Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Edit: Sun520

Mới vừa rồi lúc Hàn Thành Nghiêu gọi mình đến đây, đoán chừng cũng không ngờ tới tay của cô gái nhỏ Trung Quốc này bị thương là bởi vì phá nát vườn hoa của anh.

“Ừ.” Tần Tích nhìn cánh tay.

Cổ Duy cười nhìn Tần Tích: “Cô ngồi xuống, tôi xem miệng vết thương của cô một chút, mặc dù không quá nghiêm trọng, nhưng thời gian gần đây thời tiết hơi nóng bức, nếu không xử lý tốt thì dễ nhiễm trùng lắm.”

“Cám ơn.” Tần Tích ngồi xuống ghế dựa, để tay ở trên bàn tròn.

Cổ Duy vừa giúp cô khử trùng, vừa mỉm cười nói: “Cô lá gan rất lớn, lần đầu tiên tôi thấy có người, lại là con gái nhỏ nói chuyện với Hàn Thành Nghiêu như vậy.”

Tần Tích và Cổ Duy nói chuyện phím: “Thật ra thì trong lòng tôi vẫn hơi sợ... Đặc biệt là lúc anh ta không nói lời nào, quả thật giống như một đống băng đứng ở đàng kia.”

Cổ Duy nghe được lời nói của Tần Tích, không nhịn được cười một tiếng, sau đó rất là đồng ý nói: “Đúng vậy.”

Tần Tích không hoàn toàn rộng mở cánh cửa lòng nói chuyện phiếm với Cổ Duy, dù sao anh ta là người bên cạnh Hàn Thành Nghiêu, cô nói xấu ở sau lưng Hàn Thành Nghiêu, ngộ nhỡ những lời này thông qua Cổ Duy truyền tới trong tai Hàn Thành Nghiêu, vậy thì xong đời.

Cổ Duy ngẩng đầu nhìn Tần Tích: “Tốt lắm, không được thấm nước, hai ngày nữa sẽ không sao.”

Tần Tích nhìn cánh tay một chút, phát hiện vết cắt đã được xử lý tốt, hơn nữa lúc anh ta bôi thuốc, không có đau chút nào, khó trách có thể trở thành là bác sĩ của Hàn Thành Nghiêu, thật sự có chút bản lãnh.

Cổ Duy cười hả hê: “Tôi biết rõ các cô gái nhỏ như cô rất để ý có thẹo, nhưng cô hãy yên tâm đi, tôi cho cô thuốc để bôi chắc chắn sẽ không để lại sẹo, hơn nữa cho dù là vết sẹo trước kia cũng có thể biến mất.”

“Sẽ không để lại sẹo? Có thật không?” Ánh mắt Tần Tích sáng lên, con ngươi chuyển động mấy cái: Anh có thể cho tôi thêm một chút hay không.”

Cổ Duy cầm lấy một hộp nhỏ trong hòm thuốc cho cô, Tần Tích mở ra xem, phát hiện bên trong còn rất ít, cũng không đủ bôi hai lần: “Khụ khụ... Có thể cho nhiều một chút hay không.”

“Bấy nhiêu thuốc cũng đủ cho cô bôi đển khi vết sẹo biến mất.” Những thứ này là tự bản thân anh nghiên cứu ra được, người khác một hộp khó cầu, hơn nữa anh không còn nhiều hàng tích trữ, nơi này có một loại trung thảo dược rất quan trọng rất khó tìm, nhưng mùi thuốc bắc này cũng quan trọng, không có nó là không xong việc.

Trong mắt Tần Tích có xảo quyệt: “Ngộ nhỡ không đủ thì sao, anh cho tôi thêm một chút, chờ tôi tốt rồi, tôi sẽ trả lại thuốc cho anh không được sao, hơn nữa Hàn Thành Nghiêu thấy anh có y thuật lợi hại như vậy, nói không chừng sẽ cho đầu tư cho anh, đến lúc đó anh muốn thuốc gì mà không được.”

Vẻ mặt Cổ Duy có do dự, suy nghĩ một lúc, lấy một hộp nhỏ trong hòm thuốc đưa cho cô và dặn dò: “Không dùng hết nhớ trả lại cho tôi.”

Trong ngày thường, chính anh cũng không dám dùng, hôm nay duy nhất cho hai hộp, Cổ Duy cảm thấy tâm can đau nhói, cho cô hai hộp thuốc, không phải là bởi vì chuyện Hàn Thành Nghiêu đầu tư, mà là cô dù sao cũng là khách của Hàn Thành Nghiêu, nếu ngay cả một vết thương nho nhỏ cũng không trị hết, Hàn Thành Nghiêu đoán chừng sẽ phá huỷ phòng khám bệnh của anh mất.

“Được được được.” Tần Tích đồng ý một tiếng, trên mặt rất vui vẻ.

Trong thư phòng, Hàn Thành Nghiêu đứng ở bên cửa sổ, nhìn hai người ngồi ở bên bể bơi, một trong mắt tràn đầy luyến tiếc, một trên mặt rất vui sướng, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng.

Sau khi Tần Tích và Cổ Duy tách ra, cầm hai hộp thuốc không kịp chờ đợi đi về phía căn phòng đi, bây giờ trên thị trường có rất nhiều sản phẩm trừ sẹo, nhưng phần lớn cũng nói quá sự thật, nếu thuốc này của Cổ Duy thật giống như lời anh ta nói thần kỳ như vậy, cô nhất định phải thử một lần.

Cô gái nào cũng đều hy vọng trên người mình da thịt trắng trắng mềm mềm, dĩ nhiên Tần Tích cũng không ngoại lệ, khi còn bé cô đánh nhau, trên người có mấy vết sẹo, bây giờ mặc dù không phải đặc biệt rõ ràng, nhưng nếu không thấy được một chút nào vậy thì quá tốt rồi.

Đóng cửa lại lúc đang chuẩn bị cởi quần áo bôi thuốc, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, trong lòng Tần Tích hoảng sợ, mới vừa kéo quần áo, cửa đã bị đẩy ra, Hàn Thành Nghiêu đứng ở cửa.

Tần Tích có chút khẩn trương hỏi: “Anh có chuyện gì không?”

Hàn Thành Nghiêu đi tới, sau đó ngồi xuống ở trên ghế sofa, nhìn cô một cái nói, “Em rất có bản lãnh, thế nhưng có thể lấy được thuốc từ trên tay Cổ Duy, trong ngày thường cậu ta không dễ dàng cho bất kì ai.”

Tần Tích ngồi xuống đối diện với anh, suy nghĩ một chút nói: “Là anh bảo anh ta đi đến trị liệu cho tôi, anh ta chắc chắn không dám chậm trễ, cho nên cho tôi thuốc.”

Mặc dù trong ngày thường không dễ ở chung với Hàn Thành Nghiêu, nhưng dùng để uy hiếp như bây giờ là rất tốt, hôm nay nhắc tới Hàn Thành Nghiêu, Cổ Duy không tình nguyện cũng cho, nhưng nghĩ đến hôm nay dáng vẻ Cổ Duy như bị cắt thịt, cười rất vui.

Ánh mắt Hàn Thành Nghiêu rơi vào cái hộp nhỏ trên bàn trang điểm: “Lấy thuốc đến đây.”

Tần Tích không dám tin nhìn anh: “Làm gì? Sẽ không phải lấy về chứ?” Tại sao anh dễ giận như vậy, keo kiệt đến mức này, cô cũng là say.

“Lấy tới đây!” Hàn Thành Nghiêu lặp lại lần nữa, mặc dù Tần Tích không tình không nguyện, nhưng vẫn đi tới, trên thân người đàn ông này có sát khí rất mạnh, cảm thấy chỉ cần thoáng chọc giận anh không nhanh là có thể bị anh bóp chết, cô có thể làm gì được chứ, mặc dù cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng cô vẫn lấy thuốc đến đưa cho anh: “Cho anh!”

Hàn Thành Nghiêu mở hộp, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, lạnh nhạt mở miệng: “Ngồi xuống.”

“Làm gì?” Tần Tích không hiểu.

“Ngồi xuống!” Hàn Thành Nghiêu không khỏi nhíu nhíu mày.

Sau khi cô ngồi xuống thì nghe được một giọng ra lệnh truyền đến từ sau lưng: “Cởi quần áo.”

Cô nhất thời có chút kinh hoảng, xoay người nhìn anh, Hàn Thành Nghiêu thấy cô bị sợ giống như Tiểu Bạch Thỏ, cho nên nói: “Bôi thuốc.”

Người đàn ông này không phải là muốn đích thân bôi thuốc cho cô đi, Tần Tích nuốt nước miếng một cái, vội vàng xua xua tay: “Không cần, không cần, chuyện như vậy tôi tự mình tới là tốt.”

Hàn Thành Nghiêu đưa mắt nhìn cô một lúc, thấy cổ của cô lắc không ngừng, không nói gì, đặt thuốc ở trên bàn bên cạnh, sau đó đi tới cửa, lúc sắp đi ra, anh bỗng dưng lại dừng lại bước chân, quay đầu nói một câu: “Tối nay sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai trở về nội thành.”

Trở về nội thành? Trong lòng Tần Tích mừng như điên, chỉ là trong lòng vẫn làm bộ như thật bình tĩnh: “Tôi biết rồi.”

Trở lại nội thành, cô nghĩ rời đi sẽ dễ dàng hơn, không giống nơi này, chim cũng không bay qua.

Tần Tích bôi hết thuốc không lâu thì Lysa đến gọi cô xuống lầu ăn cơm, Hàn Thành Nghiêu đã ngồi tại chỗ rồi, nhìn thấy cô, chỉ là hời hợt liếc cô một cái, tự nhiên ăn, không có ý tứ muốn chào hỏi cô chút nào, Tần Tích cũng không tự làm mất mặt, hai người yên lặng ăn mấy thứ linh tinh.

Hàn Thành Nghiêu ăn được cũng không nhiều, anh lau lau khóe miệng sau đó đứng dậy lên lầu, Tần Tích nhìn thức ăn đầy bàn, thật đúng là nhếch nhác, anh giống như Hoàng đế vậy, mỗi một món ăn trên căn bản chỉ ăn một chút, hoàn toàn không nhìn ra anh rốt cuộc thích ăn cái gì, hay ghét cái gì.

Tần Tích ăn xong cũng trở về phòng, tắm một cái, sau đó sớm lên giường, nhưng trước khi cô lên giường thì cô đặc biệt khoá cửa lại, người đàn ông kia thật không có lễ phép, cho dù đây là nhà của anh ta, đi vào cũng có thể gõ cửa thôi.

Sáng sớm hôm sau, Tần Tích còn chưa có mơ mơ màng màng thì bị người đánh thức, vừa mở mắt mơ hồ nhìn thấy mấy người đứng bên ngoài màn tơ, một màn này khiến cô đang ngủ doạ cho tỉnh lại, cô ngồi dậy, vén lên màn tơ, đứng ở phía ngoài bốn người phụ nữ ngoại quốc: “Các cô là ai?”

Bốn người nhìn nhau, hiển nhiên đều nghe không hiểu lời của cô.

Lysa nghe được giọng nói của Tần Tích, vội vàng tới đây: “Tiểu thư, tiên sinh an bài bọn họ đến để trang điểm cho tiểu thư.”

“Trang điểm? Tại sao muốn trang điểm?”

Lysa lắc đầu một cái: “Tôi không rõ lắm, chỉ biết là tiên sinh yêu cầu, kính xin tiểu thư đi tắm trước.”

Tần Tích nhìn chăm chú nhìn bọn họ, nghi ngờ đi về phía phòng tắm, Hàn Thành Nghiêu đến cùng muốn làm cái gì? Tại sao đột nhiên muốn cho những người này đến trang điểm cho mình, chẳng lẽ anh có mục đích gì.

Tần Tích tắm xong ra ngoài, bốn người vây quanh kéo Tần Tích đến ngồi xuống ghế trước bàn trang điểm, sau đó bắt đầu bô la bô la nói chuyện, họ rất mạch lạc, giống như phân công mỗi người làm việc khác nhau.

“Lysa, họ đang nói cái gì?” Tần Tích chỉ cảm thấy một đám muỗi vây quanh mình kêu ong ong.

Một chiếc xe đậu trước cửa biệt thự, Hàn Thành Nghiêu ngồi ở phía sau, Chu Sâm nhìn đồng hồ, cũng đã đợi nửa tiếng rồi: “Tiên sinh, cần tôi đi thúc giục một chút không?”

Theo thời gian ban đầu là, nửa tiếng sau bọn họ bắt đầu lên đường.

“Ngồi.” Hàn Thành Nghiêu lạnh nhạt nói.

“Vâng.” Chu Sâm chỉ có thể tiếp tục ngồi ở trên ghế.

Mà lúc này trên lầu, Tần Tích nhìn trang phục của mình, quả thật không thể tin được đây là chính cô, không phải là bởi vì họ trang điểm cho cô quá đẹp, mà bộ trang phục thấp ngực váy dài dập sóng rất lớn, rất giống bình hoa, Hàn Thành Nghiêu sẽ không có ý định bán cô chứ.

Trước kia Tần Tích mặc đều rất trẻ trung và sống động, sau khi biết Cố Mộ Nghiêm, cô lại ăn mặc bảo thủ, đột nhiên tới đây lại có một phong cách mới, cô cảm thấy có cái gì rất không đúng, tay không ngừng kéo cổ áo thấp lên trên.

“Tiểu thư, cô đừng kéo.” Lysa vội vàng ngăn cản, đều sắp bị kéo biến hình.

“Tôi không quen cho lắm.” Tần Tích vô tội nhìn Lysa.

“Rất đẹp.” Lysa ca ngợi.

Tần Tích nhìn mình trong gương, môi son đỏ mọng, nếu như cho cô đổi một com lê màu đen, cô cũng có thể diễn 007 đó, trong nháy mắt già đi năm tuổi.

“Tiểu thư, cô chính là nhanh đi xuống, tiên sinh đã chờ lâu rồi.” Lysa ở bên cạnh nhắc nhở, vốn là thợ trang điểm đến rất sớm, nhưng Tần Tích vẫn chưa thức dậy, cho nên thợ trang điểm vẫn chờ ở bên ngoài, nhưng Lysa thấy sắp đến thời gian tiên sinh quy định, cho nên mới nhắm mắt mở cửa cho thợ trang điểm đi vào.

Lời ngoài mặt:

Sẽ phải lập tức gặp Cố Đại Đại, đối thủ sắp bắt đầu, có muốn hay không coi chừng phản ứng của Cố Đại Đại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui