Hôn Ước Của Cổn Cổn Có Mắt Âm Dương

Edit: Tiểu Điềm Điềm

Lục Kiêu Kỳ buồn cười: “Ừ ừ.”

Gấu Trúc Đoàn Nhi trợn tròn cặp mắt đen lúng liếng, bốn cái móng nhỏ ngắn củn túm lấy tay anh: “Đại Quái Vật về rồi à!”

Lục Kiêu Kỳ: “Vui không?”

Mạc Cổn Cổn gật đầu, sau đó nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn: “Hmm, cũng tạm.”

Lục Kiêu Kỳ buồn cười: “Sao mà cũng tạm, ai khi dễ em rồi?”

Mạc Cổn Cổn ngồi dậy, dựng thẳng lưng: “Đại Quái Vật không ở, anh đi làm gì nha?” Kể từ khi tới cái chỗ gọi là Celta này, Đại Quái Vật liền trở nên bận rộn, mặc dù Mạc Cổn Cổn có người ở cùng, nhưng vẫn cảm thấy có hơi cô đơn.

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ lóe lên: “Xin lỗi, sẽ không có lần sau.”

Anh đã báo cáo công tác mấy ngày nay, có quá nhiều chuyện cần phải xử lý, rất sợ nhóc nhỏ kia bị người khác thương tổn, mà chuyện anh trải qua lại quá phức tạp để giải thích với một Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi, nhóc nhỏ kia sống vô tư hạnh phúc vui vẻ là tốt rồi.

Mạc Cổn Cổn gật đầu nhỏ liên tục: “Ừm!”

Hai cái tai đen tròn run run: “Vậy Đại Quái Vật cùng chơi trốn tìm đi.”

Lục Kiêu Kỳ ngẩn ra, cười đồng ý.

Mạc Cổn Cổn nhảy nhót nói: “Tôi đã bắt được Đại Quái Vật, vậy lần này đến lượt Đại Quái Vật tìm người nha.”

“Được.” Lục Kiêu Kỳ gật đầu đáp ứng.

Mạc Cổn Cổn cọ cọ bàn tay ấm áp, lắc lắc cái mông nhỏ béo đô đô trượt từ trên người anh xuống, quay đầu liền chui vào bụi cỏ, đôi tai nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện: “Đại Quái Vật xoay qua đi, phải đếm tới 100 đó. Đừng có nhìn trộm đó nha!”

Lục Kiêu Kỳ nhìn bụi cỏ đang nhúc nhích, trong mắt tràn ra ý cười nồng đậm.

Khóe miệng nở nụ cười có vài phần bất đắc dĩ, anh xoay người bắt đầu đếm to tiếng.

Lục Kiêu Kỳ chưa bao giờ nghĩ đến mấy loại chuyện ngây thơ này, chứ đừng nói chi là việc mình còn có cơ hội được chơi. Từ nhỏ đã già dặn, lúc trẻ con nghịch bùn chơi trốn tìm, anh đã bắt đầu huấn luyện cơ năng của thân thể, tự hỏi điều khiển người máy như thế nào.

Không nghĩ tới, đến lúc có thể sẽ trở thành Nguyên soái, anh còn có cơ hội tìm về tuổi thơ thiếu thốn của mình.

Khóe mắt của Lục gia gia bay ở bên cạnh đỏ ửng, rốt cuộc cháu trai nhà ông cũng được xem như là có sức sống rồi.

Lục Kiêu Kỳ đếm xong, xoay người nhìn chung quanh một vòng xong liền rũ mắt che lại ý cười. Thân là Tướng quân, chỉ cần nhìn dấu vết để lại liền có thể phát hiện tình huống chung quanh, Lục Kiêu Kỳ vừa liếc mắt một cái liền phát hiện nơi ẩn nấp của các trùng si và Gấu Trúc Đoàn Nhi.

Mạc Cổn Cổn trốn trong hốc cây nhỏ, cả người dùng sức cuộn lại thành một quả cầu, móng vuốt nhỏ bông xù xù che hai mắt lại. Y như chỉ cần mình nhìn không thấy cũng sẽ không bị người khác phát hiện vậy.

