“ Vu Duẫn, loại đàn ông như anh tôi không cần, huống chi là giành! ”
Nói xong, Lam Xảo Nhiên lập tức xuống giường, nhặt lên chiếc túi xách và đôi giày cao gót rồi vội vàng bước ra khỏi căn phòng. Vu Duẫn lúc này mất bình tĩnh ném chăn gối xuống nền, nhưng lần này không giữ cô ở lại.
Người ta đã không muốn, anh cưỡng ép để làm gì?
Ra khỏi biệt thự, tâm tình của Lam Xảo Nhiên lại thay đổi, trở thành một con người yếu đuối bật khóc sướt mướt, vừa tức vừa tủi, khuôn mặt có trang điểm hiện tại son phấn đã lắm lem.
Thế nhưng, sau đó Xảo Nhiên dằn tâm nén xuống, lấy gương cẩn thận lau chùi và sửa sạng lại khuôn mặt, lên taxi đến chung cư của Cao Vỹ Tường lấy xe ô tô của mình.
Chẳng biết Cao Vỹ Tường đã ở bên ngoài bao lâu, nhưng khi Lam Xảo Nhiên đến nơi, thấy anh ấy ngồi ở hàng ghế như chờ đợi người nào đó.
“ Vỹ Tường, anh ngồi đây làm gì? ”
“ Xảo Nhiên… ”
Cao Vỹ Tường có chút ngạc nhiên, cứ nghĩ là tài xế hay vệ sĩ của Vu Duẫn đến lấy xe, nào ngờ là cô.
“ Vu tổng đang hiểu lầm chúng ta, em cho anh số điện thoại nhé, để anh liên lạc giải thích với ngài ấy. ”
Lam Xảo Nhiên lắc đầu, gượng cười đáp lời:
“ Anh ấy hiểu rồi, anh yên tâm đi! ”
Ánh mắt của Cao Vỹ Tường ngờ vực như không tin, dò xét hỏi lại:
“ Thật không? ”
“ Nếu anh ấy đã không tin, dù anh cố giải thích thế nào cũng vậy, cứ để Vu Duẫn tự tìm hiểu. ”
Lúc này, có một cô gái gấp gáp chạy đến về phía của Cao Vỹ Tường, lo lắng lên tiếng:
“ Em nghe anh hai em nói anh bị người ta đánh, có sao không? ”
“ Không sao! ”
Cao Vỹ Tường nhìn cô gái đó, sau đó nhìn qua Lam Xảo Nhiên. Lúc này, cô ấy mới để ý đưa mắt dõi theo anh ấy, cuối cùng lịch sự gật đầu chào hỏi.
“ Xin chào! ”
“ Xin chào! ”
Cao Vỹ Tường lên tiếng:
“ Đây là Giản tiểu thư… ”
Sau đó, anh ấy nhìn Giản Như, nói:
“ Bạn tôi, Lam Xảo Nhiên! ”
Lam Xảo Nhiên nhìn cả hai, ý tứ và tình cảm của Giản Như dành cho Cao Vỹ Tường đã thể hiện quá rõ ràng trên khuôn mặt và ánh mắt. Cô khẽ cười an lòng, cảm thấy vô cùng vui mừng, lên tiếng:
“ Xin phép đi trước nhé! ”
Và rồi, Lam Xảo Nhiên lên xe lái đi, thế nhưng không trở về nhà của Vu Duẫn mà lái đến nhà của ông bà Lam, do có chìa khóa sẵn trong xe nên cô dễ dàng vào trong.
Đã khuya thế này nên ông bà Lam hay ông nội Lam đều vào phòng nghỉ ngơi, và thế là chẳng ai hay cô đã ‘ giận chồng ’ bỏ đi về nhà.
Thế nhưng, ngoài cổng hiện tại có một chiếc xe, bên trong là một người đàn ông vô cùng điển trai. Mặc dù đang giận, đang nóng, nhưng Vu Duẫn vẫn luôn lái theo Lam Xảo Nhiên.
Lúc này, anh rít thêm một hơi thuốc, sau đó đưa tay ra ngoài cửa kính buông bỏ điếu thuốc đang kẹp, cuối cùng lái xe trở về thay vì vào nhà.
Người ta không cần, anh vào cũng vô ích…
…----------------…
“ Xảo Nhiên… ”
Mới hơn sáu giờ sáng, Lam Xảo Nhiên đã bị bà Lam vào phòng đánh thức, bởi vì nhìn thấy chiếc xe ô tô của cô ở sân. Lúc này, cô đang ngủ cũng phải tỉnh giấc, ngồi dậy dựa lưng vào thành giường, hai mắt có chút sưng đỏ và mặt mày ủ rũ bơ phờ, lên tiếng:
“ Có gì vậy mẹ? ”
“ Tại sao con lại về đây? ”
Lam Xảo Nhiên buồn bã rũ mi mắt, hai bàn tay khẽ nắm chiếc chăn. Đột nhiên, tiếng chuông cổng vang lên, bà Lam nghe thấy nên bước tới cửa sổ xem thử là ai, thì chợt thấy Vu Duẫn đang đứng bên ngoài.
“ Xảo Nhiên, Vu Duẫn đến kìa. ”
“ Mặc kệ anh ta. ”
Bà Lam cau mày quay lại ngồi xuống bên giường, lên tiếng:
“ Thành thật nói mẹ nghe, hai đứa xảy ra chuyện gì? ”
Bắt đầu từ đâu bây giờ? Hơn hết là Lam Xảo Nhiên cô không muốn nói ra.
Sau đó, Lam Xảo Nhiên hậm hực xuống giường bỏ đi một mạch vào phòng tắm, bà Lam ngao ngán lắc đầu nhìn theo, tự nói:
“ Tính tình như này thì thằng nào chịu nổi! ”
Bà Lam từ phòng ngủ của Lam Xảo Nhiên đi xuống phòng khách, lúc này gồm có ông Lam và Vu Duẫn, cả hai đang uống trà trò chuyện. Bà ấy tiến tới ngồi xuống ngồi bên cạnh ông Lam, đối mặt với anh.
“ Mẹ! ”
“ Ừ… hai đứa vừa mới kết hôn đã giận dỗi nhau rồi, làm ba mẹ buồn rầu hết sức. ”
Vu Duẫn từ tốn, lễ phép lên tiếng:
“ Xảo Nhiên dậy chưa mẹ? ”
“ Dậy rồi con, đang vệ sinh cá nhân. ”
Lúc này, Vu Duẫn đặt tách trà trên tay xuống bàn, ánh mắt ôn nhu nhìn ông bà Lam sau đó nghiêm chỉnh đứng dậy, điềm đạm cất lời:
“ Con xin phép lên phòng. ”
Ông bà Lam cùng lúc gật đầu, sắc mặt của ai cũng rầu rĩ, lo lắng. Cũng may ông nội Lam sang nhà cô Xảo Nhiên chơi ít hôm, chứ thôi chắc chắn đứng ngồi không yên.
Tự nhiên mở cánh cửa vào phòng ngủ, thế nhưng hiện tại Lam Xảo Nhiên vẫn còn trong phòng tắm chưa ra, nên Vu Duẫn đi đến ngồi xuống chiếc ghế chờ đợi.
Phải gần 20 phút sau, Xảo Nhiên mới trở ra bên ngoài, thấy anh nhưng chẳng có chút ngạc nhiên, thong dong bước tới bàn trang điểm.
Tuy vật dụng cá nhân đều đem đến nhà Vu Duẫn, nhưng vẫn còn vài lọ dùng gần hết nên cô để lại, và đây là lúc cần sử dụng.
Lúc này, Vu Duẫn đứng lên khỏi ghế và tiến tới vài bước chân, nét mặt âm trầm có chút lạnh lùng nghiêm khắc, và đôi mắt bén ngót nhìn Lam Xảo Nhiên qua gương, nhàn nhạt cất tiếng:
“ Về nhà hay không về? ”