, cánh môi mềm mại của Lục Ngộ An dán tới, hơi thở nóng hổi: “Được, buổi tối cho được không?”
“...”
Rõ ràng là Lục Ngộ An không hề nói gì, nhưng Nguyễn Huỳnh lại cảm thấy anh ám chỉ về phương diện khác.
Tai cô lập tức nóng lên, ánh mắt lay động: “Lục Ngộ An, tiết chế một chút.”
Lục Ngộ An cong môi, nhéo vòng eo của cô: “Yên tâm, anh có chừng mực mà.”
Nguyễn Huỳnh: “...”
Cuối cùng, Tư Niệm không tới nhà làm bóng đèn ăn mì thịt muối.
Cân nhắc đến lượng vận động có khả năng xuất hiện vào buổi tối, Nguyễn Huỳnh đã ăn một tô mì.
Lúc đặt chén đũa xuống, cô cảm thấy mình sắp no căng đến mức không đi nổi nữa.
Lục Ngộ An nhìn dáng vẻ đau khổ của cô, dọn dẹp mặt bàn xong thì kéo cô ra ngoài đi bộ tiêu thực.
-
Buổi tối mùa hè mát mẻ lại dễ chịu, gió mang theo chút khô nóng nhưng sẽ không khiến cho người ta cảm thấy buồn bực.
Nguyễn Huỳnh thích đi ra ngoài hóng gió, tản bộ vào chạng vạng tối mùa hè.
Gần tiểu khu có một cái hồ, xung quanh hồ có chỗ đi bộ, tập chạy.
Thỉnh thoảng còn có thể gặp được quầy sạp bán hàng, rất nhiều người.
Hai người đan tay mười ngón, sau khi đi ra khỏi tiểu khu, Nguyễn Huỳnh đề nghị đi đến bên hồ một chút.
Lục Ngộ An nói được.
Hai người đi đến bên hồ, từ xa xa đã nhìn thấy đèn sáng lên và dòng người rộn ràng nhốn nháo.
“Tối nay hình như có người bày quầy hàng.” Ánh mắt Nguyễn Huỳnh sáng lên.
Lục Ngộ An hiểu ra: “Chúng ta qua đó nhìn xem.”
Nguyễn Huỳnh ừm ừm hai tiếng.
Hai bên con đường bày đầy sạp.
Có đủ quán bán đồ ăn, đồ uống, cùng với các loại phụ kiện.
Nguyễn Huỳnh vừa ăn no, không hề có chút hứng thú nào với đồ ăn.
Cô kéo Lục Ngộ An cùng mình đi dạo quầy bán phụ kiện, tràn đầy phấn khởi.
“Mua cái này cho Kỳ Kỳ thì thế nào?” Nguyễn Huỳnh cầm một cái kẹp tóc: “Cái này đẹp.”
Lục Ngộ An gật đầu, cụp mắt liếc nhìn phụ kiện được bày bán một vòng, cầm lấy một cái kẹp tóc trong số đó rồi kẹp lên tóc Nguyễn Huỳnh: “Đẹp.”
Nguyễn Huỳnh nhìn tấm gương ở cách đó không xa, khóe môi hơi cong: “Vậy em lấy cái này.”
Chủ quán nhìn hai người, trong lòng hiểu rõ: “Cô gái, cái này cũng rất đẹp, rất thích hợp với cô đó.”
Cô ấy cực lực chào hàng cho Nguyễn Huỳnh nhiều hơn.
Trong phương diện mua đồ này, Nguyễn Huỳnh luôn mềm lòng.
Cô rất dễ say mê.
Không bao lâu sau, trong tay Lục Ngộ An đã xách không ít đồ.
Có đồ mua cho cô, cũng có đồ mua cho mấy đứa trẻ ở viện mồ côi, còn có đồ cho mấy người Tư Niệm nữa.
Ở phương diện này, Nguyễn Huỳnh luôn cân nhắc chu đáo.
Đi cả đoạn đường, bữa cơm tối của Nguyễn Huỳnh gần như đã được tiêu hóa.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Lục Ngộ An: “Chúng ta về nhé?”
Lục Ngộ An đáp một tiếng, khóe mắt nhìn thấy sạp nhỏ bán hoa ở cách đó không xa, anh chậm rãi nói: “Qua bên kia xem thử.”
Nguyễn Huỳnh nhìn theo ánh mắt anh, nở nụ cười: “Không biết là có hoa mao lương không.”
Lục Ngộ An nhìn cô: “Nếu như không có thì hôm nay mua hoa hồng nhé?”
Nguyễn Huỳnh: “Được.”
Lục Ngộ An thoạt trông như một anh trai thẳng.
Nhưng anh tặng hoa cho Nguyễn Huỳnh, bất kể là trước khi yêu nhau hay là sau khi ở bên nhau, hoặc là bây giờ về cùng một nhà thì cũng chưa từng gián đoạn.
Một điểm khác biệt duy nhất là, hoa trong nhà không cần thay mỗi ngày, cho nên anh không tặng hàng ngày cho Nguyễn Huỳnh.
Nhưng một tuần sẽ luôn có hai ba lần tặng cho Nguyễn Huỳnh, có đôi khi là đưa đến nhà, có đôi khi thì đưa đến văn phòng của cô.
Thỉnh thoảng anh đi công tác về, cho dù là rất trễ thì hầu như sẽ mang một bó hoa về.
Nguyễn Huỳnh cảm thấy, thật ra trong xương cốt của Lục Ngộ An cất giấu tế bào lãng mạn.
Cô không biết là, tế bào lãng mạn của Lục Ngộ An chỉ có gặp được cô mới có thể xuất hiện.
-
Mua một bó hoa hồng màu hồng xong, hai người chậm rãi về nhà.
Về đến nhà, Nguyễn Huỳnh tràn đầy phấn khởi cắm hoa.
Vừa làm xong thì cô nhận được cuộc gọi của bà Lý.
Nói một tiếng với Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh đi đến ban công nghe máy.
Đêm càng sâu, gió càng dễ chịu.
Đến chỗ ghế lười ở ban công ngồi xuống, Nguyễn Huỳnh bắt máy: “Alo, mẹ?”
Giọng nói của bà Lý từ bên kia truyền đến, giọng điệu ôn hòa: “Hôm nay gặp mặt thế nào rồi?”
Lúc này Nguyễn Huỳnh mới nhớ ra, mình đã quên báo cáo tiến triển với bà Lý.
Nghĩ đến việc vì sao lại quên, cô nhất thời có chút chột dạ: “Cũng được.”
Nguyễn Huỳnh đưa tay sờ lên chóp mũi, không đủ sức lực nói: “Bố mẹ của bác sĩ Lục rất tốt.”
Bà Lý nghe giọng điệu của cô, nhíu mày lại: “Tốt thật à?”
Nguyễn Huỳnh: “...!Thật.”
Cô ngước mắt nhìn về phía bầu trời đêm đen nhánh, trên bầu trời điểm xuyết hai ba ngôi sao không rõ ràng lắm: “Mẹ yên tâm đi, bọn họ đều rất thích con.” Nói đến đây, cô còn có chút kiêu ngạo: “Mẹ biết đó, con gái của mẹ vẫn luôn được người khác yêu thích mà.”
Bà Lý cạn lời: “Tự luyến.”
Nguyễn Huỳnh cười khẽ: “Con đâu có.”
Bà Lý nghe giọng điệu nói chuyện của cô, có thể nói đùa với mình thì hẳn là cũng không tệ.
Bà ừm một tiếng, nhạt giọng nói: “Không tệ là được.”
Nguyễn Huỳnh mím môi, suy nghĩ một chút rồi nói: “Mẹ, bố của bác sĩ Lục nhắc đến bố.”
Bà Lý hơi ngẩn ra: “Nói gì?”
Sau khi giới thiệu cho bà Lý về Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh đương nhiên cũng đề cập với bà chuyện bọn họ từng gặp Lục Ngộ An và Lục Hồng Quang.
Bà Lý nhớ rõ người và sự việc năm đó, Nguyễn Huỳnh vừa nói đến là bà nhớ ra ngay.
Hiện tại sở dĩ bà gọi cuộc điện thoại này cho Nguyễn Huỳnh cũng là vì nghĩ đến sự khác biệt lớn về gia đình của bọn họ và Lục Ngộ An, bà không biết gia đình Lục Ngộ An có điều kiện như vậy thì sẽ có yêu cầu gì đối với bạn gái của con trai.
Bà sợ Nguyễn Huỳnh bị uất ức.
Nguyễn Huỳnh cười: “Ông ấy nói ông ấy nhớ chúng ta, nói nếu có cơ hội thì muốn đi thăm bố.”
Bà Lý im lặng một lúc, cảm khái nói: “Nếu như bố con biết còn có người nhớ đến ông ấy thì sẽ vui lắm.”
Nguyễn Huỳnh cũng cảm thấy vậy.
Có người nhớ thương, chứng minh ông là một người đáng được nhớ đến.
Bố của cô không phụ lòng bộ đồng phục cảnh sát mặc lên người, mà lãnh đạo và nhân dân quần chúng trong thành phố cũng không lãng quên và coi nhẹ sự nỗ lực của ông.
Điều này đối với một người cảnh sát mà nói chính là chuyện đáng để cao hứng nhất.
Có điều chuyện gặp mặt thì tạm thời vẫn hơi sớm.
Ít nhất, cũng phải chờ Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An nói chuyện cưới xin, người lớn hai bên gặp mặt rồi nói sau.
Nghe bà Lý nói vậy, Nguyễn Huỳnh ghi nhớ từng việc một, uyển chuyển mở miệng: “Mẹ.”
“Chuyện gì?” Bà Lý hỏi.
Nguyễn Huỳnh mím môi, rũ mi mắt xuống nói: “Vào ngày giỗ bố, con muốn đưa Lục Ngộ An đi thăm ông ấy.”
Bà Lý dừng lại, im lặng không nói gì một lúc: “Được.”
Bà dịu dàng nói: “Con dẫn nó về đi.”
“Vâng.”
Quyết định việc này xong, hai mẹ con lại nói chuyện thêm một lúc.
Bà Lý dặn dò Nguyễn Huỳnh vài câu rồi cúp máy.
Điện thoại ngắt kết nối, Nguyễn Huỳnh ngồi ở ban công hóng gió.
Khi Lục Ngộ An đến tìm, cô đang ngắm sao.
Nghe thấy động tĩnh, Nguyễn Huỳnh liếc mắt: “Bác sĩ Lục.”
Lục Ngộ An rũ mắt nhìn cô.
Nguyễn Huỳnh khẽ chớp mắt, hỏi: “Anh nói xem ngôi sao nào là bố em?”
Lục Ngộ An hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn: “Ngôi sao sáng nhất ấy.”
Nguyễn Huỳnh kinh ngạc: “Sao anh biết?”
“Bởi vì em đang nhìn ông ấy.” Lục Ngộ An kéo cô dậy khỏi ghế lười, ấm giọng nói: “Ông ấy muốn cho em nhìn thấy, nhất định sẽ cố gắng phát sáng.”
Nguyễn Huỳnh không nghĩ tới Lục Ngộ An sẽ giải thích như vậy.
Cô ngẩn ngơ hồi lâu, chậm rãi chớp mắt: “Vậy em ngắm ông ấy một lúc nữa.”
Lục Ngộ An: “Được.”
Hai người đứng ở ban công, ngắm sao hơn nửa tiếng rồi mới về phòng tắm rửa, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Tắm rửa xong, Nguyễn Huỳnh nằm trên giường nói chuyện phiếm với Tư Niệm, kể về chuyện gặp bố mẹ Lục Ngộ An.
Hàn huyên một lúc thì Lục Ngộ An đi ra khỏi phòng tắm.
Anh mặc áo choàng tắm, tóc vẫn đang nhỏ nước.
Giọt nước thuận theo trán trượt xuống, chảy vào trong áo choàng tắm.
Nguyễn Huỳnh nhìn, gương mặt nóng lên.
Thoáng cái, cô không còn suy nghĩ nói chuyện với Tư Niệm nữa.
Đặt điện thoại xuống, Nguyễn Huỳnh hỏi: “Sao anh không sấy khô tóc?”
Cô trở mình xuống giường, đôi mắt lóe sáng: “Em sấy cho anh nhé?”
Lục Ngộ An nhìn da thịt lộ ra ngoài của cô, ánh mắt tối đi, giọng nói cũng khàn hơn rất nhiều: “Được.”
Nguyễn Huỳnh vào phòng tắm lấy máy sấy.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng máy sấy tóc vang lên ong ong bên tai.
Ngón tay Nguyễn Huỳnh xuyên qua mái tóc ngắn gọn gàng của Lục Ngộ An, lòng bàn tay bị sợi tóc đâm vào hơi ngứa ngáy.
Tóc của Lục Ngộ An rất mềm, rất giống với cảm giác anh mang đến cho Nguyễn Huỳnh, lúc vuốt tóc thì có chút giống với một chú cún lớn.
Nguyễn Huỳnh rất thích.
Tóc ngắn, sấy khô cũng rất dễ dàng.
Không bao lâu sau thì tóc của Lục Ngộ An khô.
Nguyễn Huỳnh tắt máy sấy, rút dây điện ra rồi quấn quanh máy sấy.
Lục Ngộ An nhìn, không lên tiếng.
Đến khi Nguyễn Huỳnh làm xong, đang chuẩn bị bỏ lại vào trong phòng tắm thì Lục Ngộ An bỗng nhiên đón lấy, đặt ở trên bàn bên cạnh.
Nguyễn Huỳnh dừng lại, rũ mắt nhìn anh.
Lục Ngộ An ngước mắt, nhìn cô chằm chằm hỏi: “Buồn ngủ chưa?”
Đôi mắt Nguyễn Huỳnh hơi lóe lên: “Cũng tạm.”
Bàn tay của Lục Ngộ An dán vào bên eo cô, cọ xát: “Nhận chút lợi ích nhé?”
Nguyễn Huỳnh đáp một tiếng theo bản năng.
Trong khoảnh khắc cô dứt lời, trời đất quay cuồng.
Cô được Lục Ngộ An ôm về giường, váy ngủ bị vén lên.
Lục Ngộ An dùng hành động thực tế, phản hồi lợi ích cho cô khi giữ bí mật.
“...”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Huỳnh Huỳnh: Sớm biết là cái này thì em đã không đòi rồi.
Bác sĩ Lục:?.