Mạc Cổn Cổn mặc niệm trong lòng: “Không bắt được đâu nha he he he!”

Cái chỗ này, nhóc trốn ở chỗ này còn chưa có ai tìm tới được đâu nhá! Mạc Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi với niềm tự tin bành trướng hoàn toàn không biết, các vị chơi chung đã cố ý nhường, hễ mà nhóc trốn trong hốc cây, trùng si hoặc là lệ quỷ liền lựa chọn giả bộ mù, làm như không phát hiện.

Lục Kiêu Kỳ không quá rõ quy tắc, bất quá khả năng diễn xuất của anh cũng rất đủ.

Đi vòng quanh cây vài vòng, anh kêu hai tiếng giống như vô cùng khổ não: “Cổn Cổn trốn ở đâu rồi?”

Nhìn trộm Đại Quái Vật, Mạc Cổn Cổn bụm miệng nhỏ cười không ra tiếng, hai con mắt tràn đầy đắc ý.

Lục Kiêu Kỳ: “Cổn Cổn?”

Dựa vào gần, Mạc Cổn Cổn không dám nhúc nhích, cẩn thận đè thấp thân thể.

Tiếng bước chân xa dần, lúc này Mạc Cổn Cổn mới thở phào, mới nãy khẩn trương quá sút nữa nhóc đã nghẹn đỏ mặt, cũng không dám thở mạnh. Nhịn không được len lén nhô đầu nhỏ ra nhìn thử, mặt nhỏ tròn vo bông xù xù vừa mới nâng lên, liền đối diện với một cặp mắt đầy ý cười.

Mạc Cổn Cổn giật mình, sợ đến mức ngã ngửa về sau.

Một bàn tay đón lấy nhóc, nâng Cục Bông Nhỏ lên, Lục Kiêu Kỳ cười khẽ một tiếng: “Cổn Cổn?”

Mạc Cổn Cổn không muốn đối mặt với hiện thực, nhóc có hơi ảo não vì mình mới ló đầu ra đã bị phát hiện, lúc này nhóc ta đang chu cái mông nhỏ, cong lưng nhỏ lên, cuộn lại thành một cục, chân trước bụm mặt nhỏ dựa ở trong tay của Đại Quái Vật.

Có lẽ là do quá mất mặt, cái đuôi nhỏ rất ít khi lúc lắc của Mạc Cổn Cổn có hơi lắc lư.

Rốt cuộc Lục Kiêu Kỳ cũng không kiềm được, anh cười ra tiếng.

Tuy rằng mất mặt có hơi xấu hổ, Mạc Cổn Cổn vẫn tràn ra tâm tư sùng bái.

Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu, hai mắt sáng rực: “Đại Quái Vật quá lợi hại. Anh là người đầu phát hiện tôi trốn ở trong hốc cây đó!”

Lục Kiêu Kỳ nhíu mày, cười như không cười quét qua một vòng: “Vậy hả.”


Trùng si hoạt thi: “… …”

Lệ quỷ: “… …” Phải phải!

Mạc Cổn Cổn gật đầu thật mạnh.

Lục Kiêu Kỳ: “Chơi mệt chưa, nghỉ ngơi một lát không?”

Mạc Cổn Cổn ngoan ngoãn đồng ý, đột nhiên nhóc ngồi xếp bằng lên, vỗ vỗ cái bụng béo đô đô của mình: “Tôi còn muốn ăn thêm chút bánh kẹo.”

Cái bánh kia ngọt tư tư, ăn đặc biệt ngon!

Lục Kiêu Kỳ híp mắt: “Hôm nay đã ăn mấy miếng bánh ngọt rồi?”

Mạc Cổn Cổn xòe đầu ngón tay, nói quanh co: “Hmm, kỳ thực cũng chưa đến bảy tám miếng.”

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Mạc Cổn Cổn trợn tròn mắt như đang tranh công: “Tôi còn chừa lại miếng ngon nhất cho anh nữa đó!”

Lục Kiêu Kỳ vừa tức vừa buồn cười: “… …”

Lục Kiêu Kỳ: “Đã đánh răng chưa?”

Lần này Mạc Cổn Cổn nhụt chí, chột dạ liếc trái liếc phải: “Tôi cùng đánh với Đại Quái Vật.”

Lục Kiêu Kỳ bất đắc dĩ: “Được thôi.”

Nói rồi, anh lấy một tuýp kem đánh răng dành cho trẻ em từ trong túi áo ra: “Về sau dùng cái này, cái này không cay.”

Kem đánh răng trẻ em được đóng gói rất tinh xảo, màu sắc bắt mắt vô cùng xinh đẹp.

Mạc Cổn Cổn dùng móng vuốt nhỏ nhận lấy rồi dùng mũi cẩn thận ngửi ngửi, nhóc cũng chỉ ngửi thấy mùi trái cây thơm mát thôi.

Mạc Cổn Cổn kinh ngạc: “Thơm quá nha.”

Lục Kiêu Kỳ gật đầu: “Thích không?”

Mạc Cổn Cổn gật đầu thật mạnh, lại nhịn không được ngửi ngửi: “Thích, có thể nếm thử không?”

Lục Kiêu Kỳ nghẹn họng: “… …”

Lục Kiêu Kỳ: “Không thể ăn.”

Mạc Cổn Cổn uể oải cụp tai nhỏ, cầm kem đánh răng đầy mặt ủy khuất.

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Manh đầy mặt máu, Lục Kiêu Kỳ hít sâu hai cái, lúc này mới bình tĩnh được, nếu không làm như vậy anh thật sự sợ mình sẽ không kiên trì nổi liền rối rắm gật đầu.

Trở về phòng, Mạc Cổn Cổn không kịp chờ đợi liền biến thành thiếu niên, cả người trần trùi trụi.

Đang chuẩn bị nói chuyện, con ngươi Lục Kiêu Kỳ co lại, thoáng cái trở nên tối tăm.

Anh dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm phần lưng có đường cong duyên dáng của thiếu niên, âm thầm hít sâu một hơi, im lặng hai giây thì nhìn thấy sách báo thiếu nhi được sắp xếp ngăn nắp: “Thích sách không?”

Trong lúc nói, tiếng nói của Lục Kiêu Kỳ hơi đứt quãng, giống như đang cố đè nén cái gì đó.

Mạc Cổn Cổn vui vẻ chạy đến đầu giường, lấy bộ quần áo gấu trúc bông xù xù mà mình yêu quý nhất, nghe thấy câu hỏi cũng liền mặc quần áo không chỉnh tề xoay người, lộ ra một phần đầu vai trắng bóc mềm mịn: “Thích nha!”

Cả người Lục Kiêu Kỳ cũng không tốt, anh có hơi nóng.

Quay đầu, không dám nhìn đến một cái nhăn mày hay một nụ cười của mỹ thiếu niên, Lục Kiêu Kỳ nói: “Nếu thích cứ kêu chú Ngụy chuẩn bị nhiều thêm vài cuốn.”

Cả người căng cứng, Lục Kiêu Kỳ ngồi nghiêm chỉnh, làm bộ lật xem sách thiếu nhi, thái độ cực kỳ chăm chú, y như đang xem báo cáo quân sự.

Mạc Cổn Cổn đi chân trần dựa sát vào, lúc này cậu đã cài nút áo lại, chỉ còn thiếu bước cột nơ thôi.

Mạc Cổn Cổn dùng cặp mắt ướt nhẹp xin giúp đỡ: “Đại Quái Vật, nơ!”

Thân thể Lục Kiêu Kỳ cứng ngắc.

Sao Đại Quái Vật lại không để ý tới cậu vậy chứ? Mạc Cổn Cổn nghi ngờ chớp chớp mắt, nhịn không được cúi đầu xuống nhìn, hô hấp xẹt qua cổ của nam nhân.


Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Nhiệt khí chui dọc theo cổ vào thân thể, hóa thành một dòng điện chảy qua toàn thân, biến thành lửa nóng dung hợp xuống dưới.

Cảm giác được thân thể có sự thay đổi, Lục Kiêu Kỳ mặt không biểu tình, nội tâm lại cực kỳ sục sôi: Trước sau gì cũng chết.

May mà công phu mặt ngoài của Lục Kiêu Kỳ rất tốt, cho dù bên trong trong đã bùng nổ núi lửa, nhưng gương mặt vẫn có thể duy trì vẻ bất động gợn sóng, giả bộ bình tĩnh.

Hô hấp của Lục Kiêu Kỳ biến hóa không lớn, Mạc Cổn Cổn vẫn chưa phát hiện điểm không thích hợp, cậu dùng ngón tay chọt chọt.

Mạc Cổn Cổn: “Đại Quái Vật?”

Lục Kiêu Kỳ trả lời: “Ừm.”

Mạc Cổn Cổn ủy ủy khuất khuất: “Sao anh lại không để ý tới tôi vậy hả?”

Trong lòng Lục Kiêu Kỳ rất oan uổng.

Lục Kiêu Kỳ ho nhẹ một tiếng: “Đang đọc sách.”

Mạc Cổn Cổn lập tức bị dời đi lực chú ý, cậu dựa vào lưng Đại Quái Vật không hề có chút ngăn cách nào, liền bắt đầu đọc sách trên tay anh. Gấu Trúc Đoàn Nhi đọc lắp ba lắp bắp, nhưng cũng coi như là nhận được không ít mặt chữ. Đọc đến câu cuối cùng, Mạc Cổn Cổn vui sướng cong cong mặt mày.

Mạc Cổn Cổn: “Đại Quái Vật! Tôi biết hết luôn đó!”

Cả người gần như muốn nổ tung, Lục Kiêu Kỳ đã bị dằn vặt đến không còn tính tình.

Lục Kiêu Kỳ: “Đúng vậy, Cổn Cổn rất giỏi.”

Mạc Cổn Cổn rung đùi đắc ý, nhịn không được dùng gương mặt cọ vào bên mặt cương nghị của Đại Quái Vật một cách vô cùng thân thiết.

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Con ngươi vốn đã tối tăm của Lục Kiêu Kỳ trở nên sâu không thấy đáy, tựa như hai cái vòng xoáy ăn người.

Lục Kiêu Kỳ nói với giọng khàn khàn: “Cổn Cổn ngoan, đi đánh răng trước đã.”

Lúc này Mạc Cổn Cổn không có chống cự nữa, ngược lại còn vô cùng mong đợi chạy vào phòng tắm, chân trần giẫm ở trên đất phát ra tiếng lạch bạch.

Cuối cùng Lục Kiêu Kỳ cũng thở phào, nếu còn tiếp xúc thêm nữa, anh cũng không chắc mình có thể làm ra chút chuyện gì hay không.

Đang thầm thấy may mắn, đôi mắt vừa chuyển đến cặp chân trần của Gấu Trúc Đoàn Nhi, tấm lòng mẹ già lại tuôn trào ra.

Lục Kiêu Kỳ không tán thành: “Cổn Cổn mang giày!”

Mạc Cổn Cổn ngoan ngoãn đáp lại.

Mạc Cổn Cổn đang đánh răng, cặp mắt đen lúng liếng nhìn trái nhìn phải tràn đầy mong đợi, cậu liếc trộm Đại Quái Vật.

Miệng đầy bọt biển, Mạc Cổn Cổn nếm được một chút vị ngọt.

Phát hiện Đại Quái Vật nhắm mắt, hình như đang suy tư điều gì đó, Mạc Cổn Cổn liền nhịn không được chép chép miệng, âm thầm nuốt một cái.

Lục Kiêu Kỳ chợt mở mắt ra.

Bị bắt tại trận, Mạc Cổn Cổn có hơi xù lông.

Lục Kiêu Kỳ bất đắc dĩ: “Một lát ăn măng nướng, ăn dâu tây. Không được ăn kem đánh răng.”

Mạc Cổn Cổn gãi gãi mặt, gật đầu đặc biệt ngoan ngoãn.

Ăn vào rồi, Mạc Cổn Cổn mới cảm thấy lạnh tê tái, có hơi khó chịu.

Cậu xoa xoa bụng, âm thầm quyết định lần sau nhất định phải nghe lời Đại Quái Vật.

Ăn cơm cùng nhóc nhỏ kia xong, Lục Kiêu Kỳ ngồi trên ghế sa lon làm công chuyện. Mạc Cổn Cổn dựa vào giường êm, hạnh phúc híp mắt, quai hàm căng phồng, đang ăn bắp rang mật ong, thỉnh thoảng cặp mắt đen lúng liếng liếc nhìn Đại Quái Vật.

Lúc Tiểu Ôn dẫn theo một đám quỷ trở về, trời đã tối hẳn.

Mặt mày Tiểu Ôn hồng hào, hình như đã gặp chuyện tốt gì đó: “Cổn Đoàn Nhi lão đại? Chúng tôi về rồi nè!”

Mạc Cổn Cổn ngửi ngửi: “Mọi người đi làm cái gì vậy nha?”


Trên người có mùi thịt nướng kỳ quái.

Thái độ của Tiểu Ôn lập tức trở nên đoan chính: “Ặc… Chúng tôi chỉ báo thù cho Tiểu Lan thôi.”

Báo thù? Mạc Cổn Cổn hoang mang, dừng miệng lại.

Tiểu Ôn đảo mắt qua, người mới nữ quỷ áo đỏ Trương Lan liền lạnh run đứng ra: “Đại nhân.”

Mạc Cổn Cổn vừa liếc mắt, liền thấy nữ quỷ áo đỏ đã khôi phục lại bộ dáng bình thường của con người, dựa theo thẩm mỹ của Mạc Cổn Cổn, là đặc biệt xấu. Bất quá cậu suy đoán chắc là trong mắt của chủng tộc Đại Quái Vật người này lại cực kỳ xinh đẹp.

Vừa nghĩ tới Đại Quái Vật sẽ khen người khác xinh đẹp, không biết sao Mạc Cổn Cổn lại thấy không quá hài lòng.

Trên người Trương Lan đã không còn lệ khí, chỉ có âm sát chi khí không có cách nào tan biến. Trương Lan đã báo thù không tính là lệ quỷ, nhưng cũng không có cách nào đầu thai, dù sao trước khi biến thành lệ quỷ thật sự cô đã làm ra chút chuyện thương thiên hại lý, cần phải trả phần nhân quả này, cô mới được cho phép chuyển thế đầu thai.

Hôm nay, cô đã giải quyết xong tâm sự, một lòng một dạ đi theo Mạc Cổn Cổn, tranh thủ làm quỷ tốt, sớm ngày trả nợ xong để còn đầu thai làm người.

Mạc Cổn Cổn: “Xảy ra chuyện gì?”

Tuy rằng nội tâm có chút không thoải mái không giải thích được, Mạc Cổn Cổn vẫn là một đứa bé cực kỳ tò mò.

Trương Lan trầm ngâm hai giây, chậm rãi kể lại.

Trương Lan và bạn trai của mình quen biết nhau lúc học đại học, khi ấy Trương Lan là hoa hậu giảng đường cực kỳ được hoan nghênh. Cuối cùng cô bị sự nhiệt tình giản dị của bạn trai làm rung động, lựa chọn người đàn ông này, nhưng mà cô cũng không biết người đàn ông này cũng không thành thật như vẻ bên ngoài, bên trong hắn ta là một tên thần kinh thiếu hụt nhân cách có khuynh hướng bạo lực.

Đúng là bạn trai rất yêu thương cô, nhưng những lúc ở chung lại quyền đấm cước đá với cô, chỉ vì cô hơi tới gần người đàn ông khác, hoặc là nói chuyện với người con trai nào đó.

Trong khoảng thời gian đó đã có lần hai người ầm ĩ đến mức muốn chia tay, bạn trai cô cũng đã quỳ xuống nhận lỗi hứa hẹn sẽ không tái phạm nữa. Nhưng mà sự thật là bản tính khó đổi, đi đón bạn gái về nhà, lại thấy bạn gái và nam nhân khác mi đi mày lại còn có tiếp xúc thân thể (bắt tay với đồng nghiệp), căn bản là hắn không chịu đựng nổi.

Lúc này đây, bạn trai áp chế nội tâm bạo ngược, mua rất nhiều công cụ về, mời bạn gái đến rừng sâu không hề có một bóng người. Ở trong rừng, bạn trai bại lộ nội tâm dữ tợn, lại hung hăng đánh cô một trận, sau khi cưỡng ép phát sinh quan hệ, lại dùng thanh sắt kẹp cổ cô cho đến chết.

Ngày hôm đó, trùng hợp là Trương Lan đã mặc một bộ váy đỏ.

Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt, cậu không quả hiểu thế giới của con người. Nhưng nghe nói bị đánh bị đạp đến ói máu, liền nhịn không được rụt rụt thân thể.

Vậy chắc chắn là đau lắm đó.

Chút cảm giác không thích kỳ quái của Mạc Cổn Cổn với Trương Lan cũng biến mất.

Có vài miêu tả, Mạc Cổn Cổn ngây thơ nên không hiểu, mặc dù như vậy, cậu cũng rất đồng tình với Trương Lan.

Mạc Cổn Cổn: “Bạn trai như thế nào rồi?”

Tiểu Ôn cười ôn hòa: “Trương Lan đã báo thù, người xấu nên nhận lấy báo ứng vốn có.”

Về phần quá trình máu tanh như thế nào, Tiểu Ôn cũng không định nói cho Cổn Đoàn Nhi.

Mạc Cổn Cổn trố mắt, gật đầu, cậu đưa ra kết luận: “Tên bạn trai kia thực sự quá xấu! Quá xấu!”

Tiểu Ôn và Tôn Tiểu Tuyền liếc nhìn nhau, nở nụ cười.

Bởi vì chuyện này, Mạc Cổn Cổn triệt để hiểu rõ sự tồn tại của lệ quỷ, liền nhịn không được hỏi: “Cho nên nói, mọi người đều bị hại chết hả?”

Đám lệ quỷ Tiểu Ôn chớp cặp mắt đỏ tươi, đều gật đầu đầy phức tạp.

Trên thực tế, lệ quỷ không hoàn toàn là bị giết, cũng có người tự sát. Nhưng rất trùng hợp là, đám lệ quỷ Tiểu Ôn lúc còn sống đa số đều là người tốt, sau khi bị người giết hại mới dưới cơ duyên xảo hợp trở thành lệ quỷ, mỗi ngày chịu đựng thống khổ không được siêu sinh.

Nếu không có bài bốn của Mạc Cổn Cổn trấn an, lúc này bọn họ vẫn đang tìm người có duyên chết thay, chuẩn bị hại người.

Ngày thứ ba, Mạc Cổn Cổn đang học tập, có một tin tức nghe rợn cả người được phát sóng.

Tin tức nói, một nam nhân cả người có cỡ một ngàn lỗ lớn, cứ thế mà đau đến chết. Trước khi chết còn bị cắt jj nhét vào…

Toàn bộ quá trình đưa tin đều bị bôi mờ, thậm chí lúc người đưa tin nhắc tới, còn nhịn không được nôn mửa.

Nhưng khiến người vô cùng khó hiểu chính là, sát thủ không hề để lại bất kỳ đầu mối nào.

Nếu nói đến người chân chính có xích mích với người đàn ông này, đại khái cũng chỉ có người bạn gái Trương Lan đã mất tích từ mấy tháng trước.

Chỉ nửa tiếng sau, thi thể của người bạn gái cũng được phát hiện.

Địa điểm là ở dưới sườn núi cách người đàn ông này 10m.

Tử trạng của nữ thi cũng tàn khốc không khác gì, lại được xác nhận là đã tử vong được một khoảng thời gian. Vụ án mất tích lúc trước cũng hoàn toàn có lời giải đáp.

Rất nhiều người than thở ‘Thiện ác đến cuối cùng cũng có báo’.

Còn có người nói đùa đây là lệ quỷ đến lấy mạng, rất hiển nhiên cũng không phải là chuyện mà khoa học có thể giải thích được.

Bất luận ngoại giới suy đoán như thế nào, hung thủ thật sự vẫn đang nghiêm túc cắm hoa, nét mặt có chút không màng danh lợi, mà hoa này cũng không phải là hoa bình thường.

Mạc Cổn Cổn nhìn chằm chằm vào bình hoa bỉ ngạn, yên lặng xoay đầu.

Có vẻ ăn không ngon lắm. Mạc Cổn Cổn thầm nghĩ.

Rốt cục Cổn Đoàn Nhi lão đại không còn chú ý nữa, cuối cùng Trương Lan cũng thở phào một hơi, mới nãy thiếu chút nữa cô đã không kiên trì nổi, sắp bị dọa đến bay đi.


Mạc Cổn Cổn cầm sách lên, nhỏ giọng đọc thầm thì.

Trải qua hai ngày lắng đọng, Mạc Cổn Cổn đã có thể thuận lợi đọc xong một bài. Có thể nói, ở phương diện dạy học, không thể không kể đến công lao bí quyết nhỏ phương pháp nhỏ bàng môn tả đạo, đường ngang ngõ tắt của mấy lệ quỷ.

Mạc Cổn Cổn đọc xong, liếc nhìn sách giáo khoa mình đã đọc thuộc gần đây, nhịn không được cong khóe miệng.

Quản gia: “Tiểu phu nhân đã đọc xong rồi sao?”

Mạc Cổn Cổn gật đầu thật mạnh: “Dạ!”

Quản gia cũng cảm thấy rất kinh ngạc với tiến độ của Mạc Cổn Cổn. Từ lúc đầu Mạc Cổn Cổn gập ghềnh thong thả cho tới bây giờ gần như đã có tiến bộ nhảy vọt.

Quản gia cười: “Vậy chắc là tiểu phu nhân sắp có thể đi đến trường học rồi.”

Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt, có hơi câu nệ cũng có hơi chờ mong.

Trường học a.

Rốt cuộc là bộ dáng gì nha.

Hai ngày gần đây, ngoại trừ Lục Kiêu Kỳ xử lý chuyện quan trọng khẩn cấp, chính là bận rộn việc của Mạc Cổn Cổn, bất luận hai giới chính trị và quân sự nghi kỵ như thế nào, anh đều kiên định lựa chọn nuôi dưỡng bà con xa của vị Công tước Èvres kia.

Lục Kiêu Kỳ nói, Công tước Èvres có ơn với anh, anh nhất định phải làm người giám hộ nuôi lớn người thừa kế của họ!

Chính là chuyện này đã làm cho chính giới quân giới không ngừng suy đoán, chuyện Lục Kiêu Kỳ quay về có bút tích của Công tước Èvres hay không. Đúng là khi còn sống Công tước Èvres rất thương con, ông ta nắm trong tay kỹ thuật tiên tiến nhất, khi ấy cũng là chúa tể một phương, nhưng bà con xa của ông ta… Rõ ràng lúc ấy đã xác định gia tộc của Công tước Èvres đã diệt tộc rồi mà.

Chính giới quân giới có nói thế nào, cũng không tin Èvres sẽ có một bà con có quyền thừa kế kiểu này cả.

Lục Kiêu Kỳ cũng không định đẩy nhóc con lên nơi đầu sóng ngọn gió. Chỉ là, lần này anh quay về chính là đã bị vây ở nơi đầu sóng ngọn gió rồi. Không có cách nào trốn tránh. Báo thù và hưng thịnh chắc chắn sẽ xuất hiện, nhưng anh sẽ không để nhóc con cảm thấy có chút ủy khuất nào. Cùng với việc để cho người khác đánh chủ ý lên nhóc con, không bằng cứ thoải mái biểu đạt anh để ý đến Mạc Cổn Cổn, hoàn toàn bảo hộ ở dưới cánh chim của mình.

Toàn bộ tinh tế đều sẽ biết, Lục Kiêu Kỳ có một nghịch lân.

Mạc Cổn Cổn cũng không biết rõ suy nghĩ của Lục Kiêu Kỳ. Nhưng mà cậu rất vui vẻ, bởi vì Đại Quái Vật nói, buổi chiều sẽ dẫn cậu ra ngoài chơi.

Còn nói sẽ mua đồ cho cậu nữa!

Đã kiếm được một ít tiền, Mạc Cổn Cổn có chút nóng lòng muốn thử, cậu cũng muốn mua ít đồ cho người vẫn luôn giúp đỡ mình.

Lục Kiêu Kỳ phong trần mệt mỏi về đến nhà, Mạc Cổn Cổn đã mặc sẵn một bộ quần áo xinh đẹp.

Bộ đồ này là quản gia đã chuẩn bị dựa theo sở thích của tiểu phu nhân, vừa có hình vẽ gấu trúc, lại có chút kiểu dáng hiện đại.

Mặc bộ quần áo đi chơi vào, Mạc Cổn Cổn vốn đã môi hồng răng trắng càng trở nên đáng yêu hơn.

Thấy Lục Kiêu Kỳ, Mạc Cổn Cổn chạy đến, lộ ra nụ cười rực rỡ, hai lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện.

Lục Kiêu Kỳ ngây người, tim đập thình thịch.

Mạc Cổn Cổn nắm lấy tay của Lục Kiêu Kỳ: “Đại Quái Vật, hiện tại chúng ta đi ra ngoài chơi hả?”

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ lóe lên, tròng mắt quét qua bàn tay đang quấn vào nhau của hai người: “Ừm… Khụ khụ.”

Thừa Phong ở phía sau chậc chậc, quả nhiên anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Tướng quân là một người có bao nhiêu anh dũng quyết đoán chứ hả, bây giờ bị Tiểu Cổn Đoàn Nhi cười một cái liền không nguyên tắc không kiên nhẫn. Nó đứng ở bên cạnh, nói đầy đắc ý: “Tôi không vội, liền ngồi đợi uống rượu mừng.”

Tên điên rót miệng rượu, nói với giọng khinh bỉ: “Trước tiên mi phải uống được rượu cái đã, muốn thử một chút không?”

Thừa Phong: “… …”

Rất muốn đánh chết cái xác này, trí năng có thể trợ giúp hắn có được một cuộc sống mới.

Thừa Phong cười nhạo: “Đã đào sẵn hố cho mi rồi, cũng chuẩn bị cả mộ bia luôn, mi đi nhảy xuống dưới đi nè.”

Tên điên: “… …”

Vốn dĩ định trở về quê hương liền chết, bỗng nhiên lại tỉnh ngộ ra điều gì. Tên điên liền thường xuyên rót chút rượu cho hố của mình, giữ lại để sau này dùng.

Quản gia: “Tướng quân, đảo lơ lửng kiểm tra ra kết quả bình thường. Công viên trò chơi đã tiến vào giai đoạn chuẩn bị, có thể mở cửa bất cứ lúc nào.”

Lục Kiêu Kỳ gật đầu.

Lục Kiêu Kỳ: “Vậy chúng ta đi mua đồ trước, sau đó đến công viên trò chơi?”

Mạc Cổn Cổn gật đầu thật mạnh.

Thừa Phong lại cảm khái, Tướng quân cây vạn tuế ra hoa cũng là lãng mạn, đảo lơ lửng lớn như vại đều biến thành khu sinh thái tự nhiên, đã vậy còn xây một công viên trò chơi thích hợp với tuổi thiếu nhi và đảm bảo cho sự an toàn cho gấu trúc chơi đùa ở bên trong nữa.

Mạc Cổn Cổn lòng đầy chờ mong, đi cùng với Đại Quái Vật ra khỏi phủ Thượng tướng.

Đây là ở trong mắt người bình thường và quản gia, nhưng mà trên thực tế, đi theo phía sau Mạc Cổn Cổn là một đám quỷ bay lượn lờ. Bọn họ đứng cách khá xa, đề phòng hết thảy chung quanh, đôi mắt đỏ tươi bốc lửa, móng vuốt màu đen cũng trong trạng thái chuẩn bị chém phát chết luôn.

Lục Kiêu Kỳ mịt mờ đảo qua, vừa vặn nhìn thấy đống A Phiêu ở trên trời từ trong mắt của nhóc con.

Lục Kiêu Kỳ: “… …”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận