Hôn Ước Với Trúc Mã

Lâm Tịch Nhan như chó nhỏ tìm được chủ, giờ phút này cô chỉ muốn thời gian tạm dừng, để mãi mãi được ở trong lòng anh

Thần Diệc Ca nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, giọng nói vừa như trách cứ lại không mất đi vẻ cưng chiều

“Nha đầu ngốc, chờ lâu như vậy, sao em không trực tiếp tìm anh”

“A...........” Lâm Tịch Nhan buông anh ra, cúi đầu, không biết trả lời như thế nào. Cô đương nhiên muốn đi tìm anh, điện thoại gọi không được, lại sợ anh không nghe thấy lời nhắn

Nhưng mà....... lỡ như anh có nghe thấy, lại cố tình không muốn gặp cô? Vậy thì cô còn mặt mũi nào tìm anh lần nữa

Cho dù là Thần Diệc Ca, nhưng để thấu hiểu được tâm tư của cô lại là một chuyện khác, anh bất đắc dĩ cười khẽ

“Di động anh để ở chỗ Fiona, anh cũng mới vừa nghe thấy lời nhắn của em, thật xin lỗi, khiến em chờ lâu”


Đây là lời giải thích? Lâm Tịch Nhan chớp chớp mắt, anh không phải không để ý đến cô, chẳng qua là chỉ không đọc được tin nhắn

“Em cứ nghĩ, anh không muốn gặp lại em.......... Ca à, em không muốn cưới người khác, Cố Diễn Trạch hắn..............” Cô sốt ruột giải thích, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ chỗ nào.

Ngón tay thon dài của Thần Diệc Ca chạm qua mũi cô, anh mỉm cười, vẫn dịu dàng như trước

“Anh biết”

Anh biết tâm tư cô, cũng biết tối qua cô là vì bất đắc dĩ. Có điều, trong lòng không khỏi chua xót, Tịch Nhan, Cố Diễn Trạch đã trở về, mọi chuyện sẽ không giống như trước

Tuy trước đó, Thần Diệc Ca và Cố Diễn Trạch chưa bao giờ gặp nhau, nhưng sau khi quen Lâm Tịch Nhan, anh mới biết cô có một vị trúc mã, một người sau này có thể là chồng tương lai. Anh nghĩ đến, khoảng cách giữa hai người họ thật xa xôi, vì ít ra hai năm nay, giữa anh và cô không có kẻ thứ ba

Mãi cho đến hôm qua, thông qua ánh mắt đầy uy thế của Cố Diễn Trạch, Thần Diệc Ca mới cảm nhận được, người đàn ông kia, hắn thực sự muốn Tịch Nhan!

“Rột............” Bụn không khách sáo kêu lên. Lâm Tịch Nhan cắn cắn môi dưới, có chút xấu hổ. Thần Diệc Ca hơi giật mình

“Không phải là từ sáng đến em chưa ăn gì đi?”

Lâm Tịch Nhan gật đầu, quyệt miệng nói

“Em sợ em đi rồi anh sẽ tới, sẽ lỡ mất anh, em............ a.............” Lời nói còn chưa dứt, đã cảm thấy thân mình được anh ôm, hơi thở mãnh liệt của anh rơi xuống đôi môi anh đào nhỏ. Cô mở to mắt, hai năm nay, anh thường chỉ hôn trán, mà lần này, lại là môi


Anh muốn càng lúc càng nhiều, tay vòng qua eo cô, nụ hôn nhợt nhạt dần dần sâu. Đẩy răng của cô ra, lưỡi ẩm ươt tiến vào trong miệng. Lâm Tịch Nhan không khỏi nhắm lại, vụng về đáp lại anh

Mãi cho đến khi hơi thở giao triền, anh mới buông cô ra. Trong ít phút, khi môi anh rời đi, cô hít thở thật sâu. Chiếc hôn này thiếu chút nữa khiến cô hít thở không thông. Cô hơi cúi đầu, khươn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trái tim liên tục đập loạn

“Chúng ta sẽ không để mất nhau”

Thần Diệc Ca, lần này sẽ không để lỡ mất. Lâm Tịch Nhan, cả đời này của anh đã bị em sở hữu

Cô nâng mắt nhìn anh, ánh mắt sáng như sao kia đời này kiếp này cô sẽ quyến luyến không quên

“Đi thôi, dẫn em đi ăn” Anh dắt tay muốn dẫn cô đi, Lâm Tịch Nhan vẫn bất động, cô chần chờ một lúc, rốt cuộc mới lên tiếng

“Ca, tối qua anh ở cùng............ Hạ Phỉ Nhi sao?”

Thần Diệc Ca ngớ người, hai giây sau đáp


“ừ”

Quả nhiên............. Bản thân Lâm Tịch Nhan vì chiếc hôn vừa rồi còn đang hưng phấn trong nháy mắt tâm trạng chìm xuống đáy, cô vô cùng bất an, yếu ớt hỏi

“Anh và cô ây............ hai người, vẫn tiếp tục?”

Giống như vừa rồi anh hôn cô, anh cũng sẽ hôn môi cô gái khác?

“Sao em lại biết?” Thần Diệc Ca không phủ nhận, nghi hoặc hỏi

“Tối qua có người chụp trộm anh của bọn anh gửi cho em”

Nên cô mới không dám đến tìm anh, chỉ có thể chờ anh đến gặp sao? Thần Diệc Ca cười nhạt,đúng là nha đầu ngốc


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận