Nguyễn Huỳnh thường có bản lĩnh khiến Lục Ngộ An á khẩu không trả lời được, ví dụ như giờ phút này.
Lục Ngộ An cạn lời hồi lâu, đối diện với ánh mắt ranh mãnh của cô, anh bất đắc dĩ cười nói: “Cố ý à?”
Nguyễn Huỳnh vô tội nhìn anh: “Em chỉ trình bày sự thật thôi.”
Lục Ngộ An liếc cô một cái, không tiếp lời.
Nguyễn Huỳnh tự mình vui vẻ một lúc, khóe môi cong cong: “Bác sĩ Lục.”
Lục Ngộ An rũ mắt nhìn cô.
Nguyễn Huỳnh ôm cổ anh, chủ động hôn khóe miệng anh, giọng nói êm tai: “Sau khi chúng ta về nhà thì chọn một ngày tốt lành nhé?”
Lục Ngộ An hơi ngẩn ra, cánh tay ôm lấy cô siết chặt, trầm giọng nói: “Được.”
Hai người có chút kế hoạch cho chuyện lấy giấy chứng nhận.
Sau khi tạm thời bàn xong, Nguyễn Huỳnh cũng hơi buồn ngủ rồi.
Hai người ôm nhau ngủ, đêm khuya ở sơn trang nghỉ dưỡng yên tĩnh êm ắng, gió ngoài cửa sổ gào thét thổi qua, trong lòng tĩnh lặng mà ám áp.
Ánh trăng sáng tỏ treo ở chân trời, tất cả đều vừa vặn như thế.
-
Buổi sáng hôm sau, sau khi đoàn người thức dậy thì thay trang bị đi trượt tuyết.
Sơn trang nghỉ dưỡng có sân trượt tuyết nhân tạo, cũng có sân trượt tuyết tự nhiên.
Mấy ngày nay nhiệt độ hạ thấp, cộng thêm trước đó có tuyết rơi nên tuyết trên núi vẫn rất dày.
Nguyễn Huỳnh không biết trượt tuyết, nhưng Lục Ngộ An biết.
Sau khi thay quần áo trượt tuyết, hai người đi đến khu người mới dạy học.
Nguyễn Huỳnh là một học sinh thông minh, Lục Ngộ An dạy mấy lần là cô đã biết rồi.
“Bác sĩ Lục.” Nguyễn Huỳnh trượt đến điểm cuối một cách thuận lợi, nhìn về phía người luôn đi theo bên cạnh bảo vệ mình, đôi mắt cô lóe sáng: “Thế nào?”
Lục Ngộ An rũ mắt: “Vợ chưa cưới của anh thật là thông minh.”
Nghe thấy ba chữ “vợ chưa cưới”, Nguyễn Huỳnh không thể khống chế được, vểnh môi lên.
Chơi ở sân trượt tuyết cả buổi sáng, đến khi mọi người đều không còn sức nữa thì mới tổ chức quay về ăn cơm.
Ăn cơm trưa xong, đám người chơi đã rồi sắp xếp ngủ trưa.
Ngủ trưa dậy rồi mà những người khác vẫn chưa dậy.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An tay trong tay đi dạo trong sơn trang nghỉ dưỡng vào mùa đông.
Gió lạnh thổi tới, có chút mát mẻ nhưng Nguyễn Huỳnh lại rất thích cuộc sống như vậy.
Trên nhánh cây có băng, trông óng ánh sáng long lanh, cực kỳ chói sáng.
Lục Ngộ An thấy cô có hứng thú thì còn lấy điện thoại ra chụp cho Nguyễn Huỳnh mấy tấm hình.
Nguyễn Huỳnh nhìn một chút, có mấy tấm còn cực kỳ không tồi.
Cô nhìn suy nghĩ một lúc, chợt nhớ tới năm nay mình chưa đăng Weibo.
Bảo Lục Ngộ An gửi hình cho mình, Nguyễn Huỳnh biên soạn một bài đăng Weibo đầu năm mới.
Đến ngày hôm qua, số lượt theo dõi Weibo của cô đã có ba trăm ngàn người rồi.
Nguyễn Huỳnh vừa đăng bài Weibo chúc mừng năm mới này, lượt bình luận nhấn like so với trước đó đều hơn gấp bội.
Nhìn bình luận kích động của đám người hâm mộ, khen cô xinh đẹp, Nguyễn Huỳnh còn có chút kiêu ngạo: “Bác sĩ Lục, có nhiều người khen em quá.”
Lục Ngộ An nhìn: “Bọn họ đều nói sự thật mà.”
Nguyễn Huỳnh quả thật rất xinh đẹp.
Nguyễn Huỳnh nín cười, bỗng nhiên nhớ tới một câu nói mà rất lâu trước kia mình nói với Tư Niệm: “Bác sĩ Lục, anh có biết không, trước kia em cho rằng anh không phải là một người nông cạn.”
Nghe thấy lời này, Lục Ngộ An nhướng mày: “Bây giờ thì sao?”
Nguyễn Huỳnh: “Bây giờ hình như có một chút.”
Bởi vì Lục Ngộ An luôn khen cô xinh đẹp.
Lục Ngộ An cười: “Bởi vì anh nói em xinh đẹp à?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu.
Lục Ngộ An im lặng một chút, nhạt giọng nói cho cô biết: “Anh chỉ nói sự thật thôi.”
Hơn nữa, đối với anh, không có ai xinh đẹp hơn Nguyễn Huỳnh cả.
Nguyễn Huỳnh được anh khen mà thoáng cái cảm thấy khó hiểu, cô kiềm chế cảm xúc đang bành trướng, nhắc nhở: “Anh đừng khen nữa, còn khen nữa là sự kiêu ngạo của em sẽ bành trướng hơn đấy.”
Lục Ngộ An cong môi: “Về phương diện này thì em có thể kiêu ngạo một chút.”
Nguyễn Huỳnh ừm ừm, lại tò mò: “Ngoại trừ xinh đẹp thì chắc là em còn rất nhiều ưu điểm nhỉ?”
Lục Ngộ An cạn lời, đưa tay gõ trán cô: “Không có tự tin về bản thân đến thế à?”
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
Thật ra cô cũng rất tự tin về chính mình.
Lục Ngộ An ừm một tiếng, nhìn cô nói: “Rất nhiều.”
Bất chợt, Lục Ngộ An cũng nhớ tới một việc.
Sau khi anh và Nguyễn Huỳnh yêu nhau, cũng đã công khai thì ở bệnh viện có một bác sĩ nữ không được tính là quen biết lắm đã hỏi anh — anh và Nguyễn Huỳnh ở bên nhau có phải là vì Nguyễn Huỳnh đẹp hơn cô ta hay không.
Ban đầu Lục Ngộ An trả lời vị bác sĩ đó là, xinh đẹp là ưu điểm không đáng nhắc tới nhất của Nguyễn Huỳnh.
Hai người chậm rãi đi dạo trong sơn trang nghỉ dưỡng và trò chuyện.
Người mình thích ở bên cạnh, cho dù sống hoài thời gian thì bạn cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.
-
Hai ngày rưỡi của kỳ nghỉ Tết Dương lịch, mấy người Nguyễn Huỳnh đều ở sơn trang nghỉ dưỡng.
Buổi chiều của ngày nghỉ cuối cùng, đám người mới lên đường trở về.
Đi làm lại sau kỳ nghỉ, Nguyễn Huỳnh có chút mất tinh thần.
Cô đang mệt mỏi chống đầu ngồi trong phòng hợp với mọi người thì có đồng nghiệp bỗng nhiên kinh ngạc kêu lên: “Huỳnh Huỳnh, cô đây là sắp có chuyện tốt rồi à?”
Cô ấy chỉ vào chiến nhẫn trên ngón tay Nguyễn Huỳnh: “Cái nhẫn kim cương này của cô cũng quá lớn rồi đấy?”
Trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả đồng nghiệp trong phòng họp đều tập trung vào ngón tay của Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh dừng lại, lúc này mới nhớ ra mình quên tháo nhẫn.
Đối diện với ánh mắt hóng hớt của đám người, cô khẽ cười: “Ừm, xem là thế đi, có điều tạm thời vẫn chưa quyết định.”
Sau khi Đàm Tuyết Nhi tới đài phát thanh từ sớm thì vẫn luôn bận rộn, không chú ý tới sự thay đổi rất nhỏ ấy của Nguyễn Huỳnh.
Cô ấy ngồi bên cạnh Nguyễn Huỳnh, nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ Lục cầu hôn vào Tết Dương lịch hả chị?”
Nguyễn Huỳnh ừm một tiếng.
Đàm Tuyết Nhi chớp mắt, cảm khái: “Tốc độ của bác sĩ Lục cũng nhanh quá.”
Nguyễn Huỳnh đang muốn tiếp lời thì Đàm Tuyết Nhi lại nói: “Có điều nếu em là đàn ông, ngày đầu tiên chị đồng ý hẹn hò với em thì có khả năng em sẽ cầu hôn chị ngay đấy.”
“...” Nguyễn Huỳnh bật cười, nhìn cô ấy: “Em đang khen chị à?”
Đàm Tuyết Nhi nhướng mày: “Chị Huỳnh Huỳnh, chẳng lẽ em biểu hiện không rõ ràng sao?”
Nguyễn Huỳnh buồn cười.
Nghe đoạn đối thoại của hai người, những đồng nghiệp khác vội vã kêu la: “Huỳnh Huỳnh, cô vẫn chưa nói với mọi người đấy, có phải sắp có chuyện tốt không?”
Nguyễn Huỳnh cười: “Phải, có tin tức thì nhất định sẽ thông báo cho mọi người biết.”
Đồng nghiệp: “Huỳnh Huỳnh, cái nhẫn kim cương này lớn như thế, bạn trai cô thật sự là bác sĩ bình thường thôi hả?”
Nguyễn Huỳnh: “Đúng thế.” Cô hơi che chiếc nhẫn lại, nhạt giọng nói: “Cũng không lớn, chỉ trông nó lớn mà thôi.”
Các đồng nghiệp cười không nói.
Nguyễn Huỳnh không muốn nói nữa, mọi người cũng biết ý không hỏi tiếp.
Ở đài phát thanh cô có nhân duyên tốt, luôn mang dáng vẻ cười nhẹ nhàng, giọng nói cũng dịu dàng, có rất ít người nỡ làm cô khó xử.
Có điều cuộc họp vừa kết thúc là cả đài phát thanh đều biết, bạn trai của Nguyễn Huỳnh đã cầu hôn cô, hai người sắp kết hôn rồi.
Lúc Nguyễn Huỳnh đi đến văn phòng của Lâm Du Anh, Lâm Du Anh nhìn chiếc nhẫn của cô nói: “Nhớ mời chị uống rượu mừng.”
Nguyễn Huỳnh dở khóc dở cười: “Nhất định rồi.”
Lâm Du Anh ừm một tiếng: “Muốn xin nghỉ phép thì phải sắp xếp trước.” Chị ấy nhìn Nguyễn Huỳnh: “Chương trình thiếu em là không được đâu.”
Nghe vậy, Nguyễn Huỳnh bất đắc dĩ: “Trước khi em xin nghỉ phép, nhất định sẽ ghi hình chương trình phát cho cả tháng.”
Lâm Du Anh: “Chị thấy được đó.”
“...”
Ngày hôm đó, Nguyễn Huỳnh nhận được không ít lời chúc phúc.
Cô cũng cười đến mức khuôn mặt suýt nữa cứng lại, lúc về đến nhà, Nguyễn Huỳnh còn cố ý gọi điện thoại cho Lục Ngộ An nói về chuyện này.
Ngày hôm nay Lục Ngộ An đi làm bình thường cộng thêm tăng ca, không có cách nào cùng Nguyễn Huỳnh về nhà được.
Nghe được lời thuật lại của cô, Lục Ngộ An cười: “Mệt rồi à?”
Nguyễn Huỳnh ừm một tiếng: “Còn có không ít đồng nghiệp cũng không tin bạn trai của em là một bác sĩ bình thường.”
“Bạn trai hả?” Lục Ngộ An hỏi lại trọng điểm.
Tai Nguyễn Huỳnh nóng lên, cô nghiêng đầu nhìn về phía xa cười cười: “Chồng chưa cưới?”
Lục Ngộ An: “Cái này còn tạm được.”
Nguyễn Huỳnh bất đắc dĩ.
Im lặng một lúc, Nguyễn Huỳnh nhìn chiếc nhẫn trong tay nói: “Bác sĩ Lục, em muốn thương lượng với anh một chuyện.”
Lục Ngộ An mỉm cười: “Không muốn đeo nhẫn đi làm hả?”
“...!Sao anh thông minh vậy?” Nguyễn Huỳnh khen: “Chiếc nhẫn này khiến người ta chú ý quá, đeo đi làm không phù hợp lắm.”
Đây là suy nghĩ của Nguyễn Huỳnh sau một ngày, hôm nay cô đã bị ít nhất mười người hỏi chiếc nhẫn kim cương này lớn cỡ nào, nhà bạn trai cô làm gì, người có thể mua được nhẫn kim cương lớn như thế không thể nào là bác sĩ bình thường được vân vân.
Nguyễn Huỳnh không thích bàn luận với người ta về cuộc sống riêng tư của mình cho lắm, cũng không muốn bị mọi người chú ý quá nhiều đến cuộc sống cá nhân.
Lục Ngộ An nghe lời ca ngợi của Nguyễn Huỳnh, thấp giọng nói: “Biết rồi, không muốn đeo thì khỏi đeo.”
Nguyễn Huỳnh mím môi: “Cũng không phải là không muốn đeo, chỉ là —” Cô sợ Lục Ngộ An đau lòng, giải thích nói: “Thật sự hơi gây chú ý.”
Lục Ngộ An: “Anh biết.”
Giọng điệu anh trầm thấp, an ủi Nguyễn Huỳnh: “Không cần căng thẳng, anh không đau lòng đâu.”
Nguyễn Huỳnh: “Thật chứ?”
Lục Ngộ An: “Anh đã lừa em bao giờ chưa?”
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một chút, cũng phải.
Lục Ngộ An cùng lắm cũng chỉ giấu giếm cô làm vài “việc lớn” mà thôi, thật sự chưa từng lừa cô.
“Vậy thì ngày mai em không đeo nữa.”
Lục Ngộ An: “Được.”
Có điều Nguyễn Huỳnh không nghĩ tới, mình không đeo nhẫn thì cũng có phiền não.
Ngày hôm sau đến đài phát thanh, đồng nghiệp tinh mắt thấy hai tay cô trống trơn thì kinh ngạc nói: “Huỳnh Huỳnh, có phải cô và bạn trai cãi nhau không?”
Nguyễn Huỳnh khó hiểu: “Hả?”
Đồng nghiệp: “Sao lại tháo nhẫn?”
“...” Nhìn theo ánh mắt của đồng nghiệp, Nguyễn Huỳnh xấu hổ cười, chỉ có thể nói: “Vẫn không quen lắm, buổi sáng lúc rửa mặt thì tháo ra, quên đeo vào lại.”
Đồng nghiệp gật đầu: “Còn tưởng rằng hai người xuất hiện mâu thuẫn gì chứ.”
Nguyễn Huỳnh: “...!Không có.”
Bởi vì chuyện này mà Nguyễn Huỳnh còn cố ý nói với Khương Thanh Thời.
Về mặt này, cô cảm thấy Khương Thanh Thời rành hơn cô một chút.
Khương Thanh Thời: “Quá bình thường, nhiều chuyện là bản tính của phụ nữ, hôm qua cậu vừa đeo chiếc nhẫn lớn như vậy đi làm cả ngày ở đài, tớ biết cậu không có ý khoe khoang, nhưng những người khác thì không chắc.
Suy nghĩ trong lòng mỗi người đều độc lập, có người thật lòng chúc phúc cho cậu, vậy thì chắc chắn cũng sẽ có người hơi đố kị với cậu.
Có thể là bọn họ không thật sự hy vọng cậu và bạn trai cãi nhau, nhưng bị hạnh phúc của cậu làm lóa mắt, cũng khó tránh khỏi sẽ có chút không cân bằng trong lòng.”
Đây chính là nhân tố vì sao Nguyễn Huỳnh chỉ tháo chiếc nhẫn ra lại khiến người ta chú ý tới vậy.
Nguyễn Huỳnh cạn lời: “Vậy ngày mai tớ dùng lý do gì đây?”
Khương Thanh Thời: “Cậu không có lý do, mấy ngày nữa là qua thôi.”
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một chút: “Cậu nói có lý, chỉ là hai ngày nay tớ giống như động vật trong vườn thú vậy, ai ai nói chuyện với tớ, thậm chí là gặp mặt trong thang máy cũng sẽ nhìn tay của tớ, thật sự có chút buồn cười và bất đắc dĩ.”
Khương Thanh Thời: “Bình tĩnh là được.”
Nguyễn Huỳnh: “Được.”
Tán gẫu với Khương Thanh Thời xong, Nguyễn Huỳnh thoải mái tinh thần.
Ngày thứ ba đi làm vẫn có đồng nghiệp hỏi chuyện chiếc nhẫn, nhưng đã ít hơn trước đó một chút.
Một tuần trôi qua, mọi người không còn thỉnh thoảng hỏi về chiếc nhẫn của Nguyễn Huỳnh nữa.
Nguyễn Huỳnh biết rõ, việc này trôi qua rồi.
Hôm thứ bảy, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đi đến nhà họ Lục.
Biết Lục Ngộ An đã cầu hôn thành công, bà Trần khen ngợi anh mấy câu, Nguyễn Huỳnh ở bên cạnh nghe, cười một hồi lâu.
Bà Trần như vậy, giống như chỉ sợ không có ai thèm Lục Ngộ An vậy.
Khen Lục Ngộ An xong, bà Trần vỗ mu bàn tay của Nguyễn Huỳnh: “Cũng phải cảm ơn Huỳnh Huỳnh đã sẵn lòng đồng ý nó.”
Mặt mày Nguyễn Huỳnh khẽ cong.
Cả nhà vui vẻ hòa thuận nói đến chuyện cầu hôn, lại nhắc đến chuyện lấy giấy chứng nhận và hôn lễ.
Suy nghĩ của Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An không khác nhau quá nhiều, hai người họ quá bận rộn, chuyện lên kế hoạch hôn lễ có thể cần đến bà Trần phụ trách.
Bà Trần cũng cực kỳ vui vẻ nhọc lòng vì bọn họ.
“Huỳnh Huỳnh thích mùa nào?”
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một chút: “Vào tháng mười đi ạ?”
Đó là thời điểm gặp được Lục Ngộ An.
Bà Trần đáp: “Phong cách thì sao?”
Nguyễn Huỳnh không có ý kiến gì.
Bà Trần cũng không vội: “Thời gian còn sớm, Huỳnh Huỳnh con có ý tưởng thì nói với bác nhé.”
Nguyễn Huỳnh nói được.
Lục Ngộ An lên tiếng: “Mẹ, con sẽ sắp xếp chuyện áo cưới.”
Nguyễn Huỳnh nhìn anh, nhướng mày.
Lục Ngộ An khẽ cười, thấp giọng nói: “Chút nữa sẽ nói cho em biết.”
Nguyễn Huỳnh: “...!Được.”
Sau khi tạm thời xác định tất cả, Lục Ngộ An và Lục Hồng Quang hiếm khi được nghỉ ở nhà đi vào phòng bếp nấu cơm.
Sau khi hai người đi, Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một lúc rồi nói với bà Trần chuyện Lục Ngộ An đổi tên giấy tờ nhà.
Cô vẫn luôn bảo Lục Ngộ An đổi lại tên, anh lại giả ngu, vờ như nghe không hiểu.
“Bác gái.” Nguyễn Huỳnh ấm giọng nói: “Bác giúp con khuyên anh ấy nhé?”
Nghe vậy, bà Trần buồn cười nhìn cô: “Huỳnh Huỳnh, bác gái khuyên con nhận lấy đi.”
Nguyễn Huỳnh ngây người.
Bà Trần cầm tay của cô, chân thành nói: “Sau này chúng ta sẽ là người nhà của con, nhưng cho dù là như vậy thì bác cũng hy vọng con nhà hoàn toàn thuộc về con.
Lục Ngộ An tặng cho con thì con nhận đi.
Chúng ta sẽ không vì việc này mà xem thường con, chúng ta biết nó làm như thế là có dụng ý gì, chúng ta đều hy vọng con xem nhà chúng ta như nhà mình, giống như vậy, chúng ta còn hy vọng con có được một căn nhà hoàn chỉnh thuộc về con.”
Chuyện Lục Ngộ An đổi tên người đứng tên nhà, trước đó bà Lý đã biết.
Lúc Lục Ngộ An làm những việc này cũng đã nhắc đến với bà.
Bà là phụ nữ, biết sự vất vả của phụ nữ, cũng biết tâm tình không ổn định của phụ nữ.
Nguyễn Huỳnh không phải người Bắc Thành, bố qua đời, mẹ lại ở Giang Thành.
Mặc dù cô chưa từng nói nhưng bà Trần biết, thỉnh thoảng cô nhất định cũng sẽ có bất an.
Tuy rằng không phải có nhà là có tất cả, nhưng bọn họ muốn làm hết khả năng, để cô có một nơi quay về ở ngôi nhà này, ở nơi này.
Nghe bà Trần thuyết phục, trong lòng Nguyễn Huỳnh có chút dao động.
Cô trầm tư hồi lâu, nhỏ giọng nói: “Cho dù là như thế thì cũng nên là hai tụi con đứng tên.”
Bà Trần ôi chao một tiếng, đưa tay chỉ vào trán Nguyễn Huỳnh một cái: “Đứa trẻ này sao lại thành thật như thế chứ?”
Nguyễn Huỳnh cười khẽ, dựa vào cánh tay của bà làm nũng: “Bác gái không thích sao?”
Bà Trần liếc cô một cái: “Có phải nên đổi cách xưng hô rồi không?”
Bờ môi Nguyễn Huỳnh khẽ động đậy, có chút xấu hổ mở miệng: “...!Mẹ.”
Bà Trần vui như nở hoa: “Mẹ nói với con nè, trước kia mẹ vẫn luôn muốn có con gái, bây giờ thì hay rồi, cuối cùng giấc mộng của mẹ đã trở thành sự thật rồi.”
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra, có loại cảm động không nên lời.
Cô biết, bà Trần dùng cách thức như vậy để nói cho cô biết, bọn họ yêu cô, thích cô, sẽ tốt với cô.
Ăn cơm ở nhà họ Lục xong, Nguyễn Huỳnh lại nói chuyện với bà Trần một lúc.
Lúc gần rời đi, cô còn nhận được hai bao lì xì lớn từ bà Trần và Lục Hồng Quang.
Bọn họ nhiệt tình chào đón Nguyễn Huỳnh gia nhập vào gia đình này, trở thành một phần trong nhà.
Trước Tết Âm lịch cuối tháng một, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An quay về Giang Thành một chuyến.
Sau khi nhận được lời đồng ý của bà Lý, đón năm mới xong, hai người chọn một ngày lành đẹp trời đi đến cục dân chính.
Ngày đi đến cục dân chính, trời sáng mây trong, nhiệt độ không khí cực kỳ tốt.
Thời gian được bà Trần tìm người xem, nói là cực kỳ tốt, thích hợp để đi lấy giấy chứng nhận.
Quả nhiên, lúc Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đi đến cổng cục dân chính thì đã có cực kỳ nhiều người xếp hàng.
Hai người xếp hàng một lúc rồi mới đi vào được.
Khi ký tên, tay của Nguyễn Huỳnh còn hơi run.
Lục Ngộ An nhìn, khóe môi hơi cong lên: “Ký rồi thì không thể hối hận nữa đâu.”
Nguyễn Huỳnh nhìn anh một cái: “Anh ký xong rồi hả?”
Lục Ngộ An: “Ừm.”
Anh đã không kịp chờ đợi mà muốn trở thành chồng của cô.
Nguyễn Huỳnh nhịn được, ký từng nét một, nghiêm túc viết tên của mình.
Vốn dĩ Nguyễn Huỳnh cho rằng lấy giấy chứng nhận rất phiền phức.
Lại không nghĩ rằng, lấy giấy chứng nhận thật ra rất nhanh, ký tên xong chụp hình xong, hai người nhận được hai quyển sổ màu đỏ.
Lúc nhân viên đưa sổ cho hai người, cô còn có chút mờ mịt: “Vậy là xong rồi hả?”
Lục Ngộ An ở bên cạnh cười, đưa tay nhận lấy mở ra xem, ánh mắt nhu hòa: “Xong rồi.”
Anh nhìn Nguyễn Huỳnh: “Có muốn nhìn một chút không?”
Nguyễn Huỳnh: “Muốn.”
Nhìn hai người trên giấy hôn thú, Nguyễn Huỳnh lặng lẽ cong môi: “Bác sĩ Lục.”
Lục Ngộ An: “Hửm?”
Nguyễn Huỳnh ngước mắt: “Tương lai xin hãy chỉ bảo em nhiều hơn nhé?”
Lục Ngộ An thấp giọng cười, cúi người chạm vào môi cô, giọng nói khàn khàn: “Bà Lục, chỉ bảo thì không dám, tương lai còn xin em chăm sóc anh nhiều hơn.”
Nghe được xưng hô như vậy, Nguyễn Huỳnh nhướng đuôi lông mày lên, chủ động ngoắc lấy ngón út của anh: “Được.”.