Nghe được lời này của Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh nín cười: “Có giảm giác nguy cơ rồi sao?”
Mượn ánh sáng nhạt xuyên vào từ ngoài cửa sổ, mắt Lục Ngộ An sáng rực nhìn Nguyễn Huỳnh chằm chằm, nghiêm túc trả lời: “Có.”
Nguyễn Huỳnh bất ngờ.
Cô còn tưởng rằng Lục Ngộ An sẽ trả lời là không có.
Dù sao thì trông anh thật sự không giống như người sẽ căng thẳng.
Lục Ngộ An quả thật không phải là người dễ căng thẳng.
Nhưng Nguyễn Huỳnh là ngoại lệ trong cuộc đời anh, chỉ cần là chuyện liên quan tới cô thì dù lớn hay nhỏ đều sẽ khiến anh căng thẳng.
Nguyễn Huỳnh ồ một tiếng, khóe môi khẽ nhếch: “Yên tâm đi bác sĩ Lục.”
Cô quay đầu nhìn anh, trong đôi mắt phản chiếu dáng vẻ của anh: “Em chỉ thích anh thôi.”
Lục Ngộ An cong môi.
Hai người không tiếp tục chủ đề này nữa, Nguyễn Huỳnh sợ quấy rầy Lục Ngộ An lái xe nên cũng không lên tiếng nữa.
Cô chăm chú lướt Weibo.
Rời khỏi trang cá nhân Weibo của mình, Nguyễn Huỳnh xem hot search liên quan tới mình mới phát hiện ra, trong chủ đề hot search lại còn có người đăng một vài tài liệu về quá khứ của cô, cô tốt nghiệp trường nào, trước đó đã dẫn những chương trình gì, thậm chí còn có mấy tấm hình cũ thời đại học của cô.
Hình cũ vừa được đăng lên, một bộ phận vốn dĩ nói cô từng phẫu thuật thẩm mỹ lập tức biến mất.
Hiện tại trông Nguyễn Huỳnh ngoại trừ trưởng thành hơn thời đại học thì mặt mũi không hề có thay đổi gì.
Cô bây giờ xinh đẹp dịu dàng, cô của trước kia lại mang theo vẻ ngây ngô non nớt.
Đã một khoảng thời gian không nhìn thấy hình cũ, đột nhiên nhìn thấy, Nguyễn Huỳnh còn sửng sốt một hồi lâu.
Cô nhìn chăm chú chốc lát, lưu từng tấm hình lại.
Lưu xong, Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một chút, vốn định đăng một bài chúc mừng năm mới, mở album ra lại không nhìn thấy tấm nào đặc biệt có ý cảnh.
Ngẫm nghĩ một lúc, cô quyết định một chút nữa rồi đăng.
Vừa đi vừa nghỉ, chờ đến khi Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An tới quán bar thì đã là một tiếng rưỡi sau.
Mấy người Tư Niệm đều đã ăn uống no đủ, thậm chí đã uống hơi nhiều rồi.
Hai người bọn họ vừa đến, Tư Niệm liền túm lấy cánh tay Nguyễn Huỳnh, kéo cô ấy đến bên cạnh ngồi xuống: “Ăn cơm trước hay là uống rượu trước?”
“...”
Vì dẫn cho bữa tiệc tối đón năm mới, vì mặc lễ phục xinh đẹp, từ buổi trưa là Nguyễn Huỳnh đã chưa ăn gì, buổi tối chỉ uống nước.
Lúc này đã quá đói, không có ham muốn ăn cái gì cả.
Cô đang muốn nói uống rượu thì Lục Ngộ An ngước mắt nhìn về phía Úc Đình Quân: “Bảo người ta đưa hai phần cháo tới.”
Úc Đình Quân: “...”
Tư Niệm: “...”
Những người còn lại: “...”
Mọi người im lặng một lúc, Nguyễn Huỳnh nín cười: “Vậy tớ ăn cháo trước rồi cùng mọi người uống rượu sau.”
Vân Sơ cười: “Ăn chút cháo lót dạ, để bụng rỗng uống rượu không tốt cho dạ dày đâu.”
Cô ấy quét mắt nhìn Úc Đình Quân rồi nhìn về phía Nguyễn Huỳnh: “Cô đừng học thói xấu.”
Úc Đình Quân: “...”
Nguyễn Huỳnh cười, đôi mắt cong lên: “Được.”
Ông chủ dặn dò, hoạt động của phòng bếp chắc chắn sẽ trở nên nhanh chóng hơn bình thường.
Không bao lâu sau, hai bát cháo mà Lục Ngộ An muốn được đưa đến.
Hai người ngồi ăn cháo, mấy người Úc Đình Quân vẫn lấy bida ra đặt cược, Tư Niệm kéo Khương Thanh Thời và Vân Sơ đi vây xem.
Nghe tiếng kêu lên từ không xa truyền đến, Nguyễn Huỳnh ngo ngoe muốn động: “Bác sĩ Lục, lát nữa anh cũng đánh bida sao?”
Lục Ngộ An nhìn cô: “Muốn xem anh chơi bida à?”
“Muốn.” Nguyễn Huỳnh ăn ngay nói thật: “Các anh ai chơi bida giỏi hơn?”
Lục Ngộ An suy nghĩ một chút, nhìn về phía bên kia: “Chắc là Úc Đình Quân.”
Nguyễn Huỳnh kinh ngạc: “Em còn tưởng là giáo sư Chu đấy.”
“Sao lại cảm thấy là Chu Hạc Thư?” Lục Ngộ An hỏi cô.
Nguyễn Huỳnh im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: “Bởi vì anh ta rảnh nhất.”
Đương nhiên là có thời gian tập chơi bida.
Lục Ngộ An thấp giọng cười, liếc mắt nhìn Nguyễn Huỳnh rồi ngoắc ngón tay với cô.
Anh làm hành động mập mờ, nhịp tim Nguyễn Huỳnh hơi ngưng lại, cô chậm chạp đến gần: “Anh muốn nói gì?”
Lục Ngộ An nói cho Nguyễn Huỳnh biết một bí mật nhỏ, liên quan tới việc vì sao Úc Đình Quân chơi bida giỏi nhất.
Người trước kia Vân Sơ thích, cũng chính là bạn trai cũ, chơi bida cực kỳ giỏi.
Lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy Vân Sơ chính là nhìn thấy hai người ở quán bida.
Mặc dù Úc Đình Quân không thừa nhận lúc đó mình đã nổi lên ý xấu với Vân Sơ, nhưng sau lần đó, anh ấy bắt đầu thường xuyên gọi mấy người Lục Ngộ An chơi bida.
Chỉ cần có buổi tụ họp, có thời gian rảnh, hoạt động của bọn họ nhất định sẽ là chơi bida.
Dần dà, Úc Đình Quân luyện ra được kỹ thuật bida, đương nhiên cũng trở thành người có kỹ thuật tốt nhất trong số bọn họ.
“...”
Nghe xong, Nguyễn Huỳnh ngẩn ngơ: “Cho nên kỹ thuật bida của Tổng giám đốc Úc tốt như vậy là vì phân cao thấp với bạn trai cũ của Vân Sơ à?”
Lục Ngộ An: “Cậu ta không thừa nhận, nhưng tụi anh đều biết là vậy.”
Nguyễn Huỳnh nín cười, ngước mắt nhìn về phía Úc Đình Quân đang nói chuyện với Vân Sơ ở cách đó không xa.
Quen biết bọn họ lâu như vậy, Nguyễn Huỳnh vẫn luôn cảm thấy Úc Đình Quân có chút đáng sợ.
Sự đáng sợ của anh ấy là khí chất, khí chất mạnh mẽ.
Nhưng vào giờ phút này, ánh mắt anh ấy nhìn Vân Sơ, đường nét khuôn mặt đều dịu dàng.
Từ đầu đến cuối, nhìn từ góc độ của người đứng xem là Nguyễn Huỳnh thì sự dịu dàng của Úc Đình Quân chỉ để dành cho một mình Vân Sơ.
Nhìn theo ánh mắt của cô, Lục Ngộ An mỉm cười: “Nhìn ra được cái gì rồi?”
Nguyễn Huỳnh nhìn anh: “Nhìn ra được Tổng giám đốc Úc rất thích Vân Sơ.”
Lục Ngộ An cười.
-
Ăn cháo xong, Lục Ngộ An gia nhập thi đấu bida.
Anh và Chu Hạc Thư là một đội, Úc Đình Quân và Thẩm Ngạn là một đội.
Cuộc thi đấu chính thức bắt đầu, Tư Niệm tràn đầy phấn khởi đề nghị: “Hay là đánh cược xem bọn họ ai sẽ thắng?”
Khương Thanh Thời: “Cược cái gì?”
Tư Niệm nghĩ: “Cược một cái túi nhé?”
Nghe vậy, Nguyễn Huỳnh giơ tay lên đầu tiên: “Tớ cược cho Tổng giám đốc Úc và Tổng giám đốc Thẩm.”
Ba người còn lại: “...”
Tư Niệm cạn lời nhìn cô: “Sao cậu không ủng hộ bạn trai mình?”
Nguyễn Huỳnh vô tội: “Túi cũng rất quan trọng, tớ muốn túi.”
Tư Niệm nghẹn lời.
Vân Sơ ở bên cạnh cười: “Tôi cũng cược mấy người Úc Đình Quân.”
Tư Niệm: “Chẳng lẽ chỉ có tớ cược Chu Hạc Thư à?”
Khương Thanh Thời thấy cô ấy lẻ loi trơ trọi thì gắng gượng nói: “Nếu Nguyễn Huỳnh đã cược cho chồng tớ, vậy tớ cũng phải ủng hộ bạn trai cậu ấy, tớ cược bác sĩ Lục và giáo sư Chu.”
Nguyễn Huỳnh: “Được.”
Bốn người quyết định xong thì kéo trọng điểm quay về bàn bida.
Nguyễn Huỳnh trừng to mắt xem, thỉnh thoảng nhìn Lục Ngộ An.
Khi Chu Hạc Thư chơi thì Lục Ngộ An đi đến bên cạnh Nguyễn Huỳnh: “Sao vậy?”
Bốn người không muốn nói ra chuyện đặt cược trước, Nguyễn Huỳnh khẽ chớp mắt, giả vờ bình tĩnh nói: “Không sao, chỉ là xem một chút thôi, bây giờ ai sắp thắng vậy?”
Lục Ngộ An ngước cằm lên: “Xem xem giáo sư Chu có thể kết thúc trong một cú không đã.”
Nguyễn Huỳnh: “.”
Chu Hạc Thư đã đánh vào mấy quả bóng, lúc còn lại hai quả cuối cùng thì một quả trong số đó vẫn chưa vào.
Quyền chủ động nằm trong tay Úc Đình Quân.
Nguyễn Huỳnh đếm, Úc Đình Quân đánh năm quả trong số đó vào hết thì trận thi đấu này sẽ kết thúc.
Cô và Lục Ngộ An kề tai nói nhỏ: “Anh cảm thấy Tổng giám đốc Úc có khả năng kết thúc hết không?”
Lục Ngộ An liếc mắt: “Có khả năng năm mươi phần trăm.”
Trên bàn bóng, Úc Đình Quân có hai quả không dễ đánh vào.
Nguyễn Huỳnh gật đầu, dáng vẻ cái hiểu cái không.
Lục Ngộ An liếc nhìn cô, mơ hồ cảm thấy cảm xúc của bạn gái mình không đúng lắm.
Anh trầm tư suy nghĩ một chút, nhìn về phía ba cô gái kia, cũng không khác lắm.
Hôm nay bọn họ đều cực kỳ quan tâm đến tình hình thắng thua, trước kia bốn người này đều không có hứng thú với bida, ngoại trừ Vân Sơ được xem như là hiểu rõ.
Nghĩ đến đây, Lục Ngộ An hỏi: “Lấy tụi anh ra cá cược à?”
Nguyễn Huỳnh: “...”
Sắc mặt cô cứng đờ, ngước mắt nhìn về phía Lục Ngộ An: “Hả?”
Lục Ngộ An vẫn cười, hơi thở tới gần cô: “Hả cái gì?”
Anh trầm giọng: “Em cược anh thắng hay thua?”
Nguyễn Huỳnh chột dạ, ánh mắt lơ lửng nói: “Kết thúc rồi sẽ nói cho anh biết.”
Lục Ngộ An đã hiểu.
Úc Đình Quân đã đánh vào bốn quả, quả cuối cùng xuất hiện sai lầm, cơ hội đến tay Lục Ngộ An.
Chu Hạc Thư liếc mắt: “Chắc là có thể kết thúc được.”
Lục Ngộ An bôi phấn lơ, cười ý tứ sâu xa: “Không chắc.” Giọng điệu anh nhàn nhạt: “Đã một khoảng thời gian không chơi rồi, không quen tay.”
Chu Hạc Thư: “...”
Vừa dứt lời, Lục Ngộ An đánh vào một quả.
Anh điều chỉnh vị trí và tư thế, nhắm chuẩn vào quả cuối cùng.
Nếu như quả này không vào, đợi lát nữa Thẩm Ngạn ra sân thì kết cục sẽ không còn gì bất ngờ nữa.
Ánh mắt mấy người sáng rực nhìn chằm chằm, cây cơ của Lục Ngộ An lướt qua bên cạnh quả bóng, không thể đánh vào được.
Chu Hạc Thư nhíu mày, mơ hồ hiểu ra được chút gì đó.
Thẩm Ngạn đút một tay vào túi đứng bên cạnh, ngước mí mắt lên: “Tặng điểm cho tụi tôi à?”
Lục Ngộ An: “Lỡ tay.”
Không hề bất ngờ chút nào, trận đấu này, Úc Đình Quân và Thẩm Ngạn thắng.
Tư Niệm cắn răng: “Sao bác sĩ Lục có thể sơ xuất vào lúc mấu chốt chứ!! Không phải anh ấy tài giỏi nhất sao?”
Nguyễn Huỳnh: “Tổng giám đốc Úc mới là người lợi hại nhất.”
Khương Thanh Thời: “...”
Thua thì cũng chỉ có thể nhận thôi.
Tư Niệm và Khương Thanh Thời nhìn nhau: “Hai ngày nữa đi dạo phố nhé?”
Khương Thanh Thời: “Được, không phải ngày mai đi tắm suối nước nóng sao? Tắm suối nước nóng xong về rồi đi.”
Tư Niệm: “Được.”
Mấy người rời khỏi bàn bida, quay về ghế sô pha.
Lúc tâm tình Nguyễn Huỳnh tốt hay không tốt thì đều thích uống rượu.
Mặc dù trời lạnh nhưng trong phòng bao ấm áp, bất giác Nguyễn Huỳnh đã uống không ít.
Chờ đến khi Lục Ngộ An chơi bida xong đi tới thì cô đã trong trạng thái hơi say.
“Phải về nhà rồi sao?” Đôi mắt cô hơi sáng nhìn về phía Lục Ngộ An.
Lục Ngộ An cúi đầu, khẽ véo khuôn mặt đỏ lên của cô: “Ừm, buồn ngủ rồi à?”
Nguyễn Huỳnh: “Ừm.”
Cô dựa vào bả vai Lục Ngộ An, nhìn về phía mấy người còn lại: “Ngủ ngon, chúc mừng năm mới.”
Tư Niệm cười: “Chúc mừng năm mới, trưa mai chúng ta xuất phát nhé?”
Vân Sơ suy nghĩ một chút: “Để xem mấy giờ dậy nha? Dậy rồi thì nói trong nhóm một tiếng, mọi người quyết định lại thời gian xuất phát thì thế nào?”
Mọi người đều không có vấn đề gì về đề nghị này.
-
Sau khi người lái thay đến, đoàn người Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đi ra khỏi quán bar.
Ba giờ sáng, trên đường vẫn náo nhiệt.
Gió hơi lớn, Lục Ngộ An quấn khăn choàng cổ cho Nguyễn Huỳnh, che khuất hơn nửa khuôn mặt của cô.
Nguyễn Huỳnh đứng không vững, mềm nhũn cọ vào vòng eo của Lục Ngộ An, làm nũng với anh: “Anh nói xem ngày mai có tuyết không?”
Lục Ngộ An không nghĩ tới cô vẫn nhớ thương chuyện này, anh ngước mắt nhìn bầu trời đêm, thấp giọng nói: “Chắc là có.”
“Chắc là?” Nguyễn Huỳnh cau mày, vươn tay ra: “Hy vọng tuyết sẽ rơi.”
Lục Ngộ An hiểu ra: “Sẽ rơi mà.”
Anh cúi đầu hôn khóe môi cô, giọng nói hơi trầm xuống: “Ngày mai em nhất định sẽ nhìn thấy tuyết.
Bắc Thành không có tuyết, vậy thì anh sẽ đưa cô đến nơi có tuyết.
Anh nhất định sẽ thỏa mãn nguyện vọng của cô.
Nghe vậy, Nguyễn Huỳnh nhẹ nhàng ừm một tiếng: “Được.”
Cô ngẩng đầu nhìn Lục Ngộ An, đột nhiên nói: “Bác sĩ Lục.”
Lục Ngộ An đỡ cô lên xe, đáp một tiếng: “Hửm?”
Ánh mắt Nguyễn Huỳnh nhìn thẳng vào anh, đối diện với anh: “Hình như em càng ngày càng thích anh rồi.”
Thích đến mức, muốn cùng anh trải qua quãng đời còn lại.
Lục Ngộ An hơi ngẩn ra, đặt cô ở chỗ ngồi phía sau, rũ mắt nhìn cô, yết hầu khẽ động đậy: “Anh biết.”
Anh vẫn luôn biết tình cảm của Nguyễn Huỳnh đối với mình.
Hai người lên xe mè nheo hồi lâu.
Người lái xe thay cũng không thúc giục.
Báo địa chỉ xong, Lục Ngộ An thắt dây an toàn cho Nguyễn Huỳnh, Nguyễn Huỳnh cảm thấy không thoải mái, muốn giật ra thì bị anh ngăn lại.
Anh dỗ dành cô, dịu dàng nói: “Đừng mở ra, về nhà có quà.”
Nguyễn Huỳnh nửa tỉnh nửa say, phản ứng chậm nửa nhịp nhìn qua anh: “Quà gì vậy?”
Lục Ngộ An: “Về nhà sẽ nói cho em biết.”
“...!Ồ.” Nguyễn Huỳnh kéo dây an toàn, do dự một hồi: “Được.”
Ba giờ, con đường trở nên thông suốt.
Lúc đến nhà, Lục Ngộ An khom người lấy dép lê ra cho Nguyễn Huỳnh để cô thay.
Thay xong, Nguyễn Huỳnh đứng bên cạnh chờ anh.
Lục Ngộ An nghi hoặc: “Không đi nổi nữa à?”
“Không phải.” Nguyễn Huỳnh hỏi: “Quà đâu?”
Lục Ngộ An bật cười: “Sốt ruột như vậy à?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu.
Lục Ngộ An thay giày, dắt Nguyễn Huỳnh đi về phía phòng, đưa một cái túi cho cô.
Nguyễn Huỳnh nhận lấy, mơ mơ màng màng: “Đợi lát nữa em xem, em đi vệ sinh.”
Cô uống nhiều rượu rồi.
Lục Ngộ An: “...!Được.”
Chờ Nguyễn Huỳnh đi vào nhà vệ sinh rồi, Lục Ngộ An đợi một lúc mà cô cũng chưa đi ra.
Anh đưa tay gõ cửa một cái, nghe thấy Nguyễn Huỳnh đáp lời: “Cửa không khóa.”
Lúc Lục Ngộ An đẩy cửa ra thì nhìn thấy Nguyễn Huỳnh đưa lưng về phía mình, đang phiền não cởi quần áo.
Tấm lưng trần trụi của cô nằm trong tầm mắt, trắng nõn lại quyến rũ.
Ánh mắt Lục Ngộ An lập tức trầm xuống: “Em đang làm gì vậy?”
Nguyễn Huỳnh bĩu môi nhìn anh, dáng vẻ tủi thân: “Cởi quần áo, muốn tắm, khó chịu.”
“...”
Lục Ngộ An hít thở sâu một hơi, nhấc chân đến gần: “Không cởi được à?”
“Dạ.” Nguyễn Huỳnh cúi đầu: “Cái nút thắt này hình như kẹt rồi.”
Lục Ngộ An ổn định ánh mắt nhìn, buổi tối Nguyễn Huỳnh mặc một chiếc áo len cài nút ở bên trong, nút áo và sợi len bên cạnh quấn vào nhau, đẩy sợi len ra là có thể mở được.
Phòng tắm nhà Lục Ngộ An không được tính là lớn, nhưng cũng không nhỏ.
Hai người đứng đối mặt nhau, hơi thở vô hạn quấn quanh.
Nút áo được mở ra, Lục Ngộ An rũ mắt nhìn Nguyễn Huỳnh: “Ngâm bồn hay tắm?”
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một chút: “Ngâm bồn.”
“...!Được.”
Lục Ngộ An xả nước vào bồn.
Một lúc sau, nước trong bồn đầy.
Hơi nóng mờ mịt lan tràn, sàn nhà bị thấm ướt.
Da thịt trắng nõn của Nguyễn Huỳnh nổi lên màu đỏ ửng, trên da thịt có giọt nước, cũng có vết đỏ.
Sau khi Lục Ngộ An đi vào thì cũng không đi ra nữa.
“...”
Ra khỏi phòng tắm quay về trên giường, Nguyễn Huỳnh không hề nhớ tới món quà Lục Ngộ An đưa cho mình.
Cô vừa dính vào giường là nặng nề ngủ thiếp đi.
Ngay cả lời chúc ngủ ngon, chúc mừng năm mới mà Lục Ngộ An nói với cô, cô cũng không nghe thấy.
-
Buổi sáng hôm sau, khi Nguyễn Huỳnh tỉnh dậy thì sắc trời bên ngoài tựa như sương mù mênh mông.
Lục Ngộ An vẫn đang ngủ.
Cô đứng dậy đi vệ sinh, lơ đãng liếc mắt ra bên ngoài, đôi mắt bỗng nhiên trừng lớn: “Lục Ngộ An!!”
Nguyễn Huỳnh ngạc nhiên kéo màn cửa sổ ra, cười hạnh phúc quay đầu nhìn về phía người bị cô đánh thức: “Tuyết rơi rồi!!”
Lục Ngộ An ngước mắt, ngoài cửa sổ là một mảng tuyết trắng mênh mang.
Anh ngẩn ra, có chút bất ngờ.
Bọn họ chờ mong trận tuyết này, nhưng nó rơi không hề có bất kỳ báo hiệu gì.
Ngắm tuyết một lúc, Lục Ngộ An nhìn biểu cảm trên mặt Nguyễn Huỳnh: “Vui đến vậy à?”
Nguyễn Huỳnh: “Dạ”
Cô nhìn về phía anh: “Anh không vui hả?”
Lục Ngộ An cười khẽ: “Em vui thì anh sẽ vui.”
Nguyễn Huỳnh hờn dỗi liếc anh một cái: “Anh còn ngủ nữa không? Chúng ta có cần đi ra ngoài chơi tuyết một lúc không?”
Lục Ngộ An nhìn cô chăm chú, trầm tư một hồi rồi hỏi: “Huỳnh Huỳnh.”
Nguyễn Huỳnh vẫn đang đọc sách, nghe vậy thì đáp một tiếng: “Cái gì?”
Lục Ngộ An nhéo ngón tay cô: “Làm một việc khi tuyết rơi thì có phải sẽ có ý nghĩa hơn một chút không?”
Nguyễn Huỳnh không nghĩ sâu về lời Lục Ngộ An nói, gật đầu: “Đúng vậy, đây là tuyết đầu mùa năm nay mà.”
Cô thật sự rất thích trời tuyết, luôn cảm thấy tuyết vừa rơi là cả thế giới đều trở nên thuần túy mà sạch sẽ.
Nguyễn Huỳnh thích loại cảm giác này.
Lục Ngộ An hiểu ra: “Đi rửa mặt trước đi.”
Anh dừng lại một chút rồi nhìn Nguyễn Huỳnh: “Đợi lát nữa đi với anh đến một nơi rồi về chơi tuyết sau nhé?”
Nguyễn Huỳnh sửng sốt: “Đi đâu vậy?”
Lục Ngộ An: “Tạm thời giữ bí mật.”
“...”
Rửa mặt xong, hai người đi ra ngoài trong trời tuyết.
Nguyễn Huỳnh được Lục Ngộ An bao bọc chặt chẽ, một chút gió cũng không chui lọt được.
Trời tuyết nên Lục Ngộ An lái xe cực kỳ chậm.
Nguyễn Huỳnh quay đầu nhìn tuyết trắng vẫn đang rơi xuống không ngừng, tâm tình hân hoan.
Bỗng dưng, điện thoại rung lên, là Tư Niệm ở trong nhóm nói rằng tuyết rơi rồi, mọi người nhanh dậy ngắm tuyết.
Nguyễn Huỳnh cong môi: “Tớ đã dậy rồi.”
Tư Niệm: “Sớm vậy?”
Nguyễn Huỳnh: “Ừm.”
Tư Niệm: “Hình như mấy người khác vẫn chưa dậy, vậy hôm nay chúng ta ăn cơm trưa rồi đi sơn trang nghỉ dưỡng sau nhé?”
Nhìn thấy lời này, Nguyễn Huỳnh nghiêng đầu nhìn về phía Lục Ngộ An: “Tư Niệm nói ăn cơm trưa xong rồi đi sơn trang nghỉ dưỡng sau, chúng ta có thể chứ?”
Lục Ngộ An nhìn thời gian, bây giờ là mười giờ rưỡi.
“Có thể.” Anh nói.
Nguyễn Huỳnh ồ một tiếng, nhìn con đường quen thuộc lại xa lạ: “Rốt cuộc chúng ta đi đâu vậy?”
Lục Ngộ An: “Mười phút nữa em sẽ biết.”
Nguyễn Huỳnh: “...”
-
Mười phút sau, Lục Ngộ An lái xe vào một khu biệt thự mà Nguyễn Huỳnh xem như là quen thuộc.
Cô ngẩn ra hồi lâu, mơ hồ có suy đoán.
Lục Ngộ An quen cửa quen ẻo, đậy xe ở cửa một căn biệt thự màu đỏ, sau đó quay đầu nhìn về phía cô: “Đến rồi.”
Nguyễn Huỳnh liếc mắt, nhìn căn biệt thự kiểu châu Âu xây lên từ gạch đỏ trước mặt, có chút do dự: “...!Anh dẫn em đến xem nhà à?”
“Một nửa.”
Lục Ngộ An đi vòng qua bên cô, giúp cô mở cửa xe.
Tuyết vẫn đang rơi, hai người xuống xe, trên vai và trên tóc đều dính lớp tuyết mỏng.
Sắc trời mù mịt mênh mông, màu tuyết kiều diễm.
Hai người đi vào trong, trong sân có hai cái cây nho nhỏ.
Trên cành lá treo tuyết trắng.
Nhịp tim của Nguyễn Huỳnh hơi nhanh, cô nghiêng đầu nhìn về phía Lục Ngộ An: “Căn nhà này —”
Lục Ngộ An thấy cô dừng bước lại thì buồn cười: “Không nói thì sẽ không vào à?”
Nguyễn Huỳnh thấp thỏm: “Anh muốn làm gì?”
Lục Ngộ An cụp mắt, suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra nghi thức này làm ở trong sân thì tốt hơn.”
Nguyễn Huỳnh còn chưa kịp phản ứng thì trong màn tuyết rơi đầy trời, Lục Ngộ An quỳ một gối xuống trước mặt cô, lấy ra một cái hộp nhung.
Hộp được mở ra, đập vào mắt là một chiếc nhẫn kim cương chiếu lấp lánh.
Nguyễn Huỳnh chỉ đoán được là Lục Ngộ An muốn dẫn mình đến xem nhà, cô không đoán được — hôm nay anh muốn cầu hôn.
Cô trừng lớn mắt, vẻ mặt kinh ngạc, sự cảm động theo nhau mà tới, cô khó mà kiềm chế được tâm tình gợn sóng của mình: “Anh —”
Lục Ngộ An nhìn dáng vẻ căng thẳng lại hốt hoảng của cô, dùng một tay khác nắm lấy cổ tay cô, cười khẽ một tiếng: “Đừng căng thẳng, nghe anh nói hai câu nhé?”
Nguyễn Huỳnh vui đến phát khóc, hít thở sâu: “Anh đứng lên mà nói.”
Lục Ngộ An cười: “Cầu hôn đâu có ai đứng nói chứ?”
Nguyễn Huỳnh hơi ngẩn ra.
Lục Ngộ An ngửa đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Khoảng thời gian trước anh vẫn luôn chuẩn bị việc này.
Vốn dĩ muốn để khi đón năm mới cùng mọi người sẽ cầu hôn em.
Nhưng em tham gia tiệc tối đón năm mới, cho nên anh luôn muốn thay đổi sang khoảng thời gian thích hợp hơn.”
Thật ra đến tối hôm qua, Lục Ngộ An vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này.
Cho đến khi buổi sáng thức dậy, lúc nhìn dáng vẻ ngắm tuyết cười hạnh phúc của Nguyễn Huỳnh, nói đây là tuyết đầu mùa, Lục Ngộ An nghĩ, không còn thời gian nào thích hợp hơn bây giờ nữa.
Ngày kỷ niệm tròn một năm, tuyết đầu mùa.
Cũng là lần đầu tiên Nguyễn Huỳnh dẫn chương trình tiệc tối đón năm mới.
Lúc Nguyễn Huỳnh đứng trên sân khấu, Lục Ngộ An đã nghĩ — mỗi một lần đón năm mới trong tương lai, anh đều muốn bầu bạn bên cạnh Nguyễn Huỳnh.
Bất kể là ở nhà hay là ở hiện trường hoạt động.
Anh đều hy vọng, trong hoạt động đón năm mới của cô có sự tồn tại của mình.
Anh có chút không kịp chờ đợi, muốn hoàn toàn bước vào thế giới của Nguyễn Huỳnh.
Đôi mắt Nguyễn Huỳnh hơi lóe lên, hốc mắt đo đỏ nhìn anh.
Giọng nói của Lục Ngộ An dừng lại một chút, anh nhìn về phía cô: “Em nói ở đây em là một người không có nhà, vậy em có đồng ý cho anh một cơ hội, cùng anh xây dựng một mái nhà không?”
Anh dừng lại một chút, thành kính hỏi cô: “Đồng ý gả cho anh không?”
Bông tuyết đầy trời rơi không ngừng, giọng nói của Lục Ngộ An nhẹ mà nặng nện bên tai cô.
Nguyễn Huỳnh vui đến phát khóc, nhếch môi, run rẩy đưa tay cho anh, nhẹ giọng nói: “Em đồng ý.”
Cô đồng ý một trăm lần.
Sau khi yêu đương với Lục Ngộ An, cô luôn muốn, luôn khát vọng có được một mái nhà ấm áp thuộc về bọn họ..