Hỗn Trướng Từ Đâu Đến

CHƯƠNG 4

_

Trong tay ta Hàm Quang chỉ là một con kiến, hiện tại chỉ cần ta nhẹ nhàng chạm vào, hắn sẽ xuống dưới chơi cờ với Diêm Vương. Nhưng mà ta rất thiện lương, nghe xong câu nói “Xin thương lượng” của hắn, chậm rãi thu hồi tay.

Giữ vững ý chí “tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu” (1) , ta từ trên người hắn trèo xuống, chỉnh lại y phục, trên cao nhìn xuống mà nói: “Muốn thương lượng? Cũng được, vậy thì cứ hảo hảo thương lượng, tất cả phải theo ý ta là mà bàn.”

(1) Việc nhỏ nhịn không được sẽ làm hỏng việc lớn.

“. . .Theo ngươi là có ý gì?” Hàm Quang từ trên mặt đất chống đỡ ngồi xuống, sắc mặt đỏ bừng, âm thanh có chút khàn giọng, nhưng lại gợi cảm ngoài ý muốn.

“Y tứ của ta, đơn giản!” Ta cười cười, dương dương tự đắc đắc ý mà nói ra diệu kế của mình,”Ngươi đã làm ta mất đi một hiền thê, vậy theo lý ngươi nên tìm cho ta một người khác.”

Hàm Quang trầm mặc.

Ta bỗng nhiên có chút không quen với bầu không khí có chút an tĩnh đến quỷ dị này, nhịn không được ho nhẹ một tiếng, nói:”Thế nào? Rốt cuộc ngươi có đáp ứng hay không?”

“Ngươi vẫn muốn thành hôn như vậy sao?” Hàm Quang bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt sắc bén có chút nóng rực.

Vấn đề này hình như có chút. . . sâu xa. . . A. . .

Ta gãi gãi cằm, trầm ngâm nói:” Ai đến tuổi này như ta rồi vẫn là người cô đơn? À, trừ ngươi ra. Tốt xấu ta cũng là Bạch Hổ vương, chuyện này càng kéo dài, thứ nhất đối với danh dự của ta sẽ không tốt, thứ hai Bạch Hổ Sơn của bọn ta thực sự cũng cần một nữ chủ nhân cai quản nha!”


“Ngươi là bởi vì những việc này sao?”

“Đúng vậy, không phải sao?”

Hàm Quang trừng lớn mắt nhìn ta, dường như khó có thể tin được. Ta cũng trừng lớn mắt nhìn hắn, thua người không thua trận. Một lát, hắn bại trận, gục đầu xuống, âm thanh có vẻ có chút hữu khí vô lực:”Ngươi có từng đi đến cõi âm xem qua cuộc đời của ngươi chưa?”

“Không có a. . .” Xem đông xem tây làm cái gì, quái lạ.

Hàm Quang lắc đầu, thở dài nói:”Bạch Hàn ơi Bạch Hàn, cả một đời của ngươi tuyệt đối là đầu heo. . .”

“. . .”

Cái miệng của hắn thật đúng là không phải loại độc bình thường, đây là xuyên xỏ mắng ta ngu ngốc sao? Hay tính gián tiếp làm nhục heo?

Bị vây ở chỗ này, nhất thời vẫn không ra được.

Trong cốc âm hàn, đông tây không có gì che gió đụt mưa, may là lão Thiên đối với ta không tệ, trời không có mưa để lăn qua lăn lại ta, gió thì có điểm lạnh, nhưng miễn cưỡng có thể đi vào giấc ngủ.

Chúng ta phân chia chiếm mỗi người một bên, ở giữa cách hơn mười thước.

Ta nằm, Hàm Quang ngồi.

Ta trợn mắt, vẻ mặt của hắn trùng hợp ẩn nấp ngay giữa bóng râm, nhìn không quá rõ ràng, nhưng ta mơ hồ nghĩ ánh mắt của hắn rơi vào bên người ta, như là có độ nóng giống nhau, loại cảm giác này rất khó chịu.


Trở một thân mình, ta ép buộc mình đi vào giấc ngủ. Trong cốc ve trùng cúi đầu kêu to, lá cây theo gió nhẹ sàn sạt rung động.

Không được! Ta hắt xì, đột nhiên ngồi dậy, hướng Hàm Quang bước nhanh đến.

Hắn tựa như tảng đá, mi mắt khẽ nhắm, khuôn mặt an tĩnh, giống như tất cả sự việc ban nãy kia chỉ là ảo giác của ta. Ta đứng lên bước hai bước quay về, dừng lại, lại nhanh chóng xoay người ngồi xổm xuống, trừng mắt nhìn hắn một lát.

“Hàm Quang?”

“. . .”

“Tên họ Hàm?”

“. . .”

“Tên họ Quang?”

“. . .”

Khóe miệng ta vểnh lệch ra, lúc này không lấy thì còn đợi lúc nào? Vươn móng vuốt, ta ngừng thở, hướng trong lòng y phục hắn lấy ra túi hương chứ Minh Hải long châu.

Một chút một chút kéo một đường dẫn ra bên ngoài, hô hấp của Hàm Quang nặng nề, có lẽ là cực kỳ mệt, nhưng không có động tĩnh gì khác. Ta trầm tĩnh lại, rất nhanh túi hương mở ra, một hạt châu to bằng lòng bàn tay tỏa ra ánh sáng màu xanh yếu ớt, so với Dạ minh châu kia của ta màu sắc không biết tinh khiết bao nhiêu.


Giá trị của hạt châu này với ta mà nói, ngược lại không phải là rất quan trọng, trái lại cầm thứ này, có thể Bàn Long Cư dựa vào tín vật này một mặt để đường đường chính chính tái kiến với Tiêm Vân.

Hai tay nâng trụ Thương Hải long châu, mắt ta chiếu sáng, nhưng sau một khắc lòng bàn tay càng ngày càng nóng, càng ngày càng nóng. Tiếp theo lòng ta sợ hãi, vội vã muốn vứt nó xuống, nhưng thứ đông tây kia lại như là dính vào trên tay ta, thế nào cũng không vứt ra được.

Nguy rồi, vẻ mặt ta đau khổ không nói gì nghẹn cứng lại.

“Phanh. . .”

Một đạo tiên lực dày đặc không chào hỏi liền đánh ta bay đi. Thắt lưng đều nhanh chặt đứt, ta thống khổ rên rỉ, toàn thân lại giống như bị một khối vải bố to lớn bao bọc lại, cái gì cũng không nhìn thấy.

Vội vã thoát ra, ta ló đầu ra nhìn một cái, trước mắt xuất hiện một đôi giày vải không dính chút bụi, mà cúi đâu một cái, ta xù lông nhìn nhìn, móng vuốt xì xào triệt để ngốc nghếch chậm chạp dừng lại.

Hàm Quang bắt ta lại, thân thể thình lình vụt lên trời cao khiến ta cảm thấy bất an, bốn chân không ngừng hoạt động giãy dụa. Đối diện với hai tròng mắt đen kịt của hắn, ta cảm thấy có chút nôn nóng, phẫn nộ mà nhe răng.

Cũng là hắn! Trước đó cũng không nói rõ ràng!

Con giao long kia thế nào không có việc gì đi ăn trộm, ta đi trộm liền bị đụng phải hiện ra nguyên hình. Cái này cũng chưa tính, hiện nguyên hình thì hiện nguyên hình được rồi, hết lần này tới lần khác ta xúi quẩy như thế, thoáng cái trở về đến dáng dấp nhỏ bé. Chẳng lẽ là Hàm Quang sớm biết rằng ta sẽ đi trộm, cho nên cố ý làm phép lên Thương Hải minh châu????

Hàm Quang nhìn ta một lát, rốt cuộc giống như nhịn không được, khóe miệng vểnh lên rất cao.

Cười! Cười cái gì mà cười!

Ta hung hăng trừng hắn, nhưng dường như ánh mắt này có một chút uy lực, hắn trái lại cười đến càng vui vẻ:”Ta chẳng qua chợp mắt một hồi, làm sao ngươi lại biến thành cái dạng này?”

Không cách xa, ta nhất định cắn một ngụm lên mũi hắn!

Hàm Quang cười đem ta ôm vào trong ngực, khom lưng nhặt lên hạt châu có nhiễm chút bụi ngã nhào vào một bên, đưa tới trước mắt ta, chậm rãi nói rằng:”Hứ, ngươi là có chạm vào nó không? Lúc trước vẫn quên nói cho ngươi biết, để phòng ngừa Thương Hải minh châu bị trộm lần thứ hai, gặp phải rất nhiều tai họa, ta đã làm cấm chú ngay trên thân nó.”


Ta nhìn khối hạt châu xinh đẹp kia có một loại quá xúc động muốn khóc.

Hàm Quang nói:”Nhưng mà không cần lo lắng, bình thường yêu thú phải nửa năm mới có thể khôi phục lại. Có ta ở đây, ngươi chỉ cần bảy ngày liền có thể khôi phục như lúc ban đầu.”

Ta khinh thường xoay đầu qua, ai muốn ngươi cứu?

Hàm quang cười cười, đem hạt châu tiến đến bên mép nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó hướng đến lông mao hai bên trái phải của ta cọ rồ cô, tự nhìn tự nói:”Ân, lúc này sẽ sạch sẽ.”

Ta trừng lớn mắt, trong nháy mắt xù lông, giương tay cho hắn một móng.

Hàm Quang cau mày sờ sờ vết thương, không lên tiếng lặng lẽ buông mắt nhìn ta.

Đuôi của ta càng đong đưa càng chậm, sau khi buông xuống vẫn tiếp tục kẹp chặt. Lại nữa rồi, mấy trăm năm nay hắn một chút chưa từng biến đổi, mỗi khi trở về chính là ta kinh ngạc, cho tới sau cùng ngược lại giống như ta đã khi dễ hắn!

Ta nhắm lại con ngươi, ý nghĩ sẵn sàng bị hắn ném xuống đất, qua đến chỗ nào một lát, bỗng nhiên hắn lại cười một chút, hung hăng đánh vào ót của ta, thấp giọng nói:”Tính tình càng ngày càng đại(2), thật là đấu không lại ngươi. . .”

(2) Mình không biết Edit ra thế nào, có thẽ là anh Thỏ đang nói em Hổ ương bướng, lớn gan không nhỉ O.o

Nháy mắt mấy cái, ta ngẩng đầu nhìn hắn.

Hàm Quang cười cười, ôm ta một lần nữa nằm xuống, ngáp một cái, âm thanh mệt mỏi:”Được rồi, ngoan ngoãn ngủ, ngày mai mang ngươi quay về. . .”

Ta giật mình vặn vẹo, muốn cách thật xa hắn, thế nhưng mỗi khi ta mới bò ra vài bước, tay hắn chụp tới, xong lại lọt vào trong lòng ngực thực sự rắn chắc.

Được vài ba lần, ta mệt mỏi, nhìn lên vết thương trên cổ hắn một chút, nhắm mắt lại ngủ mất.

Được rồi, tựa vào bên người tên vô liêm sỉ này còn rất ấm áp, chí ít là không có hắt xì nữa. . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận