Hôn Ước Của Cổn Cổn Có Mắt Âm Dương

Edit: Tiểu Điềm Điềm

Bởi vì quỷ công đức mà diễn đàn nổ tung.

Nhân loại ồn ào, ước ao nhưng cũng sẽ không quá đố kị, thậm chí còn có vài người biểu thị cũng đã nhìn thấy đại thần, để lại tin tức giả tạo.

Nhưng đối với quỷ quái mà nói, bình luận của quỷ công đức lại cực kỳ khiến quỷ thù hận.

Đặc biệt là cái tên có cổ dài một thước tám kia, hắn trông mong sao trông mong trăng, hắn đều sắp bị bóp thành hai khúc tới nơi, chỉ chờ đại thần cứu vớt hắn ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, lại bị cái con thủy quỷ này chặn đường, quan trọng nhất là, cái con thủy quỷ siêu cấp đáng ghét này chỉ xin cái quỷ gì mật ong, là đang cố ý khoe khoang đi.

Tất nhiên là khoe khoang rồi!

Sau khi quỷ công đức đọc bình luận của mọi người, anh ta cười híp mắt ẩn sâu công và danh.

Về đến nhà thì thời gian đã đã khuya, Mạc Cổn Cổn ngồi xếp bằng ở trên giường, suy tư lại mọi chuyện một cách nghiêm túc.

Lục Kiêu Kỳ tắm rửa xong đi ra, liền nhìn thấy Gấu Trúc Đoàn Nhi đầy mặt ngưng trọng.

Anh nhịn không được nhoẻn miệng cười: “Đang nghĩ gì đấy?”

Mạc Cổn Cổn: “Tôi đang nghĩ làm thế nào để giúp quỷ kia tìm được người anh ta muốn tìm, trên cái mông có một cái bớt hình con cá.”

Lục Kiêu Kỳ híp mắt, ngồi xuống bên cạnh cậu, sờ sờ tóc của Mạc Cổn Cổn, vô cùng kiên nhẫn.

Được vuốt lông, Mạc Cổn Cổn cọ cọ theo bản năng, cặp mắt tròn vo dần dần cong thành trăng rằm tháng hai.

Mạc Cổn Cổn phùng má: “Tôi phải làm sao mới tìm được nha?”

Lục Kiêu Kỳ: “Yên tâm, cứ giao cho tôi, hửm?”

Thân là Nguyên soái của tinh vực trung ương Celta, anh vẫn có thể làm được chút chuyện nhỏ này, anh đã sớm phân phó cho cấp dưới đi làm rồi. Đây là nhiệm vụ thuộc về tổ chức tình báo một, bất kể sớm hay muộn, đều có thể tìm được.

Lần đầu tiên nhóc nhỏ kia giúp người làm niềm vui, Lục Kiêu Kỳ sẽ ủng hộ.

Có thể giúp em ấy cảm nhận được sự vui sướng trong quá trình trợ giúp người khác, như vậy cũng đã đủ rồi.

Nhận được sự ủng hộ của Đại Quái Vật, Mạc Cổn Cổn cũng không lo lắng nữa.

Ngày mai là ngày nghỉ, cậu ngủ một giấc đặc biệt ngon lành, chờ đến khi tỉnh dậy đã hơn 11h.

Hệ thống tình báo bên phía Lục Kiêu Kỳ cũng đã gửi đến một phần tài liệu.

Mạc Cổn Cổn phơi nắng ăn no uống đủ, hạnh phúc cầm một ly sữa cảm thán: “A, thời tiết hôm nay thật đẹp.”

Lục Kiêu Kỳ cười: “Đúng vậy, vô cùng không tệ.”

Trong tay Lục Kiêu Kỳ đang cầm phần tài liệu đã được cấp dưới chỉnh sửa lại, sau khi đối chiếu bớt hình cá và các tin tức khác, đã chọn ra được hai người.

Một người trong đó được xác nhận là đã tử vong, người còn lại vẫn còn sống.

Mạc Cổn Cổn uống vào một ngụm sữa cuối cùng, Tiểu Ôn liền hào hứng chạy tới.

Tiểu Ôn: “Cổn Đoàn Nhi lão đại! Chúng tôi tìm được con người kia rồi!”

Mạc Cổn Cổn nhìn qua với cặp mắt sáng lấp lánh.

Lục Kiêu Kỳ đã cầm theo tài liệu còn chưa kịp biểu hiện năng lực: “… …”

Con ngươi đen lúng liếng của Mạc Cổn Cổn nhìn chằm chằm vào Tiểu Ôn.

Mạc Cổn Cổn: “Thực sự đã tìm được rồi hả?”

Tiểu Ôn: “Thật đó, chúng ta tìm theo manh mối đã có, dựa theo phương hướng của con thủy quỷ kia, tìm thấy người hắn ta yêu mến rồi.”

Con ngươi của Mạc Cổn Cổn sáng loáng, cậu nhảy bật dậy: “Vậy chúng ta còn chờ gì nữa, không bằng hiện tại liền lên đường thôi.”

Tiểu Ôn dừng một chút: “Bất quá còn vấn đề khác.”

Mạc Cổn Cổn nghi ngờ nghiêng đầu: “Hửm?”

Tiểu Ôn: “Người kia…”

Lục Kiêu Kỳ híp mắt: “Đã chết.”

Tiểu Ôn gật đầu: “Đúng vậy. Chúng tôi chỉ tìm được một chút hồn phách còn xót lại ở nơi trước khi người nọ chết. Nhưng nó lại quá suy yếu, có thể sẽ tan biến bất cứ lúc nào, chúng tôi không có biện pháp đưa người nọ đến đây, cho nên, hiện tại Trương Lan đang ở đó che chở một luồng hồn phách kia. Còn tôi thì quay về tìm cậu.”

Ánh mắt của Mạc Cổn Cổn trở nên nghiêm túc, “Sắp tan biến? Chúng ta mau đi thôi!”

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Vốn đang định mượn chuyện này để trợ giúp, chia sẻ với thiếu niên, nhưng chưa từng nghĩ đến mấy con quỷ muốn cướp đoạt lực chú ý của Gấu Trúc Đoàn Nhi cũng sẽ làm chuyện này.

Hai người một quỷ đến mục đích, đã tốn hết một khoảng thời gian.

Nhưng khi đến nơi, ba người Tiểu Ôn lại không thấy cái gọi là hồn phách, thậm chí đến cả Trương Lan cũng không thấy đâu.

Mạc Cổn Cổn hít hít mũi, “Đang ở đâu vậy?”

Tiểu Hồng ở trong mặt dây chuyền cũng nhìn trái nhìn phải, nhưng lại không hề phát hiện bất kỳ bóng dáng của con quỷ nào cả.

Nhíu nhíu mày, Tiểu Ôn nhắm mắt lại búng tay một cái, một lát sau, sắc mặt của cậu ta không quá tốt, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị hơn.

Mạc Cổn Cổn thấy vậy, có chút lo lắng.

Mạc Cổn Cổn: “Tiểu Ôn, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Vẻ mặt Tiểu Ôn âm trầm: “Bọn Trương Lan bị bắt đi rồi, ta vừa thuật hồi tưởng, chỉ thấy một luồng gió thổi qua, hồn phách và Trương Lan đều bị cuốn đi. Bất quá trước khi bị bắt, Trương Lan có để lại manh mối, hình như chúng ta cần phải chờ một chút.”

Vẻ mặt Mạc Cổn Cổn khẽ biến: “Không thấy được là ai bắt đi sao?”

Tiểu Ôn: “Không thấy được.”

Mạc Cổn Cổn cũng lo lắng theo: “Phải làm sao mới có thể tìm được Trương Lan đây?” Nói sao thì Trương Lan cũng là bạn của mình, giúp đỡ ở bên cạnh nhau lâu như vậy, cô ấy bị bắt khiến Mạc Cổn Cổn rất lo lắng: “Cô ấy có gặp phải chuyện gì hay không?”

Quỷ quái cũng sẽ không bị lột da, nhưng mà hình như hồn phi phách tán lại càng đáng sợ hơn.

Mạc Cổn Cổn nghĩ, liền đổ mồ hôi lạnh.

Đối mặt với thế giới kỳ quái, Lục Kiêu Kỳ không hề có chút biện pháp nào, anh nhịn không được siết chặt nắm tay.

Lục Kiêu Kỳ rũ mặt, khẽ vỗ về thiếu niên: “Không sao đâu.”

Lúc này, anh chỉ có thể an ủi kiểu không đến nơi đến chốn như vậy thôi.

Sao có thể được coi như một người đàn ông chứ.

Thậm chí còn không có cách nào san sẻ khó nhọc vì người mình thích, Nguyên soái thì thế nào, quyền lực chí cao vô thượng cũng không có tác dụng gì.

Lục Kiêu Kỳ nghĩ như vậy, con ngươi càng trở nên u ám, trong lúc bắt đầu khởi động tâm tư, sâu trong con ngươi của anh xoẹt qua một tia chớp màu bạc.

Tiểu Ôn có cảm giác, nhìn qua một cách kiêng kỵ lại đề phòng.

Trùng hợp nhìn thấy ánh sáng bạc lóe lên rồi vụt tắt trong con ngươi của Lục Kiêu Kỳ, Tiểu Ôn thân là lệ quỷ nhưng suýt nữa đã bị chói mù mắt, sợ đến vỡ mật.

Cậu ta che mắt, kêu đau ơi ới.

Nghe thấy tiếng của cậu ta, Lục Kiêu Kỳ đang đắm chìm trong trong suy nghĩ chợt hoàn hồn, tia chớp đang lấp lóe cũng biến mất không còn tung tích.

Lục Kiêu Kỳ ngẩn người nhìn cậu ta.

Trong một thoáng ban nãy, anh đã nhìn thấy rõ dáng dấp của Tiểu Ôn, còn có cả kinh khủng và đau đớn trong mắt cậu ta nữa.

Mạc Cổn Cổn hết hồn: “Tiểu Ôn! Cậu bị sao vậy?”

Tiểu Ôn bụm mắt: “Đau quá. Trời ạ, mắt của Tướng quân biết phóng điện à, đau chết mất.”

Cậu ta xoa nửa ngày nhưng mắt vẫn đỏ chót như trước, y như là di chứng của việc khóc thảm vậy.

Cuối cùng Tiểu Ôn không có biện pháp: “Không được, vẫn đau á. Cổn Đoàn Nhi lão đại, nhanh đọc đọc cho tôi nghe đi.”

Mạc Cổn Cổn sững sốt, lập tức mở miệng, bắt đầu đọc bài.

Đối với quỷ quái mà nói, bài bốn đúng là thứ cần dùng cho du lịch ở nhà, chỉ qua vài lần đọc ngắn ngửi, cảm giác đau đớn nóng hừng hực đã biến mất.

Nếu không phải mắt của Tiểu Ôn vẫn còn đỏ, cậu ta đều cho rằng ban nãy đã bị ảo giác rồi.

Tiểu Ôn nghi ngờ không thôi, “Ban nãy Tướng quân mới làm gì vậy, chỉ trong thoáng chốc tôi cảm thấy thiếu chút nữa hồn phách đã bị đánh tan.”

Lục Kiêu Kỳ hoảng hốt, ban nãy anh chỉ cảm giác thấy mắt nóng lên, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu nhìn nhìn, không nhìn ra mắt của Đại Quái Vật có cái gì khác biệt, vẫn là cặp mắt đen thăm thẳm tựa như hai vòng xoáy.

Lúc này, Tiểu Ôn càng kiêng kỵ Lục Kiêu Kỳ hơn, thái độ cực kỳ tôn kính.

Bọn họ đang cần tìm manh mối.

Tiểu Hồng đang trốn trong mặt dây chuyền nhịn không được cũng sốt ruột theo, cậu ta liền bay ra, mới vừa định mở miệng lại đột nhiên bị sặc.

Cậu ta bắt đầu ho khụ khụ.

Sặc dữ dội luôn.

Tiểu Hồng thở không ra hơi, ho khan nửa ngày mới bình phục lại, cậu ta che mũi đặc biệt ủy khuất: “Ối! Thúi quá đi thôi!”

Ban nãy lúc bay ra, cậu ta đã ngửi thấy một mùi thúi siêu cấp nồng nặc.

Cái mùi này thật đáng sợ, thúi hơn cả mùi nước cống cả trăm lần nữa, lúc trước trên người của nhân loại Lục Nhân Diệu chỉ có một chút xíu mùi thôi đã thúi chịu không nổi rồi, lần này thực sự là quá kinh khủng luôn á.

Mạc Cổn Cổn dùng đầu ngón tay vỗ vào lưng của Tiểu Hồng: “Cậu không sao chứ?”

Tiểu Hồng che mũi: “Không sao, đừng lo. Bất quá chỗ này thúi thiệt sự luôn á!”

Thúi?!

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ nghiêm nghị, vẻ sắc bén lóe lên rồi biến mất.

Từ khi hai mắt nóng rực lên, anh liền có thể nghe thấy âm thanh chung quanh một cách rõ ràng. Chẳng hạn như tiểu nãi âm của Tiểu Hồng.

Anh biết rõ năng lực của Tiểu Hồng, lúc này Lục Kiêu Kỳ như có điều suy nghĩ: “Rất thúi?”

Tiểu Hồng dùng sức gật đầu: “Ừm, đặc biệt khó ngửi!”

Lục Kiêu Kỳ hiểu ra gì đó: “So với Lục Nhân Diệu thì sao?”

Tiểu Hồng: “Còn khó ngửi hơn nữa.”

Lục Kiêu Kỳ: “Có thể ngửi được mùi này xuất phát từ đâu không? Nếu vậy nói không chừng chúng ta có thể tìm thấy manh mối của Trương Lan đấy.”

Tiểu Hồng kinh ngạc “Hử” một tiếng, vừa nghe thấy mình cực kỳ hữu dụng, thoáng cái cũng không còn sợ thúi nữa.

Cậu ta khóc chít chít hít hít mũi, mang theo cặp mắt ngân ngấn nước chỉ về một phương hướng.

Tiểu Hồng: “Bên này!”

Lục Kiêu Kỳ nhìn qua, mặt không biểu tình: “Nếu không có gì ngoài ý muốn, có lẽ sẽ có thu hoạch lớn hơn nữa.”

Tiểu Hồng phe phẩy cánh, có chút kích động: “Có phải là tôi rất hữu dụng không hử?”

Mạc Cổn Cổn: “Đúng nha, mũi của Tiểu Hồng rất lợi hại!”

Tiểu Hồng sờ sờ mũi.

Tiểu Ôn nhìn trộm Lục Kiêu Kỳ, đã không còn cảm giác nóng rát nữa, lúc này mới thả lỏng một chút.

Nếu mà nói vị Tướng quân đại nhân này của bọn họ có khả năng đánh chết quỷ cũng không quá đáng, sau này mình vẫn nên hạn chế đối diện với anh ta sẽ tốt hơn á.

Cả nhà này, hoàn toàn là để khắc chế quỷ quái bọn họ đấy.

Hai người một quỷ dựa theo chỉ dẫn của Tiểu Hồng, đi tới một mảnh phế tích, lúc này Tiểu Hồng đã sắp bị mùi thúi hun đến xỉu.

Cậu ta thực sự chịu không nổi, nói với giọng buồn buồn: “Tôi, tôi muốn vào mặt dây chuyền, tôi…”

Nói rồi, cậu ta chui cái vèo vào mặt dây chuyền, lúc này mới cảm thấy mình được sống lại, mới nãy suýt nữa mình đã chết mất rồi.

Mạc Cổn Cổn nhìn mảnh phế tích bốc lên sương mù đen đỏ nồng nặc này, mím mím môi.

Trương Lan, đang ở chỗ này ư.

Trương Lan vẫn không truyền lại bất cứ tin tức gì, như vậy rất hiển nhiên, người bắt cô ấy có pháp lực cao cường hơn cô ấy quá nhiều.

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ lóe lên, liền gọi thông thông tin.

Mạc Cổn Cổn vẫn đang nhìn mảnh phế tích.

Lục Kiêu Kỳ thấy Mạc Cổn Cổn có chút khẩn trương, liền vươn cánh tay dày rộng ra choàng lấy cậu: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”

Mạc Cổn Cổn quay đầu lại đối diện với Đại Quái Vật, sau đó cậu dùng sức gật đầu.

Lúc Tiểu Ôn tới đã truyền tin tức của mình nhóm bạn thân của Cổn Đoàn Nhi nhà mình, các thành viên trong nhóm bạn thân nhận được thông báo, lập tức đuổi từ bốn phương tám hướng đến, nếu lệ quỷ không tùy ý cắn nuốt quỷ quái khác thì hoàn toàn có thể tùy tiện nhận được sự tôn sùng của các quỷ quái.

Bởi vì có bài bốn của Mạc Cổn Cổn, nhóm bạn thân không cần cực cực khổ khổ tìm thế thân, hoặc là cắn nuốt quỷ quái khác, cho nên bọn họ cũng thân thiết với các quỷ hồn nhỏ yếu khác hơn, mà phần thân thiết này, lại nhận được vô số lòng tôn kính của quỷ quái. Khi bọn họ nhận được tin tức liền liều mạng chạy tới bên này, quỷ quái có chút pháp lực cũng vui vẻ bay qua.

Về phần nhỏ yếu chính là những quỷ quái không thể rời khỏi nơi mình chết, chỉ có thể lực bất tòng tâm.

Không bao lâu, quân dự bị của Mạc Cổn Cổn liền biến thành đại đội trùng si hoạt thi hình thành từng vòng bao quanh lấy nơi này, đội viên của đội này là đội quân ủng hộ đường đường chính chính đầu tiên của Mạc Cổn Cổn, cộng với gần đây bọn họ vẫn luôn lắng nghe bài bốn của Cổn Cổn, cho nên hiện tại đã trở nên mình đồng da sắt, vốn đã không sợ chết, lúc này cả đám không khác gì kim cương hình người, đại khái mỗi một người đều tương đương với người máy cấp B.

Nhưng vấn đề là, vũ khí của những kim cương hình người kim này, là xẻng, búa, cưa điện…

Bay bên trên những trùng si hoạt thi là nhóm bạn thân lệ quỷ, phía sau còn có yêu ma quỷ quái hữu tình trợ giúp.

Mạc Cổn Cổn nhìn quanh một mảnh đen nghịt này, “… …”

Cậu nghiêng đầu, cứ cảm thấy hình như là sắp chiến đấu đến nơi vậy.

Đây cũng là lần đầu tiên Lục Kiêu Kỳ nhìn thấy rõ, xác thực cũng là lần đầu tiên anh cẩn thận quan sát người ủng hộ Cổn Đoàn Nhi nhà mình.

Sau đó, Lục Kiêu Kỳ cạn lời thật lâu.

Anh không có cách nào miêu tả tâm tình hiện tại của mình, nhắm mắt lại trong cảm giác phức tạp.

Mạc Cổn Cổn nhìn những tồn tại này, siết chặt nắm tay: “Trương Lan ở bên trong, chúng ta vào cứu bọn họ thôi.”

Hành quân chiến tranh, cậu cũng không biết.

Đại khái cậu chính là vật biểu tượng của quân đoàn phi nhân loại, có cậu ở đó, chính là một loại lực liên kết.

Lục Kiêu Kỳ liền nhận lấy quyền chỉ huy, lúc ở tinh vực màu xám trước khi trở về Celta, anh đã từng làm thủ lĩnh lâm thời một lần. Những tồn tại phi nhân loại này cũng nghe theo mệnh lệnh của anh, đối với Lục Kiêu Kỳ, bọn họ có một loại cảm giác thuận theo thiên nhiên khi nhìn thấy thiên địch.

Lục Kiêu Kỳ vô cùng không ngờ tới, sẽ là loại phát triển như vậy.

Anh híp mắt một cái, duỗi tay ra: “Vậy liền thừa thế xông lên, xông vào đi.”

Ý định của anh là âm thầm xâm nhập, nhưng đã hưng sư động chúng như vậy rồi, chi bằng binh quý thần tốc.

Đánh cho đối phương không kịp trở tay.

Ban nãy anh đã quan sát tình huống chung quanh, phát hiện chỗ này có không ít dấu giày mờ nhạt, thuộc về con người.

Là giày quân đội.

Raw thiếu mất đoạn cuối của chương này TT^TT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui